Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Editor: Đào Tử

______________________________

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Núi non xanh biếc trùng điệp, mây mù mông lung lượn trước sông núi.

Theo đó mặt trời từ đường chân trời dâng lên, vùng đất yên tĩnh một đêm lại lần nữa khôi phục huyên náo.

Bùi Diệp uốn trong ổ chăn ngủ say, ngoài phòng truyền đến tiếng thị nữ gác đêm đứng dậy vuốt phẳng xiêm y.

Một lát sau, một chuỗi bước chân từ đằng xa truyền đến.

Guốc gỗ giẫm trên đường nhỏ đá cuội lát thành, thanh âm nghe đặc biệt giòn vang.

"Bùi nương tử tỉnh ngủ chưa?"

Nghe tiếng, người này chắc là quản gia bên người Cố Ương.

Thị nữ trực gác đêm trả lời: "Đêm qua Bùi nương tử ngủ trễ, sáng nay còn chưa tỉnh lại."

"Đợi cô ấy tỉnh, mời nương tử đi đến chính sảnh, lão gia có việc tìm."

Thị nữ hành lễ: "Lão gia có nói là việc gì?"

Quản gia nói: "Lão gia không nói, ngươi cứ truyền lời lại là được."

"Vâng."

Đưa mắt nhìn quản gia rời đi, thị nữ mới quay người lần nữa đóng cửa khách viện.

Thu dọn quét viện, chuẩn bị đồ rửa mặt đợi Bùi Diệp tỉnh lại.

"Nương tử đã tỉnh?"

Bưng đồ vật đưa tới, thị nữ kinh ngạc nhìn thấy người thông thường còn phải nằm ỳ nửa canh giờ đã tỉnh lại.


"Ta vừa nghe ngoài viện có người nói chuyện."

"Quản gia nói lão gia phân phó bảo nương tử đi chính sảnh một chuyến."

Thị nữ nói rồi đặt y phục được giặt giũ sạch sẽ trên tay xuống, giúp Bùi Diệp mặc chỉnh tề.

"Đi chính sảnh?"

Cố Ương tìm cô có thể có chuyện gì?

Chưa tới gần liền nghe được tiếng Cố Ương dạy thi thư cho hai người Tần Thiệu.

"Hai người bọn họ cũng ở à."

Không giống với Bùi Diệp có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh, hai người Tần Thiệu ngay tiếng gà gáy thứ nhất vang lên đã tỉnh lại khổ học.

Giấc ngủ không đủ dẫn đến khóe mắt nặng, cặp mắt Thân Tang trông giống sưng vù một vòng.

"Bất luận là thời đại nào học sinh cũng không dễ dàng."

Bùi Diệp chủ động chọn vị trí vắng vẻ an tĩnh, xem họ học, ăn một chút đồ ăn vặt, kiếm chút tiêu khiển vui vui.

Ba người Cố Ương cũng tựa như không có phát hiện cô, chuyên chú giảng giải tiếp thu.

Nửa canh giờ sau, Cố Ương mới hài lòng thả người.

Bùi Diệp nhạy cảm phát hiện cặp mắt sắc nhạt của Cố Ương rơi trên người mình, tựa như muốn nói lại thôi.

Cô chủ động gợi chuyện: "Nghe thị nữ nói tiên sinh có việc tìm ta?"

Cố Ương ngoắc cô lại, ra hiệu Bùi Diệp ngồi gần một chút.

"Lời cô nói lúc trước là nghiêm túc hay là hứng khởi nhất thời?"

Hắn không đầu không đuôi hỏi một câu, ngay cả bản thân Bùi Diệp cũng không biết "Lời lúc trước" Cố Ương nói là câu nào.


Cố Ương bèn nhắc nhở cô.

"Câu cô nói lúc trước -- 'Dưới một người, trên vạn người tiếng tăm rất tốt', nghiêm túc sao?"

Đầu Bùi Diệp vang cảnh báo, hai người Tần Thiệu mặt phủ sương mù.

"Tất nhiên là nghiêm túc." Mày Bùi Diệp vặn gấp, ước đoán ý Cố Ương khi hỏi cái này, không rõ dụng ý Cố Ương đột nhiên nhắc chuyện này, cô kiêu ngạo nói, "Người nếu có thể đứng trên đỉnh núi nhìn ra dãy núi liên miên, vì sao phải đợi ở chân núi ngửa cổ nhìn cằm người khác?"

Ánh mắt Cố Ương ôn hòa nhìn Bùi Diệp.

"Chí hướng không nhỏ, nhưng chỉ có chí hướng không có hành động thì không thể."

Bùi Diệp bị Cố Ương nhìn đến nổi da gà.

Cô đã là một nữ thanh niên quá tuổi, thực sự không chịu được thanh niên chừng ba mươi tuổi dùng loại ánh mắt này nhìn mình.

Nói ra có khả năng ngươi không tin, tuổi cục cưng gấp mười nhà ngươi!

"Ý của tiên sinh là?"

Cố Ương lấy một phong thư chất liệu giấy tốt từ án thư chồng chất thẻ trúc, phong thư chưa được đóng.

Hắn đẩy phong thư này đến trước mặt Bùi Diệp.

Bùi Diệp mơ hồ mở phong thư lấy tờ giấy bên trong ra.

"Trên này viết cái gì?"

Chữ rất đẹp, nhưng mù chữ xem không hiểu.

