Editor: Đào Tử
_____________________________
"Mẫu, mẫu thân?"
Lăng Triều mặc áo ngủ trắng ngà, sững sờ ngồi bật dậy.
Ánh mắt gần như ngây ngốc nhìn Nhu Tuệ trưởng đế cơ bày tràng cảnh quỷ dị này.
Lăng Triều tỉnh lại từ trong mộng cũng không ý thức được mình đang nằm mơ, thậm chí không hoài nghi mẫu thân ở đô thành Huyền An xa xôi làm sao chạy đến trấn Thiên Môn.
Cậu ta cúi đầu nhìn thoáng qua áo ngủ hơi xốc xếch, rất giống là thiếu niên quẫn bách vụng trộm phong lưu lại bị phụ mẫu bắt gặp.
Cậu ta phi tốc sửa sang vạt áo, xốc đệm chăn đứng dậy.
Hành lễ vấn an với mẫu thân Nhu Tuệ trưởng đế cơ, nhưng mẫu thân lại không giống ngày thường bỏ qua cho mình.
Mặc dù cúi đầu, Lăng Triều cũng có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén băng lãnh của mẫu thân rơi vào cái ót mình.
"Mẫu, mẫu thân... Con trai đã làm sai điều gì?"
Lăng Triều mở đầu đã không kìm nổi, lắp bắp hỏi thăm rõ ràng.
Tính cách Nhu Tuệ trưởng đế cơ và phong hào của bà không có chút quan hệ, hình tượng đối ngoại đều là hiền như khúc gỗ an phận, đối nội thì cường hoành chuyên chế.
Lăng Triều từng hoài nghi mẫu thân tinh thần phân liệt là do người phụ thân răng lợi không tốt chuyên ăn bám của mình.
Một khi mẫu thân yên lặng không nói lời nào, dùng cặp mắt đen nhánh thâm trầm nhìn cậu ta, trái tim nhỏ như muốn đóng băng.
Mỗi lần gặp rắc rối bị mẫu thân dạy dỗ cũng là dạng này, Lăng Triều có bóng ma tâm lý.
"Nghe nói con ta hôm nay gây rắc rối?"
Chẳng biết lúc nào trong tay Nhu Tuệ trưởng đế cơ toát ra một cây gậy dài mảnh.
Cây gậy lớn chừng cánh tay, rộng cỡ bàn tay còn dày.
Lăng Triều nhìn cây gậy, tự dưng sinh ra cỗ khiếp đảm.
"Con... Hôm nay con không có gây sự!"
Theo cậu ta, phiền phức có thể sử dụng bối cảnh giải quyết không thể tính là phiền phức.
Cùng lý lẽ, chỉ cần không phải đánh loại đồng niên con cháu quyền quý như Tần Thiệu, vậy thì không tính gây rắc rối.
Ai ngờ mày Nhu Tuệ trưởng đế cơ đanh lại, trừng mắt đánh gậy cốp một tiếng bên chân Lăng Triều, dọa cậu ta muốn nhảy dựng lên.
"Nói láo!"
Lăng Triều: "..."
Hôm nay mẫu thân không bình thường lắm nhỉ.
Về sau càng phát sinh chuyện bất bình thường hơn, Nhu Tuệ trưởng đế cơ đau lòng nhức óc chỉ vào cậu ta, ngón tay run rẩy.
"Nghiệt tử ơi là nghiệt tử, có tội còn giảo biện, biết vậy năm đó sinh xá xíu luôn đi, nuôi lớn cuống rốn làm chi?"
Lăng Triều: "???"
Mặc dù không hiểu vì sao nói là xá xíu, nhưng cậu ta nghe hiểu vì sao gọi cuống rốn, chẳng phải là nhau thai sao?
Mẫu thân học được từ địa phương mắng người quái tai như vậy hồi nào thế?
"Mẫu, mẫu thân, người đừng nóng giận mà, con gây họa gì, người nhắc nhở một chút đi."
Nhu Tuệ trưởng đế cơ dùng khăn che mặt, khóc thành tiếng.
Lúc này, chẳng biết lúc nào xuất hiện phụ thân răng lợi không khỏe, tức giận đến nổi gân xanh, vừa an ủi Nhu Tuệ trưởng đế cơ vừa nói muốn dạy dỗ nghịch tử.
Hai vợ chồng dăm ba câu liền nhận định con trai chưa đến nỗi lệch hết cứu, cưỡng ép uốn thẳng là ổn.
Lăng Triều ngơ ngác bị mười thị nữ cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn nhấn trói trên ghế dài.
Một người trong đó hai tay túm hai bên ống quần dài của cậu ta, dùng sức kéo xuống phía dưới một chút.
Phụ thân nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh, đánh mạnh cho ta!"
Mẫu thân vừa than khóc vừa nói: "Đánh vào thân con, nhưng lòng mẫu thân đau đây này."
Lăng Triều hoảng sợ giãy dụa muốn đứng lên.
Bốp!
Thị nữ bên trái nắm cây gậy giống của mẫu thân quất mông trái của cậu ta.
Lăng Triều vừa thẹn vừa giận, cường độ giãy dụa càng kịch liệt.
Bốp!
Bên phải thị nữ cũng nắm lấy mẫu thân cùng khoản đánh gậy quất mông phải của cậu ta.
Trái một cái phải một cái.
Hai bên còn đánh ra tiết tấu.
Thị nữ bên trái hô "Hây", thị nữ bên phải hô "Ya".
