Editor: Đào Tử
___________________________
"Tiểu Phó, con có ý gì?"
Đối mặt với chất vấn của Phó Miểu, biểu lộ chú Chu lạnh lẽo không có chút nhiệt độ, đôi mắt hiền lành hòa ái ngày xưa đựng đầy sắc thái còn âm u hơn rắn độc.
Phó Miểu hỏi ngược lại: "Tôi cũng muốn hỏi một chút, còn chú Chu thì có ý gì?"
Chú Chu đẩy gọng kính, không nói một câu, không có tí bối rối.
Người tiềm phục trong tối không chỉ có mấy người bị Phó Miểu xử lý, còn có mười tay bắn tỉa ẩn nấp.
Năng lực cải tạo sinh học lợi hại hơn nữa cũng có hạn, đối mặt đánh lén âm thầm cũng bất lực.
"Ây da, xem ra tôi tới đúng lúc."
Mấy tên bắn tỉa vừa muốn ra tay, lại phát hiện lầu bảy có thêm người xa lạ.
Chú Chu nhìn người xa lạ nói chuyện, hạ lệnh án binh bất động với tay bắn tỉa.
Phó Miểu nhìn người đến đây, kinh ngạc hỏi: "Tại sao cô lại ở đây?"
Bùi Diệp nói: "Anh là máy lặp lại à? Nhìn thấy người liền hỏi mỗi câu này, cao ốc bỏ hoang đâu phải nhà anh, quản rộng vậy làm gì?"
Cô tiến lên mấy bước, người giấy nhỏ trong tối lập tức chạy về phía đại khả ái nhà nó.
Hai người Phó Miểu không chú ý tới có một người giấy thuận vạt áo Bùi Diệp trèo lên trên, leo đến chỗ túi thì bò vào trong.
Bùi Diệp ngậm điếu thuốc cười nói: "Vả lại, nếu hôm nay tôi không đến, anh chết ở đây không ai nhặt xác giùm anh đâu."
Phó Miểu chết rồi, nhiệm vụ của cô làm sao bây giờ?
Trường hợp không đúng, Phó Miểu cũng lười hỏi.
"Tôi vẫn chưa chết."
Trong tay hắn còn nắm một lá bài tẩy -- Di vật cha mẹ nghiên cứu, bọn người chú Chu bắt hắn cũng sẽ không giết hắn.
Bùi Diệp nói: "Mọi thứ không có tuyệt đối, trên đời này có biện pháp để người ta sống không bằng chết. Tôi thấy vị này không phải hạng người lương thiện gì."
Mặc dù cô không có lực quan sát tinh tường, không thể trong nháy mắt đào sạch tính cách tâm lý người khác, nhưng cô biết xem tướng nha.
Tướng mạo hiền lành thật thà của chú Chu chỉ lừa gạt người bình thường được, Bùi Diệp lại biết con người hắn âm độc xảo trá, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Ở chung với loại người này, nên ngầm giấu một cây đao, kẻo bị ông ta ám hại.
Phó Miểu vô cùng thất vọng nhìn chú Chu.
Nếu không phải tối qua bị ám sát, nếu không phải hôm nay hắn trở lại nhà cũ bỗng bắt gặp chú Chu quét dọn phòng, nếu không do chú Chu quan tâm quá mức đến di vật của cha mẹ, nếu không phải trợ thủ nhìn thấy hắn không có chút kinh ngạc... Phó Miểu cảm thấy, mình sẽ không hoài nghi người này.
"Chú Chu, người tôi không muốn hoài nghi nhất là chú, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại là chú!"
Bùi Diệp và hai người đứng thành hình tam giác, xem trò vui đồng thời phân tâm khống chế người giấy nhỏ khác lặng lẽ bò lên trên lưng những tay bắn tỉa kia.
Nội tâm không nhịn được chậc chậc hai tiếng.
Chú Chu này điên rồi, mệnh lệnh cho tay bắn tỉa là phế đi Phó Miểu, bắt sống hắn, đối với cô lại là giết chết bất luận tội.
Dựa vào đâu?
Cô chỉ là người đi đường đi ngang qua thôi.
