Editor: Đào Tử
_________________________
Hoa Khinh Khinh?
Còi báo động trong đầu Bùi Diệp triệt để kéo vang.
Đối mặt với Cố Thiều lờ mờ là nam chính Quỷ Diện tướng quân, Bùi Diệp luôn có loại cảm giác đối phương chạy tới đoạt đầu bếp nhỏ với mình.
"Vì sao phải chọn em ấy?"
Bùi Diệp ngầm sinh lòng phòng bị, Cố Thiều mặt không biểu tình, tỏ thái độ giải quyết việc chung.
"Em ấy phù hợp hơn cô, không phải ư?"
Phó Miểu quay đầu nhìn đồng bọn nhỏ bên trái, lại quay đầu nhìn đồng bọn nhỏ bên phải.
Vì sao hắn cảm thấy bầu không khí kỳ lạ đi xíu xiu nhỉ?
"Hoa Khinh Khinh là cô em gái giọng rất ngọt tối qua?"
Bởi vì Hoa Khinh Khinh trang phục cổ quái, lại từ phòng khám tư ra, lại thêm quan hệ giữa cô ấy và Bùi Diệp, khiến Phó Miểu có chút ấn tượng.
"Ừm, là em ấy." Bùi Diệp nhìn chằm chằm Cố Thiều nói, "Nhưng em ấy chỉ là người bình thường, tôi thích hợp hơn."
Cố Thiều lúc này lạnh lùng chế giễu một chút, phản bác nói: "Người bình thường? Người bình thường sống an ổn ngu muội, vòng bạn bè không có dạng phần tử nguy hiểm như cô. Thời điểm cô và em ấy quen biết liền kéo người ta xuống nước. Nếu quả thật muốn em ấy không liên quan đến, cô vốn nên đoạn tuyệt quan hệ không chừa một mảnh rồi mới phải, mà không phải đi vuốt râu hùm của bảy đại gia tộc. Cô có năng lực lên trời xuống đất, nhưng em ấy không có."
Bùi Diệp nghe xong hai mắt nhắm lại.
Phó Miểu cũng kinh dị hỏi: "Chiến hữu à, sao tôi không biết cậu còn có một mặt quan tâm nhỏ yếu."
Hắn là người lạnh lòng bạc tình bạc nghĩa, Cố Thiều chơi với hắn tự nhiên cũng không phải người tốt ôm lòng nhiệt thành, căn bản không có dây thần kinh "Lo chuyện bao đồng". Hôm đó Cố Thiều bảo hộ Hoa Khinh Khinh mà đến trễ, Phó Miểu cũng có chút sinh nghi.
Cố Thiều nói: "Đây không phải quan tâm nhỏ yếu, chỉ là để cô ấy nhận rõ sự thật."
Bùi Diệp không nhịn được bĩu môi.
Cố Thiều biểu hiện ra phản ứng khác thường với Hoa Khinh Khinh.
Ở thế giới tiểu thuyết ngôn tình, thân phận nam chính của Cố Thiều cơ bản có thể đóng đinh phân nửa.
"Tôi không thể quyết định thay Khinh Khinh, đi hỏi ý em ấy trước đã."
Hai người Phó Miểu tạm thời cũng không có việc gì khác, đi theo Bùi Diệp một chuyến đến chỗ ở của Hoa Khinh Khinh.
Hoa Khinh Khinh đang tính toán khoản thu chi hôm nay nghe thấy động tĩnh, cẩn thận xác định thân phận người bên ngoài gõ cửa mới mở cửa.
"Hở? Xin chào, mau vào đi."
Ngoài cửa ngoại trừ Bùi Diệp, còn có hai người Phó Miểu cách ăn mặc rất phổ thông.
Cô hơi sửng sốt, vội vàng mời ba người vào.
Xoay người vào phòng bếp nấu nước nóng, bưng trà.
"Sao hai vị lại đến?"
Hoa Khinh Khinh đưa ánh mắt về phía Bùi Diệp.
Bùi Diệp nói giản lược một lần.
"Chị muốn hỏi thăm ý của em, nếu không tiện, chị cũng có những biện pháp khác thu hoạch manh mối từ miệng mục tiêu."
"Em ổn mà."
Hoa Khinh Khinh không chút cân nhắc liền đáp ứng.
Cố Thiều vẫn luôn trầm mặc ngồi thẳng thân thể, mắt nhìn thẳng lúc này mở miệng.
"Em hẳn nên cẩn thận cân nhắc một phen."
Hoa Khinh Khinh không hiểu hỏi lại anh ta.
"Tại sao phải cân nhắc?"
"Chuyện này có khả năng sẽ dẫn thế lực nguy hiểm ra, sơ ý sẽ liên lụy em vào."
"Có nguy hiểm thật, em nghĩ chị Tiểu Thanh cũng sẽ không mặc kệ em."
Ký ức nguyên chủ Hoa Khinh Khinh nói cho cô biết, Tiểu Thanh chỉ mới quen biết mấy ngày này đáng giá tín nhiệm.
Chỉ là diễn kịch với bên chỗ chị Phương, không nguy hiểm đến đâu.
Trọng yếu nhất là --
Chuyện thế lực thần bí dùng giá cao mua đàn ông, dẫn đến nam tính mất tích là phạm tội!
Khi tất cả mọi người đều tránh không kịp, có người nguyện ý đứng ra điều tra rõ ràng.
Vì sao cô không giúp?
Cố Thiều nghe xong nhíu mày nhưng không có nói gì.
"Nếu đã vậy, chúng ta nói về lời thoại, tuyệt đối đừng để lộ tẩy."