Lực quất không nặng, cái mông trắng nõn cũng chỉ hơi đỏ lên, nhưng đối với Lăng Triều lại là bạo kích.
Lăng Triều từ ban đầu giãy dụa kêu khóc càng về sau chết lặng, hệt cá chết ghé vào ghế dài.
Rốt cuộc cậu ta phát hiện là lạ ở chỗ nào.
Cậu ta đang nằm mơ!
Nhưng dùng đủ loại biện pháp cũng vẫn chưa tỉnh lại, đau đớn bị đánh đòn ngược lại rõ ràng cực kì.
"... Các ngươi là người trong mộng ta, chẳng lẽ không thể nghe lời của ta sao?"
Mẫu thân và phụ thân căn bản không để ý tới cậu ta, một người che mặt khóc, một người quỳ dỗ.
Lăng Triều từ bỏ giãy dụa.
Cậu ta bất lực nói: "Vậy các ngươi cũng nên nói cho ta, đến tột cùng ta phải bị đánh bao nhiêu? Ngày mai ta còn phải thức sớm đi thư viện đấy."
Một thị nữ khổ luyện cơ bắp trong đó lại gần thì thầm: "Phải đánh 9999 cái."
Lăng Triều nghe suýt nữa ngất đi.
Ròng rã ba canh giờ, Lăng Triều mới được thả.
Cậu ta ôm biểu lộ bị quất N lần, bên tai truyền đến tiếng mẫu thân Nhu Tuệ trưởng đế cơ.
"Con ta..."
Lăng Triều run lên.
"Sớm đền bù sai lầm, thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, nếu không -- Ngày mai nương sẽ còn tới."
Hoảng sợ nháy mắt đánh thẳng trán, Lăng Triều khiếp vía kêu to, toàn thân toát mồ hôi lạnh bật dậy từ trên giường.
Rất nhanh lại bị cơn đau chỗ mông làm cho chỉ có thể nằm sấp.
Tôi tớ gác đêm nghe được động tĩnh tới.
"Lang quân!"
Lăng Triều bất lực khoát khoát tay.
"Ác mộng... Không có việc gì, ngươi lui xuống ngủ đi... Đúng rồi, hiện tại giờ gì?"
Tôi tớ nói: "Vừa đầu Dần, còn một hồi mới tròn một khắc."
Lăng Triều xoa xoa trán và mồ hôi lạnh trên người, áo ngủ bị đánh đến ướt đẫm, cả người vừa buồn ngủ vừa mệt.
"Lúc này mới đầu Dần? Còn có thể ngủ hai canh giờ..."
Tay vươn vào ổ chăn sờ, phát hiện cái mông không đau, phảng phất mới vừa rồi bị đau đến kêu thảm là ảo giác của mình.
【 Nếu không xin lỗi, ban đêm sẽ phát sinh chuyện không tốt 】
Lăng Triều: "..."
Hừ!
Ai mà tin!
"Dám dùng loại tà thuật này trên đầu ta, muốn chết rồi!"
Ngày mai phải bắt yêu nữ kia lại!
Không bao lâu lại mơ màng ngủ mất.
Lại lần nữa mở mắt ra, mẫu thân khóc sướt mướt, phụ thân quỳ dỗ, còn có mười thị nữ cao lớn vạm vỡ lại xuất hiện.
Lăng Triều: "..."
"Con à, sao con lại ngu xuẩn mất khôn như thế, trở về đây nữa?"
Nhu Tuệ trưởng đế cơ khóc đến khàn cả giọng, nhưng trên mặt không có một giọt nước mắt.
Bà nhẫn tâm cắn răng nói: "Thêm một lần nữa, ta tin con sẽ thay đổi triệt để."
Mặt Lăng Triều tái mét khó tin.
Ngày hôm sau, sáng sớm tỉnh lại Bùi Diệp thu được phản hồi từ lá trúc, xém cười đau sốc hông.
"Đứa bé này thật là một tên dở hơi."
Làm hại cô đánh răng suýt cười nuốt bọt đánh răng vào miệng.
Sắc trời bên ngoài dần sáng, Bùi Diệp dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt hoàn tất, rồi chải tóc dài thành đuôi ngựa cao đơn giản.
Tạp dịch khách điếm bưng đồ ăn sáng tới.
"Tốt ghê, khách điếm này còn bao bữa sáng."
Mặc dù chỉ là cháo loãng rau muối và bánh bao chay bình thường nhất, kết hợp với dịch dinh dưỡng cũng đủ chắc bụng.
Đám người hẹn nhau tập hợp tại đại sảnh khách điếm.
Bùi Diệp đến liền phát hiện mấy người Tần Thiệu đều ở đâu, bọc hành lý đều thu dọn xong để vào xe ngựa.
Chỉ là bầu không khí không quá hài hòa.
Đầu nguồn không hài hòa nằm ở thiếu niên áo đỏ tay áo hẹp kia.
Cậu ta tức giận ngăn trước người hai người Tần Thiệu, hai tay dang rộng ngăn cản đường đi của bọn họ.
Tần Thiệu cả giận: "Lăng tam lang, sáng sớm đầu óc tỉnh táo chút!"
Lăng Triều hung dữ trừng mắt Thân Tang được Tần Thiệu bảo hộ ở sau lưng, phảng phất cậu ta là kẻ thù giết mẹ giết cha mình.
Một giây sau, thiếu niên xem chết như không nhắm mắt lại.
Hét lớn một tiếng, kinh thiên động địa.
"Thân Tang, là ta có lỗi với cậu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...