Chú Chu là trưởng bối nhìn Phó Miểu lớn lên, ông ta biết rõ tính cách đứa bé này, vạch mặt liền mang ý nghĩa trong lòng của hắn đã có phán đoán, hạt giống hoài nghi phát triển thành đại thụ che trời, muốn lừa gạt bỏ hiềm nghi là việc không thể, thế là chú Chu không diễn nữa.
"Mày cũng ngây thơ giống cha mẹ mày, gì mà 'Người tôi không muốn hoài nghi nhất'? Ngoài miệng nói vậy, nhưng trên thực tế người chúng mày hoài nghi trước nhất luôn luôn là tao, dối trá đến nỗi làm người ta buồn nôn. Cái mạng của tao cũng là mạng, vì tự vệ không thể không ra tay trước chiếm thế, mày nói xem đúng không?"
Phó Miểu hoài nghi chú Chu, cũng cơ bản xác định chú Chu có vấn đề.
Nhưng khi vị trưởng bối hết mực kính yêu này chính miệng thừa nhận bán đứng cha mẹ hắn, hại chết bọn họ, vẫn khiến hắn lạnh lòng.
"Bọn họ có lỗi với chú chỗ nào?" Phó Miểu đơn thuần sắp bị logic chú Chu làm tức cười, chút ớn lạnh và đau lòng ở đáy lòng cũng bị tâm tình tiêu cực nặng nề che giấu, hắn siết chặt tay thành quyền chất vấn, "Nếu như chú không có vấn đề, làm sao bọn họ hoài nghi chú? Bảy đại gia tộc đến tột cùng cho chú chỗ tốt gì, khiến chú bán nguyên tắc bản thân, phản bội bạn bè nhiều năm, còn kéo một cái đệm lưng gánh tội thay mình?"
Chú Chu bĩu môi cười nhạo.
"Nguyên tắc của tao chính là quyền thế tiền tài, bảy đại gia tộc có thể cho tao, một cái gánh hát rong quân Tự do có thể cho tao cái gì?" Chú Chu chắc ăn Phó Miểu mọc cánh khó thoát, lại thêm một mực ngụy trang hơi mệt chút, ông ta liền mượn cơ hội này phát tiết cảm xúc chân thực trong lòng, mỗi chữ mỗi câu đều là giọng mỉa mai, "Cha mẹ mày thì càng ngu xuẩn, tao chán ghét bọn họ nhiều năm rồi, bạn tốt với bọn họ hồi nào?"
Chú Chu và cha mẹ Phó Miểu đều từ khu ổ chuột ra, vận khí tốt được giúp đỡ đi học ở khu dân cư bình thường.
Người giúp đỡ bọn họ không phải thiện nhân không màng hồi báo, người được giúp đỡ thành tích học tập phải tốt, không thì có thể bị cắt sự trợ giúp bất kỳ lúc nào.
Chú Chu khổ học mới miễn cưỡng chạm đủ tiêu chuẩn được giúp đỡ, mà cha mẹ Phó Miểu còn nghèo hơn chú Chu, nhưng bọn họ lại luôn đứng top đầu, tâm trạng nhà tài trợ tốt sẽ cho bọn họ tiền lẻ ngợi khen. Bắt đầu từ khi đó, chú Chu liền chán ghét hai người kia.
Nhưng ông ta am hiểu thu liễm cảm xúc, cũng không muốn đắc tội cha mẹ Phó Miểu, chưa hề lộ phần chán ghét ấy ra.
Bọn họ được nhà tài trợ thích, nhưng chú Chu không giống.
Chú Chu lo lắng bọn họ phát hiện cảm xúc của mình rồi chạy tới trước mặt nhà tài trợ khua môi múa mép.
Về sau tham gia quân Tự do, chú Chu phí nhiều tâm tư chậm rãi trèo lên trên, tiến vào sở nghiên cứu quân Tự do, nhưng bởi vì tính cách năng lực bị xem nhẹ, mà cha mẹ Phó Miểu thì được sở nghiên cứu xem như nhân tài trọng điểm bồi dưỡng, chưa qua mấy năm đã bắt đầu độc lập phụ trách nghiên cứu hạng mục.
Ba người tuổi tác xê xích nhau, cảnh ngộ lại hoàn toàn khác biệt.
Cha mẹ Phó Miểu cũng bởi vì tuổi nhỏ mến nhau, nhiều lần nâng đỡ lẫn nhau mà được đám người truyền tụng là tình yêu cổ tích.