Bùi Diệp chỉ có thể xin Tần Thiệu giúp đỡ, Tần Thiệu xem lập tức trợn tròn mắt.

"Cố tiên sinh, ngài là... Muốn để tiên sinh đi học?"


Còn là thư viện dẫn đầu năm viện, thư viện Thiên Môn.

Không sai, đây là một phong đề cử Bùi Diệp đi thư viện Thiên Môn học tập, người nhận là sơn trưởng thư viện Thiên Môn.

Bùi Diệp: "???"

Để cô đi học?

Tần Thiệu cười nói: "Tiên sinh, đây chính là cơ hội tốt hiếm có đấy."

Đừng nhìn quốc lực Triều Hạ không có chỗ xếp hạng, nhưng trình độ giáo dục khuấy đảo một vùng, hàng năm có vô số sĩ tử trẻ tuổi nước khác mộ danh đi cầu học.

Cố Ương là đồng học xuất sắc tốt nghiệp thư viện Thiên Môn, trong tay có mấy suất tiến cử.

Học sinh được tiến cử có thể vào thư viện học tập một năm, một năm sau bằng thành tích quyết định đi ở.

Nếu học sinh được đề cử bị trả hàng, người tiến cử cũng sẽ mất hết thể diện.

Văn nhân danh sĩ để tâm lông vũ, Cố Ương càng là vậy, cho nên loại suất tiến cử này rất khó có được.

"Cơ hội tốt thì tốt thật, nhưng vì sao lại là ta?"

Cố Ương đương nhiên nói: "Lòng có chí lớn lại dốt đặc cán mai, cô không cảm thấy dáng vẻ chính mình nói suông làm cho người ta bật cười?"

Bùi Diệp: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Tên nhãi này có gan đứng trước giá sách mấy trăm cái bằng khen của cô thốt ra bốn chữ "Dốt đặc cán mai" không?

Nhưng việc này không thể nào thực hiện được, bây giờ Bùi Diệp đích thật là đứa "Mù chữ".

Hai người Tần Thiệu lờ mờ ý thức được đôi điều, thức thời tìm cớ rời đi, chừa không gian cho bọn họ.

Hai thiếu niên vừa đi, Bùi Diệp và Cố Ương không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nhất.

"Cố tiên sinh, thân phận của ta có vấn đề?"

Bùi Diệp hỏi rất chắc chắn.

Nếu không phải như thế, căn bản không có cách giải thích sự khác thường của Cố Ương.


Giai cấp vốn rõ ràng, Cố Ương là danh sĩ hàng đầu giới danh sĩ và Bùi Diệp ngay cả hộ tịch lộ dẫn cũng không có như trời với đất.

Bùi Diệp tùy hứng tuỳ tiện, bởi vì cô biết thế giới này là phó bản trò chơi, chính cô cũng có thực lực, thuận theo hay không thuận theo đều xem tâm tình cá nhân. Mà Cố Ương là đại lão giới danh sĩ lại dung túng cô bất thường, thực sự không tầm thường. Để tay lên ngực tự hỏi, nếu như Bùi Diệp còn là thủ lĩnh quân đoàn số bảy, cô sẽ dung túng một đứa lai lịch không rõ ràng làm càn, chứa chấp phạm nhân sẽ chọc đến phiền toái lớn?

_(:з)∠)_

Đừng nói dung túng, Bùi Diệp không trước tiên chộp đi xử lý đã không tệ rồi.

Cố Ương thu dị sắc, giả bộ không hiểu nói: "Cô có thể có thân phận gì?"

"Nếu thân phận không có vấn đề, tại sao tiên sinh nhiều lần dễ dàng tha thứ sự mạo phạm của ta?"

Trầm mặc giây lát Cố Ương nhìn gương mặt Bùi Diệp, hỏi cô: "Muốn biết thật?"

"Không ai thích người khác dùng tư thái biết tất cả mọi chuyện, tùy ý nhúng tay vào nhân sinh của mình mà không rõ lý do."

Cố Ương trả lời: "Dung mạo cô giống cố nhân của ta."

Bùi Diệp mặt không biểu tình.

Móa, quả nhiên vẫn là chi tiết thế thân.

"Người ấy là người phụ nữ ngài mến mộ?"

Cố Ương đang muốn uống trà, bị lời Bùi Diệp dọa đến tay run, nước trà tràn ra làm ướt tay áo.

Hắn vừa dùng khăn lau vừa đen mặt nói: "Cô suy nghĩ nhiều."

Bùi Diệp qua loa ồ một tiếng, nghe thấy Cố Ương cực độ không vui.

"Đó là chí hữu của ta." Cố Ương rủ mắt, "Nhưng đã qua đời nhiều năm."

Bùi Diệp thầm nhớ kỹ, muốn moi nhiều thứ hơn từ miệng Cố Ương.

"Bởi vì tương tự nên đối với ta tốt như vậy?"

Danh sĩ Cố Ương trước mặt người ngoài phong thái phiêu dật, lúc này lại lộ ra biểu lộ lạnh lẽo, hắn trầm giọng nói: "... Ta chỉ muốn xem thử... Nếu cô mang gương mặt này xuất hiện trước mặt những người kia, bọn họ sẽ có vẻ mặt hoảng sợ đến nhường nào..."

__________________________

Đào: Chương nì tặng cho mấy bạn xem chương 430 trước 1h, cái kaomoji của A Tể đáng eo thế mà web raw lậu cop thành???, vào bản chính check mới thấy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui