Editor: Đào Tử
________________________
Bùi Diệp gọt quả táo, vừa gọt vừa nói chuyện phiếm cùng Nhị gia Cố Thánh cuồng công việc sát vách.
"Chậc, lãng phí tình cảm của tôi, tôi còn tưởng rằng sẽ bộc phát đại chiến toàn diện cơ..."
Ai biết mấy gia tộc còn lại ai cũng giỏi kiềm nén, nhịn muốn thành thần.
Danh sách ám sát Cố Thánh liệt kê cũng không ít.
Hầu như bao quát tất cả tinh anh ngoan cố của các đại gia tộc.
Một người sống sờ sờ, một giây trước còn hưởng thụ vinh hoa phú quý, một giây sau đã đầu một nơi thân một nẻo, chết đến mức không thể chết thêm.
Cho dù là bọn họ đào sâu ba thước cũng không tìm được chút manh mối sát thủ.
Mấy gia tộc vừa sợ vừa giận, sợ hãi đến đêm không thể ngủ.
Bọn họ sợ mình nằm ngủ rồi rốt cuộc không tỉnh lại nữa.
Điên cuồng tìm từng tổ chức ám sát gây phiền phức, nhưng từ đầu đến cuối không có bắt được hung thủ.
Bị ám sát kinh hoàng bao phủ, thế mà còn có thể bảo trì bình thản, cục bộ thân thiết với nhau, từ đầu đến cuối không có chân chính bộc phát.
Chậc chậc --
Đây là muốn nén tới địa lão thiên hoang à.
Cố Thánh ký tên của mình trên văn kiện.
Thuận tay để nó qua một bên, nét mặt lãnh đạm nói: "Không đến tuyệt cảnh, sẽ không có ai lựa chọn cá chết lưới rách."
Tất cả đang kìm nén, đánh cược một lần.
Chưa đến mấy ngụm Bùi Diệp đã ăn xong toàn bộ quả táo, vươn tay hướng quả táo kế tiếp.
Một tay gọt da quả táo, gom lại ném vào thùng rác trong phòng.
"Không chọn cá chết lưới rách là bởi vì còn có thẻ xoay chuyển, ví như gia tộc còn có tín vật Tháp Đen, tình huống có hỏng bét cũng có thể tại ngày Thánh Nhật cá muối xoay người. Nhưng gia tộc mất đi tín vật Tháp Đen thì sao? Dương gia đã bị diệt, Túc gia và Nghệ gia thì khác. Càng đến gần Thánh Nhật càng nóng lòng, cũng càng dễ dàng đập nồi dìm thuyền kiếm một cái khác." Bùi Diệp vừa ăn quả táo vừa nhìn Cố Nhị gia cả ngày Âu phục giày da, toàn thân trên dưới cẩn thận tỉ mỉ, mỗi ngày đều như muốn đi ra ngoài xem mắt, "Cố gia không có một chút áp lực?"
Cố Thánh vô cùng vững chắc nói: "Nên có áp lực chính là Lữ gia, Tư gia và Viên gia."
Chỗ y thu hoạch được tin tức, Nghệ gia và Túc gia đã muốn ra tay với một trong ba nhà này, đến lúc đó Cố gia cũng sẽ chen một chân vào.
Tóm lại chính là phải không từ thủ đoạn trước ngày Thánh Nhật, cố gắng suy yếu thực lực mấy gia tộc ấy.
Bùi Diệp nhai quả táo nói: "Tín vật Tháp Đen ba nhà này không cần mưu tính một chút?"
Sưu tập bảy tín vật Tháp Đen nói không chừng có thể sớm triệu hoán Tháp Đen đấy.
Cố Thánh nói: "Không cần, trước mắt như vậy là được rồi."
Bảy gia tộc đều có tín vật Tháp Đen cân bằng và bảy gia tộc đều không có tín vật Tháp Đen cân bằng là giống nhau.
Cái Cố Thánh muốn là phá vỡ cân bằng, để bọn họ nội đấu hao tổn mà thôi.
Tín vật Tháp Đen không sốt sắng.
Ngày Thánh Nhật có thể duy nhất một lần thu hồi lại, còn bớt đi tìm chi cho phiền phức.
Bùi Diệp ồ một tiếng, ném lõi quả táo đến thùng rác.
Ban công phòng khách thành nơi lúc rảnh rỗi cô lui tới, Cố Thánh cũng không biết tính tình gì, thường thường chuyển địa điểm làm việc đến ban công bên cạnh. Y vùi đầu làm việc xử lý văn kiện, Bùi Diệp không phải vui chơi giải trí thì là ngủ trưa, hai thời gian biểu tạo thành so sánh rõ ràng.
Bùi Diệp một tay ăn quả táo, một tay chơi điện thoại.
Nhìn kỹ màn hình điện thoại sẽ phát hiện giao diện là ao cầu nguyện.
Cô đang rút mười lần, ấn đến ngón tay đều chết lặng.
Rút ao cầu nguyện là một chuyện càng rút càng cáu, càng cáu càng không cam tâm, càng không cam tâm càng phải rút...
Nạp không bù được xui, nạp không cải mệnh, nhưng liều mạng cày dù gì cũng có thể vớt đủ!
Bùi Diệp xử lý toàn bộ quỷ xui xẻo trên danh sách ám sát một lần, gom góp một khoản lớn công đức.