Trên mặt chú Chu cười chúc mừng bọn họ, ghen ghét trong lòng lại hóa thành hung thú muốn nuốt chửng ông ta.
Dựa vào đâu?
Dựa vào cái gì mình phải sống dưới cái bóng của bọn họ?
Thời điểm niên thiếu không dám chọc bọn họ, sợ nhà tài trợ chán ghét mình, đến thanh niên, trung niên cũng không dám, bởi vì cha mẹ Phó Miểu nhân duyên quá tốt. Tất cả mọi người cảm thấy bọn họ sẽ không phạm lỗi, một khi sinh mâu thuẫn với người khác, khẳng định là người khác không đúng.
Theo thời gian dần trôi, khoảng cách địa vị ba người càng xa.
Cha mẹ Phó Miểu có thể dễ dàng làm được việc chú Chu mất nhiều thời giờ trí óc mới có thể miễn cưỡng làm, mà những người khác nhìn thành quả của ông ta không tán dương một câu, ngược lại so sánh ông ta và cha mẹ Phó Miểu. Nếu như bọn họ tới làm, nhất định có thể làm tốt hơn nữa.
Dăm ba câu liền hạ thấp cố gắng của chú Chu đi.
Ông ta ghen ghét, càng ghen ghét càng phẫn nộ!
Dựa vào đâu mình bị người chung quanh trách móc nặng nề, mà thứ bọn họ đối mặt vĩnh viễn là hoa tươi cùng tiếng vỗ tay?
Sao bọn họ có mặt mũi mỉm cười nói ông ta và vợ chồng bọn họ là bạn tốt quen biết nhiều năm, tình cảm tốt đẹp, quan hệ tốt?
Nhưng chú Chu không có tư cách mở miệng phản bác, bởi vì ông ta biết nếu mình phản bác, người chung quanh khẳng định sẽ nói hắn không biết tốt xấu, ông ta có thể làm bạn cùng cha mẹ Phó Miểu đã phúc tu luyện nhiều năm. Có ai từng quan tâm ý nghĩ chân thực trong lòng ông ta? Bạn bè tốt cái rắm ấy!
Đương nhiên Phó Miểu không thể nào hiểu được ý nghĩ của chú Chu.
Ai sẽ đồng cảm với kẻ thù giết cha giết mẹ mình chứ.
"Bộ mặt ghen tị của chú thật là khó coi!"
Bởi vì ghen ghét mà lý lẽ hùng hồn bán đứng người, càng ghê tởm.
Chú Chu không giải thích, thật sự là ông ta ghen ghét cha mẹ Phó Miểu.
Nhưng điều làm ông ta không cam lòng, ghen tỵ nhất lại là một chuyện khác.
"... Tiểu Phó, mày biết không? Thật ra thế lực thuộc bảy đại gia tộc từng chiêu mộ cha mẹ mày. Khi đó cả bọn vừa tốt nghiệp không lâu, còn chưa biết tương lai muốn đi đường gì, mà thế lực phụ thuộc kia mắt sắc chú ý tới cha mẹ mày, mở thẻ đánh bạc chiêu mộ bọn họ, sau đó dùng biện pháp xếp bọn họ làm gián điệp trong quân Tự do... Đây cũng là thủ đoạn trước giờ bảy đại gia tộc dùng để cài nằm vùng. Cũ, nhưng dùng tốt."
"Họ và chú không giống, không có khả năng đáp ứng."
Đúng là cha mẹ Phó Miểu không đáp ứng, tìm cớ cự tuyệt, nói là muốn về khu ổ chuột trợ giúp nhiều người hơn.
Sau đó bọn họ tiến vào quân Tự do.
Bảy đại gia tộc luôn âm thầm tìm quân Tự do gây phiền phức, có lần chú Chu đổi vị trí quá chậm nên bị tóm.
Ngoại trừ cha mẹ Phó Miểu, không ai biết được.
Chú Chu giải thích với hai người là ông ta chịu hết tra tấn, cởi bỏ sự hoài nghi của địch nhân mới tìm cơ hội trốn ra.
Cũng là lần kia, ông ta tiếp nhận dụ hoặc lợi ích của bảy đại gia tộc, trở thành nội ứng.