Hoa Khinh Khinh nghiêm túc gật đầu.
Cố Thiều nói với cô kịch bản thiết lập đại khái.
Cô và Cố Thiều giả trang thành một đôi người yêu trẻ tuổi cùng đường.
Hai người từ khu ổ chuột tới, vì thế tiêu hết tất cả tiền, còn thiếu một số nợ lớn.
Vốn nghĩ rằng thoát khỏi khu ổ chuột là có thể gối cao không lo, ai biết nợ đen lãi mẹ đẻ lãi con, nợ nần cao đến hai người không cách nào gánh chịu.
Mắt thấy nợ nần sắp ngập đầu, chủ nợ tìm người tới uy hiếp bọn họ, không trả nợ thì mất mạng.
Hai người cùng đường mạt lộ.
Lúc này vô tình phát hiện tin đồn trên diễn đàn, thuận manh mối tìm được trang web đen kia, cũng vô tình phát hiện chị Phương và chồng đã từng xuất hiện phía trên, cho nên tới cầu cạnh, hỏi thăm nội tình trong đó, xem có thể kiếm chút tiền hay không...
"Vì sao cứ phải là nợ nần chồng chất mới cùng đường?"
Hoa Khinh Khinh không khỏi nhớ tới người cha kiếp trước.
Cô có bóng ma tâm lý với mấy chữ liên quan đến vay nặng lãi.
Cố Thiều không hiểu ý nghĩ của cô, còn tưởng rằng Hoa Khinh Khinh cảm thấy lý do quá đại trà.
"Bởi vì quá phổ biến, không sẽ bị hoài nghi."
Cũng phù hợp hoàn cảnh xã hội hiện tại.
Mỗi ngày đều có người giống vậy bị buộc đi đến tuyệt lộ, hoặc là chết hoặc là luân hãm.
Nhưng --
Hoa Khinh Khinh cẩn thận nhấc tay.
"Em cảm thấy... Hình như vị này phù hợp hơn một chút... Dù sao, mặt anh..."
Hoa Khinh Khinh ấp úng, sợ mình nói ngay thẳng đả thương Cố Thiều.
Từ một bên mặt khác lộ ra nửa khuôn mặt gần như hoàn mỹ, trước khi xảy ra chuyện vị này cũng là mỹ nam đỉnh chóp, bây giờ nửa gương mặt lại cháy đen, nhìn đáng sợ khó coi.
Người bình thường nào có thể tiếp nhận chênh lệch lớn như thế?
Cố Thiều lại bình thản nói: "Cái này đơn giản."
Đích thật là rất đơn giản.
Chỉ cần đắp một lớp da nhân tạo lên nửa mặt cháy đen ấy, mắt thường liền không nhìn ra dị dạng.
Bùi Diệp: "..."
Anh chàng đẹp trai này, anh là ai thế?
"Bộ dạng này của anh chẳng phải rất tốt?"
Có biện pháp che khuất nửa gương mặt cháy đen còn mang đi chạy loạn khắp nơi?
Không sợ dọa trẻ nhỏ khóc à.
Cố Thiều điều chỉnh ngụy trang một phen, làm cho càng hoàn mỹ hơn.
"Nhưng khuôn mặt nửa người nửa quỷ là bộ dáng vốn có của tôi, xưa nay tôi cũng không cảm thấy gương mặt đó có gì không đúng." Nhìn bộ mặt xa lạ trong kính, ánh mắt Cố Thiều khẽ rụt, ngón tay sờ lớp da giả, "Đây là bản thân tôi lựa chọn... Người ngoài cảm thấy thế nào, có liên can gì đến tôi?"
Hoa Khinh Khinh nhìn mặt Cố Thiều xuất thần, hơi ửng đỏ mặt.
Phó Miểu trêu chọc nói: "Tôi đã nói bộ dáng này của cậu rất được rồi, để như hồi trước, cậu thấy có cô gái nào để ý cậu đâu?"
Hoa Khinh Khinh ý thức được mình tái phát hoa si.
"Không phải, đừng hiểu lầm, em cảm thấy dáng dấp anh ấy nhìn rất quen..."
Đuôi mày Cố Thiều thoáng rục rịch.
"Em cảm thấy anh nhìn quen?"
Hoa Khinh Khinh ôm khuôn mặt hơi nóng của mình.
"Quá giống chồng em."
Cô si mê một Idol thật nhiều năm.
Idol ấy vừa debut đã nổi rầm rộ, về sau trở thành nam thần tượng hàng đầu, hot rực nửa bầu trời.
Lần đầu Hoa Khinh Khinh say mê hắn là bởi vì đổ gục nhan sắc phối cùng áo sơ mi trắng quần tây đen trong áp phích, lòng thiếu nữ trong nháy mắt liền bị trúng tên.
Mặc dù Idol không đẹp trai bằng Cố Thiều, nhưng đường nét cũng có vài phần tương tự nha.
"Chồng?"
Cố Thiều ngơ ngác.
"Trông em còn nhỏ tuổi, đã lập gia đình sớm vậy?"
Phó Miểu nhìn Hoa Khinh Khinh có chút ngây thơ, phỏng đoán tuổi đối phương còn rất nhỏ, mới gọi cô là "Cô em gái" đấy.
Hoa Khinh Khinh lúng túng nói: "Đó là thần tượng em thích, em là fan vợ của anh ấy, gọi một tiếng chồng thì có sao?"
Phó Miểu quay đầu nhìn mặt Cố Thiều.
"Đúng nhỉ, trông giống gương mặt này, không hot cũng uổng của trời."
Cố Thiều liền nói: "Thường thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...