Editor: Đào Tử
_____________________________
"Chết, chết yểu rồi?"
Lời người phụ nữ không khác nào quả bom, thình lình nổ bên tai Cố Ương, làm đầu Cố Ương nháy mắt trống không.
"Vinh vương chân chính chết yểu, vậy Vinh vương hiện tại là ai?"
Cố Ương hoàn hồn vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Thân là danh sĩ, mỗi một giây đều tích cực ăn dưa tuyến đầu, nhưng hắn thật chưa từng nếm bất luận dưa gì liên quan đến "Vinh vương chết yểu".
Là phúc tử của tiên đế, đệ đệ bảo bối nhỏ tuổi nhất của Hoàng đế bệ hạ, từ nhỏ đến lớn Vinh vương đều xuôi gió xuôi nước nằm ở bên thắng của nhân sinh.
Điều bất lợi duy nhất là bị tập kích mù mắt vài năm trước.
Lần đó không đánh y rớt vực sâu, ngược lại càng được hoàng đế sủng ái, đất phong mở rộng gấp đôi không nói, còn nắm trong tay không ít thực quyền.
Con giời được sủng ái còn hơn thái tử như thế, chết yểu khi nào?
Người phụ nữ cười nhạo nói: "Chắc khoảng hai ba tuổi."
Hai ba tuổi???
Trong đầu Cố Ương tìm kiếm tin tức liên quan đến Vinh vương.
"Nếu nhớ kỹ không sai, trước bảy tuổi Vinh vương đều ở trong cung được Hoàng đế phái người nuôi dưỡng, không phải thái tử nhưng hơn hẳn thái tử."
Hoàng đế thương hại Vinh vương vừa ra đời đã không có mẫu thân, liền để người ta chiếu theo điều kiện thái tử nuôi dưỡng ấu đệ.
Bởi vì chuyện này, triều thần dồn dập tán dương hoàng đế có tình có nghĩa với huynh đệ, là huynh trưởng nhân ái.
Lão thần trước kia đối với việc Hoàng đế đăng cơ có phê bình kín đáo cũng lộ ra nụ cười vui mừng -- Mặc dù Hoàng đế năng lực không đủ, nhưng lòng dạ hắn rộng lớn, có lòng bao dung độ lượng rộng rãi, cũng không so đo trước khi Tiên hoàng lâm chung còn cho hắn thêm đệ đệ dòng đích, đích mẫu còn trẻ tuổi hơn hắn, biết tròn biết méo.
Người phụ nữ cười nhạo nói: "Thôi đi, tên phế vật kia có bộ dáng gì, huynh còn không rõ lắm? Hắn nào có lòng tốt với Vinh vương, ngay cả hoàng hậu Tiên đế sắc phong trước khi lâm chung rong huyết khó sinh cũng là hắn dùng biện pháp âm hiểm, an bài bà đỡ giở trò quỷ. Vinh vương từ trong thai ra đã có chút bệnh thiếu tháng, còn không phải hắn làm? Chỉ là mệnh Vinh vương quá cứng, thế mà còn có thể sống yên ổn ra đời, hắn liền nghĩ đến những biện pháp khác."
Cố Ương nghe vậy im lặng, đồng thời lại đổi mới sự chán ghét của hắn với Hoàng đế.
"Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, ngay cả đôi cô nhi quả mẫu thân phụ để lại cũng không tha?"
Người phụ nữ nói: "Nếu hắn dung được, sao Tiên đế lại thất vọng cực độ, trước khi lâm chung phong sủng phi làm hoàng hậu?"
Còn chẳng phải ngóng trông đứa con trai này biết chừng mực một chút, kiêng kị hơn, đừng đuổi tận giết tuyệt?
Kết quả vị hoàng hậu kia vẫn phải chết.
Cố Ương nói: "Thế Vinh vương chết yểu... Vị hiện tại là sao?"
Người phụ nữ hiện vẻ mặt hứng thú.
"Chuyện này Cô cũng tò mò."
"Hở?"
Người phụ nữ từ tốn nói: "Năm đó, ta vừa khôi phục ý thức liền âm thầm tìm tới Nhu Tuệ, muốn mượn sự trợ giúp của muội ấy giả chết xuất cung, rồi liên lạc lại với những người trước kia... Chỉ tiếc, Nhu Tuệ lực lượng có hạn lại bị hắn kiêng kị, ta cũng bị theo dõi chặt chẽ, lại thêm tà thuật vu cổ vẫn còn tác dụng, thường xuyên mất hồn. Hai người gặp nhau còn không dễ, chớ nói chi là định ra một kế hoạch chu toàn. Về sau là Nhu Tuệ vô tình phát hiện đồ ăn cung nhân chuẩn bị cho Vinh vương có dị thường, đồ ăn tương khắc không nói, còn có vật âm hiểm để người ta ngu dốt si ngốc."
Cố Ương nghe mà hít một hơi lạnh.
Đứa trẻ hai ba tuổi, dạ dày yếu nhường nào?
Lâu dài dùng đồ ăn tương khắc không dễ tiêu hóa, đâu chỉ là đao cùn mài thịt, chậm rãi tra tấn đứa trẻ đến chết.
Nếu Vinh vương sống đến mấy tuổi chết yểu, bên ngoài cũng sẽ không nói gì.
Dù sao, cho dù là hoàng thất, xác suất trẻ con chết yểu cũng cao không hạ.
Người phụ nữ nói: "Theo Nhu Tuệ nói, Vinh vương lúc ấy còn nước bọt chảy mép, miệng lưỡi trì độn, phản ứng không linh mẫn lắm..."