Vì để chú Chu mau chóng tăng địa vị tại quân Tự do, bảy đại gia tộc còn cho không ít kỹ thuật hỗ trợ, để hạng mục nghiên cứu của ông ta thuận lợi... Người khác đều nói ông ta có tài nhưng thành đạt muộn, chú Chu cũng hưởng thụ loại tâng bốc rỗng này, nhưng cha mẹ Phó Miểu biểu thị hoài nghi.
Cái này khiến ghen tỵ và ác ý trong lòng chú Chu gần như không ức chế nổi.
Bất luận chân tướng như thế nào, chung quy việc ông ta "Có tài nhưng thành đạt muộn" là thật, hai người này không vui vẻ thay ông ta ngược lại hoài nghi, có ý gì?
Ngoài miệng nói bạn tốt, nội tâm có từng tín nhiệm?
Bộ mình chỉ đáng cả đời sống dưới bóng của bọn họ?
Người phụ trách liên hệ cùng ông ta còn từng trào phúng chú Chu.
Bản lĩnh không nhiều lắm, chào giá cũng không thấp, làm ăn lỗ vốn thật.
Nếu như đổi lại là cha mẹ Phó Miểu, đã có thể thu lại gấp mười vốn đầu tư bỏ ra.
Chú Chu bởi vì địa vị nước lên thì thuyền lên dương dương đắc ý bị lời này đả kích.
Sự ghen ghét ông ta cố phớt lờ như dầu gặp lửa, điên cuồng lan tràn, sinh trưởng chiếm cứ đầu óc, cuối cùng mất khống chế.
Ông ta chủ động lộ ra nội dung hạng mục cha mẹ Phó Miểu phụ trách với bảy đại gia tộc, quả nhiên bảy đại gia tộc rất coi trọng.
Không hề ngoài ý muốn, bọn họ bị bảy đại gia tộc để mắt tới.
Cuối cùng chết bởi ám sát, hành tung hai vợ chồng cũng là ông ta uy hiếp trợ thủ lấy được.
Nếu như trợ thủ đồng ý giúp ông ta một lần, ông sẽ trợ giúp liên hệ đội ngũ chữa bệnh tốt nhất, chữa khỏi cho con của y.
Trong lòng trợ thủ có chỗ hoài nghi, nhưng đắn đo mấy ngày vẫn đáp ứng.
Cho đến khi cha mẹ Phó Miểu ở phân bộ sở nghiên cứu bí mật của quân Tự do bị ám sát mất mạng, trợ thủ rốt cuộc ý thức được mình đã làm gì...
Lần này gặp mặt, cũng là chú Chu uy hiếp y nhất định phải tới đôi co với Phó Miểu.
Bởi vậy, thời điểm Phó Miểu xuất hiện, trợ thủ vốn nên bị "Lừa gạt" tới mới không có mảy may ngoài ý muốn.
Cũng nhờ chi tiết này khiến Phó Miểu triệt để hoài nghi chú Chu.
"Chú luôn viện nhiều lý do giải vây cho bản thân..."
Biểu hiện của Chú Chu làm Phó Miểu có cảm giác buồn nôn.
Thậm chí hắn hoài nghi hình tượng trước kia của chú Chu là do mình tưởng tượng.
Bùi Diệp nghe một hồi cũng biết lý do chú Chu phản bội, đơn giản chính là tiền tài quyền thế còn có ghen ghét với cha mẹ Phó Miểu.
"Không tìm lý do trên người mình, còn lảm nhảm nhiều lời lãng phí thời gian của tôi... Làm ác vẫn hoàn ác, thoải mái thừa nhận đi, cần chi kéo nhiều lý do cho mình?" Bùi Diệp xem thường loại người này nhất, cái gọi là nỗi khổ tâm không phải lý do để phản bội hại người, "Nguyên do ông ghen ghét bọn họ chẳng phải vì ông gà sao? Ông gà mới ghen ghét bọn họ, sao có thể trách bọn họ quá ưu tú chứ. Ông gà, nhưng Phó Miểu không phải gà. Anh ta không có khả năng đồng tình với ông, cũng sẽ không hiểu nỗi khổ tâm trong lòng ông. Tôi thì càng không."
Cô quá lợi hại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...