Buổi sáng rút ao cầu nguyện, cô đã quên ấn bao nhiêu cái mười lần.
Cuối cùng cưỡng ép lấy được một bộ 【 Người thủ hộ ngoài ánh sáng 】, một bộ khác 【 Đấng tối cao dưới màn đêm 】 còn thiếu quần áo.
Nhìn số dư công đức còn lại, lòng tin tràn đầy, lại từ đó buổi trưa rút đến buổi chiều.
Gặm hai giỏ táo, Cố Thánh cũng xử lý hai bàn văn kiện.
【 Quần áo Đấng tối cao dưới màn đêm 】 vẫn không thấy tăm hơi.
Từ xế chiều tới gần hoàng hôn, công đức chỉ còn mười lượt cuối cùng.
Bùi Diệp nhìn số dư trầm mặc, sửng sốt không dám ra tay.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Cô thật lòng muốn thăm hỏi mười tám đời nhà thằng bạn!
"Mười lượt cuối cùng nếu ra quần áo, tôi sẽ tha thứ cho cậu, không đến Trung ương mượn đao chặt đầu chó của cậu, không thì cậu chờ đi -- Tôi cũng không tin cả đời tôi không thể quay về Liên Bang, trò chơi nát này của cậu có thể vây nhốt tôi bao lâu???"
Bùi Diệp đang bị ánh sáng Phi Tù bao phủ hướng về phía điện thoại uy hiếp đe dọa một phen.
Hai tay ma sát, mang tâm tình thấy chết không sờn, rút mười lượt cuối.
Kết quả --
Bùi Diệp: "!!!"
Có lẽ là Âu khí tăng mạnh một lần, có lẽ là Bùi Diệp đe dọa thật có hiệu quả.
【 Quần áo Đấng tối cao dưới màn đêm 】khiến Bùi Diệp táo bạo cả ngày rốt cuộc ra.
Trong lòng Bùi Diệp mừng rớt nước mắt.
Rút hai trang phục phó bản này khiến cô sắp mắc chứng rối loạn lưỡng cực rồi.
Hi vọng phó bản kế tiếp thân thiện một chút, một bộ trang phục thôi, cô muốn hòa hoãn một chút, dưỡng thận.
Bùi Diệp thình lình nói một câu: "Gia chủ Cố, tôi viên mãn rồi."
"Cô Bùi gặp chuyện tốt rồi?"
Bùi Diệp nói: "Đúng vậy, chuyện tốt khiến tôi vui đến phát khóc."
Trước khi phó bản kết thúc, rốt cuộc cô không cần mở ao cầu nguyện rác rưởi nữa.
Cố Thánh mỉm cười: "Thế... Hôm nay tôi xuống bếp ăn mừng cùng cô Bùi một phen?"
Bùi Diệp cũng không khách khí: "Tôi muốn nhiều thịt!"
Tay nghề Cố Thánh thật sự là càng ngày càng khiến cô hài lòng.
Bùi Diệp không biết A Tể lúc nào về nhà, liền đựng hai bộ trang phục trong hộp quà để lên bàn.
Chuẩn bị cho A Tể một bất ngờ.
Đêm khuya khoắt, khi Bùi Diệp đã ngủ, A Tể nuôi nhà tan tầm về nhà.
Gần đây mỗi ngày A Tể đều đang điên cuồng tăng ca, lúc tan làm ngày càng muộn, nhưng tâm trạng A Tể rất tốt, luôn luôn hân hoan vui sướng trở về, nguyên khí tràn đầy đi làm. Nó thuận kế hoạch làm từng bước, từng bước hạ bệ bảy tám phần đồng nghiệp, chỉ thiếu một kích cuối cùng liền có thể triệt để khiến ban giám đốc trở thành quá khứ -- A Tể chuẩn bị giao công ty cho một hậu bối rất ưa thích.
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng A Tể về đến nhà liền thấy món quà trên bàn.
【 Nhìn thấy quà của cha, giá trị tâm trạng của A Tể +999 】
【 A Tể mở hộp quà màu đen bên trái, giá trị tâm trạng +999 】
【 A Tể ôm quần áo mới vui vẻ xoay một vòng, giá trị tâm trạng +999 】
【 A Tể thay quần áo mới, giá trị tâm trạng +999 】
...
【 A Tể nhìn hộp quà màu trắng rơi vào trầm tư % $% $#... 】
【 A Tể thở dài một tiếng... 】
【 A Tể nhìn quần áo mua cho Tể hoang dại khác, muốn bỏ nhà ra đi 】
【 A Tể đi tới cửa lại trở về 】
A Tể nuôi nhà lầu bầu nói: "... Tuyệt đối không thể để tên kia được lợi &... % $ $..."
【 A Tể giấu hộp quà màu trắng đi, nó chuẩn bị sau này lén mặc... 】
A Tể nuôi nhà tắm rửa xong ra, ngồi trước bàn nhìn hộp thư nhận được offer của công ty mới rơi vào trầm tư.
Một lát sau, 【 Hệ thống ghi chép 】 lại tuông ra tin tức mới.
【 A Tể vẫn cảm thấy cha quá phong lưu... 】
【... Nó vẫn chưa đủ đáng yêu (*▽*) sao??? 】
【 A Tể nghĩ tới offer công ty mới cho, nó lại khôi phục lòng tin... 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...