Cố Ương hơi rùng mình, mơ hồ đoán được cái gì.
Người phụ nữ biết chuyện này...
Hẳn là năm đó giả chết rời cung có quan hệ với Vinh vương?
Người phụ nữ xác nhận suy đoán của hắn.
Nhu Tuệ trưởng đế cơ lợi dụng Vinh vương ngu dại, trong một lần cung yến, gạt Vinh vương đến cung điện vắng vẻ người phụ nữ bị giam lỏng, rồi tạo ra giả tượng cung nhân hầu hạ không tỉ mỉ làm lật ngọn đèn dẫn phát cháy lớn. Toà Thiên điện kia từng là lãnh cung phi tần không được sủng ái tiền triều ở lại, vị trí vắng vẻ, đã lâu không ai tu sửa, cho nên lửa lớn nổi lên một hồi lâu cũng không có người chuyển nước dập lửa, đợi lửa lớn bị dập tắt, chỉ còn phế tích.
"Vinh vương bị đám cháy thiêu chết rồi?"
Người phụ nữ thở dài: "Đúng, bị thiêu chết."
Cố Ương nghe vậy trầm mặc hồi lâu.
Người phụ nữ nói: "Nếu có thể mất mạng trong hỏa hoạn, âu cũng là chuyện may mắn."
Mí mắt Cố Ương giật giật, trầm mặc nhìn sang người phụ nữ.
Người phụ nữ nói: "Lúc đó thân thể Vinh vương đã... Nhưng cậu bé lại ngu dại, ngay cả biểu đạt thống khổ cũng không biết, người ngoài nhìn chỉ coi là tính khí nóng nảy, động một tí đập, như là dã thú gào thét. Y theo thủ đoạn tên phế vật kia, mấy tháng cuối đời của Vinh vương sẽ chỉ thống khổ hơn."
Cả hoàng cung đều là tai mắt của Hoàng đế.
Sau khi Vinh vương hoăng, thi thể của y cũng sẽ không bị những người khác nhìn thấy.
"Vậy vị Vinh vương hiện tại..."
Ánh mắt người phụ nữ phức tạp nói: "Nhu Tuệ tận mắt nhìn thấy Vinh vương đi vào, lửa lớn bốc cháy, cậu bé cũng không thoát được. Nhưng sau khi lửa tắt, phế tích chỉ đào ra thi cốt của 'Ta', còn có mấy tai mắt của Hoàng đế, cũng không thấy Vinh vương. Không lâu, Nhu Tuệ tận mắt thấy Vinh vương không biết từ đâu chạy đến, ngay trước mặt cung nhân toàn cung và đại thần mệnh phụ ở cung yến, an ủi tên phế vật kia. Mọi người đều tán thưởng Vinh vương hiểu chuyện thông minh, duy chỉ có tên phế vật kia -- Huynh không tưởng tượng nổi sắc mặt như nuốt phải ruồi lúc ấy của hắn đâu."
Vinh vương trong bụng mẹ quá lâu, đầu óc thiếu khí, sau khi sinh lại ăn đồ ăn trộn lẫn vài thứ lớn lên... Cung nhân chăm sóc y cũng hoài nghi Vinh vương là kẻ ngu, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, tạm thời không nhìn ra, Hoàng đế cố giữ mặt mũi của chính hắn không đem chuyện Vinh vương là kẻ ngu lan truyền ra ngoài --
Ai biết một đứa ngốc, không chỉ mở miệng nói chuyện còn biểu hiện giống thần đồng.
Hoàng đế thầm hoài nghi Vinh vương bị đánh tráo.
Cẩn thận kiểm tra phát hiện cái bớt của người ta đều còn, không thể giả được là hàng nguyên đai nguyên kiện!
Ngu dại trước đó khả năng cao là giả vờ.
Còn có thể làm sao?
Nắm lỗ mũi nhận chứ sao.
Đứa trẻ hai ba tuổi đã có tâm cơ như vậy, Hoàng đế rank đồng quật cường biểu thị mệt tim.
Vinh vương tuổi nhỏ không ngốc chút nào, còn dùng khuôn mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu mượn đao giết người, đem tai mắt bên người từng bước từng bước xử lý, chậm rãi thay thế bằng người tiên đế và vong mẫu tín nhiệm.
Hoàng đế trên mặt cười hì hì, trong lòng mụ nội nó.
Nhu Tuệ trưởng đế cơ xem kịch vui, cười đến đau bụng.
Người phụ nữ cụp mắt nói: "Nhu Tuệ từng âm thầm thăm dò Vinh vương, nhưng dường như Vinh vương không biết năm đó Nhu Tuệ đã làm cái gì."
Nhu Tuệ trưởng đế cơ chột dạ, không qua lại gì với vị ấu đệ này.
Trái lại là con trai Lăng Triều và Vinh vương khá thân, khiến bà lo sợ bất an hồi lâu.
Cố Ương nói: "Vinh vương điện hạ... Nghe giống như là yêu nghiệt, nhưng hành vi mấy năm nay của y lại không giống."
Triều Hạ có thể kéo dài hơi tàn đến bây giờ, người phụ nữ âm thầm xuất lực là một mặt, Vinh vương bên này cũng không thể bỏ qua công lao.
Người phụ nữ cười nói: "Nếu y là yêu nghiệt thì tốt, vừa hay lấy độc trị độc."
Vinh vương và người phụ nữ có thù, chẳng lẽ không có thù với Hoàng đế?
Thù giữa y và Hoàng đế sẽ chỉ càng sâu.
"Nếu y muốn trả thù, có thủ đoạn gì Cô cũng có thể đỡ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...