Editor: Đào Tử
_____________________________
Nhu Ý trưởng đế cơ đang đong đưa giữa làm một mình và thông đồng cùng lão hổ.
Bất luận là Bùi Diệp hay là Vinh vương thân phận thành dấu chấm hỏi, hai người đều không phải đối tượng hợp tác đáng tin cậy.
Cuối cùng vẫn quyết định hợp tác với hai người này.
Nếu bọn họ muốn gây sự thật, lực lượng phàm tục căn bản không thể chống đối, Nhu Ý trưởng đế cơ vốn không có quyền nói không.
【 Tổ sáu người gãi chân 】
Lăng Triều vội vàng hấp tấp nhắn mấy tin kèm dấu chấm than trong nhóm.
"Hôm nay tiểu cữu bị ai đánh tráo rồi!!!"
Lăng Triều sợ nắm đấm của Bùi Diệp và hoàng cữu nhà mình quản thúc nhất, người trước còn phải dùng vũ lực uy hiếp, người sau chỉ cần cười đã khiến cậu ta rùng mình. Mặc dù xưa nay Vinh vương không trừng phạt cậu, cũng không vung nắm đấm đánh cậu ta, nhưng Lăng Triều vẫn e ngại y, làm sao cũng không sửa được.
"Ta phạm sai lầm đó, thế mà Người còn cười với ta!!!"
Lê Thù nói: "Không phải chỉ là Vinh vương điện hạ cười thôi à, ngày nào Người không cười?"
Nếu không tại sao nói lực thân hòa của Vinh vương điện hạ đứng đầu chứ.
Bao nhiêu binh sĩ bị nụ cười của Vinh vương hớp hồn, Lê Thù không cảm thấy kinh ngạc.
Lăng Triều vội vàng nói: "Không giống đâu, mấy phàm nhân nông cạn các người thật là, nụ cười của tiểu cữu mỗi lần mỗi khác. Trước kia ta phạm sai, nhìn thấy Người cười liền bất giác lông tơ toàn thân dựng đứng. Khi nãy tiểu cữu cười lên, ta không cảm thấy sợ hãi, còn như gặp gió xuân ấm áp. Đó căn bản không bình thường, tiểu cữu vốn rất nghiêm khắc với ta!"
Lê Thù: "..."
Tần Thiệu nói: "Có lẽ là tâm trạng Vinh vương điện hạ rất tốt nhỉ?"
Không cho phép tâm trạng người nhà tốt, phá lệ tha thứ vị cháu trai không bớt lo Lăng Triều?
Thân Tang cũng nói: "Vinh vương điện hạ rất bình thường, ngược lại ta cảm thấy Thúc Dao cậu không bình thường lắm."
Lăng Triều: "..."
Bùi Diệp lúc này trùng hợp ngoi lên, nhìn thấy lịch sử trò chuyện của mấy đồng bọn.
Cô hỏi: "Hôm nay tâm trạng Vinh vương điện hạ rất tốt?"
Lăng Triều gật đầu mạnh với màn hình điện thoại: "Cực kỳ tốt, mặt trời chói chang, xán lạn đến có thể xuyên qua sương núi dày đặc."
Bùi Diệp ồ một tiếng: "Ta đồng ý kiến với những người khác, không phải Vinh vương điện hạ không bình thường, rõ ràng là cậu có vấn đề."
Lăng Triều: "..."
Diss Lăng Triều xong, Bùi Diệp quả quyết rời khỏi App nói chuyện phiếm.
Chơi trò chơi khác một hồi, còn rảnh rỗi kéo mấy người Tần Thiệu đấu tổ đội.
Sáu người trong nhóm, năm người đấu tổ đội luôn có một người bị bỏ lại.
Lê - trung niên nghiện net bận bịu công việc không có thời gian chơi - Thù: "..."
Mấy đứa nhãi này quá rảnh mà, đến mai sắp xếp việc cho bọn họ.
Kỹ năng chơi game của mấy người Tần Thiệu thường thường, nhưng tuân thủ một chữ -- Liều.
Đụng đối thủ nào cũng liều, chiến tích không khó coi lắm.
Đương nhiên, cái này cũng có liên quan với việc bọn họ khóc cầu Bùi Diệp mang bay →_→
"Các cậu tiếp tục chơi, ta đi rửa mặt."
Sắc trời bên ngoài đã sớm tối đi, Bùi Diệp rửa mặt sơ thay áo ngủ, chui vào ổ chăn, chống cằm vào một góc gối đầu, hai đùi rảnh sinh tật đá chăn mền, hai tay ôm điện thoại ấn vào 【 Yêu và nuôi trẻ 】.
A Tể thì ở phòng bếp lầu một làm cơm.
Nhìn trứng không ngừng xuất hiện ký hiệu âm nhạc, cô liền biết tâm trạng của A Tể cũng xán lạn giống nụ cười của Vinh vương.
Cô thu góc nhìn vào, điều chỉnh đến vị trí bàn nấu ăn, chủ động giúp A Tể thái thịt.
Lúc này, hệ thống phát động sự kiện nhỏ.
【 A Tể buộc tạp dề lệch 】
Sự kiện nhỏ để gia tăng tương tác của người chơi và A Tể, hoàn thành một lần có thể tăng kha khá độ thiện cảm.
Khi cửa sổ trò chơi nhảy ra một mục tùy chọn có thể thao tác, Bùi Diệp thuần thục ấn giúp A Tể buộc tạp dề ngay ngắn.
Xem từ góc nhìn của cô, giống như là cô đứng trước mặt A Tể, hai tay còn vòng qua sau lưng thắt lại dây buộc cho nó.
A Tể thật nhỏ nhắn xinh xắn, tròn trịa...
Đáng yêu (*'▽`*)
【 Vỏ trứng A Tể đỏ lên, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn, tiếp tục rán trứng 】
A Tể là đảng ngọt cay, ham mê ngọt, cũng thích cay.
Dù là rán trứng cũng thích mặt trước bôi một lớp mật ong, mặt trái quét một lớp tương ớt đỏ.
Nó còn từng mời Bùi Diệp nếm thử.
Chỉ tiếc, Bùi Diệp khẩu vị trước kia khá nặng, theo tuổi tác dần tăng càng thích thanh đạm.
Khẩu vị của A Tể...
Người chơi bình thường thật không đỡ nổi.
"Hôm nay A Tể rất vui vẻ?"
Bùi Diệp đặt lên bàn ăn mấy viên kẹo, A Tể bưng bàn ăn từ phòng bếp ra.
Nó không chút giấu diếm: "Vui vẻ."
Trứng bay ra biểu tượng vung hoa từng nắm ✿✿ヽ(°▽°)ノ✿.
Bùi Diệp buồn cười: "A Tể không chia sẻ với ta một chút sao?"
A Tể nói: "Về công việc nha... Hôm nay phát hiện đồng nghiệp mới, cô ấy rất lợi hại nha... Nhưng cô ấy quá lợi hại, người công ty đầy muốn giảm biên chế."
Bùi Diệp nhíu mày nói: "Giảm biên chế? Ai bị nghỉ việc?"
A Tể nói: "Cảm giác sẽ là ta, thành tích một mực không tăng lên, thu nhập cũng không lý tưởng."
Nỗ lực lắm mà không cho tăng lương, nghỉ thì buông thả cần mẫn, đây không phải cuộc sống A Tể muốn.
Nó muốn có thể dốc toàn lực tăng ca làm việc, lương cao phúc lợi công việc cao.
"... Vừa viết một phần sơ yếu lý lịch, chuẩn bị tìm công việc tiền lương cao."
A Tể lại viết sơ yếu lý lịch.
Bị giảm biên chế vẫn rất vui vẻ, hiển nhiên là ghét bỏ phần công tác này.
A Tể già dặn thở dài: "Ghét bỏ chứ, mạch điện công ty hỏng mấy năm vẫn không sửa, khiếu nại bảy tám lần, hiệu suất quá thấp."
Mỗi ngày mò mẫm đi làm nó cũng sẽ sợ chứ???
Nhưng vì giúp cha giảm bớt gánh nặng sinh hoạt, học được tự lập, nó cũng đành cứng nhắc chống chịu nha.
Bùi Diệp thường thường nghe A Tể khiếu nại vấn đề mạch điện công ty.
"Đèn pin ta đưa cho con đâu? Vì sao không dùng?"
A Tể nói: "Công ty không cho đem, mấy lần muốn lén mang đều bị phát hiện."
Suýt bị trừ điểm thành tích, A Tể thử mấy lần rồi từ bỏ.
Nó lại nói: "Không có đèn pin cũng không sao, bởi vì ta biết cha vẫn ở bên cạnh ta."
Bùi Diệp mềm lòng ba phần.
Cô cười nói: "Đúng vậy nha, cha sẽ luôn ở cạnh con, làm trụ cột cho con, con đừng sợ."
Mạch điện công ty không sửa, tiền lương không tăng, không thể tăng chức...
Công ty rác rưởi như thế nên nghỉ sớm đi.
Công việc hằng hà, lần sau tìm một cái tiền lương cao.
Cô nói chuyện với A Tể một hồi về phương hướng công tác nghề nghiệp với, chúc ngủ ngon mơ một giấc mộng đẹp.
Ngày tháng bình an chưa quá hai ngày, thánh chỉ sắc phong đế cơ trong triều đến tiền tuyến.
Sứ giả nói: "Thỉnh Đức Phúc đế cơ sớm thu xếp hành lý, theo thần về đô thành chờ gả."
Bùi Diệp cũng không phản đối.
Nhưng trên đường còn muốn mang hai người Lăng Triều và Lang Hạo.
Ba người cùng ngồi một xe, dọc đường cười cười nói nói.
Đoàn sứ giả thu tình cảnh này trong mắt, nội tâm thầm đổ mồ hôi.
Điệu bộ này --
Có lẽ là vị Đức Phúc đế cơ này có đầu đuôi gì đó với quận vương Lăng Triều?
"Sứ giả nghĩ nhiều rồi, Đức Phúc và Thúc Dao chỉ là tình cảm tỷ đệ bình thường."
Vinh vương không vui cắt đứt mạch mơ màng của sứ giả.
Bấy giờ Lăng Triều khẽ rùng mình, vô thức nhìn quanh hai bên cũng không phát hiện ánh mắt nhìn mình.
Sứ giả lẩm bẩm.
Tập tục hoàng thất Triều Hạ coi như trong sạch, nhưng cũng có chuyện xấu giấu sâu.
Nếu như Đức Phúc đế cơ và Lăng Triều quận vương trước hòa thân làm ra cái gì...
Cuối cùng mặt mũi hai nước biết để đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...