Editor: Đào Tử
____________________________
"Lang quân đi mau!"
Tráng hán ngoài cửa sổ thấy tình thế không ổn, làm động tác muốn yểm hộ "Thô kỹ" chạy trốn.
"Thô kỹ" cũng không có già mồm, càng không nói nhảm "Ta đi ngươi làm sao bây giờ", "Không được, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ngươi" lãng phí thời gian quý giá và cơ hội. Nhưng khi y lơ đãng quét đến cặp mắt tựa cười tựa không của Bùi Diệp, lòng chìm đến đáy cốc.
Phiền phức tới cửa, trốn không thoát!
Ý niệm mãnh liệt chiếm cứ trong đầu của y, khiến y không tự chủ được dừng động tác, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp nhiễm ảm đạm khó phân.
"Sao không chạy? Hay là sợ dưới lầu có người canh giữ chờ bắt các người?"
"Thô kỹ" nhìn thẳng Bùi Diệp.
"Ngươi là ai?"
Từ trước đến nay, y chưa hề có một khắc kinh hoảng giống bây giờ, cứ như nỗi sợ sắp gặp tử vong.
Trái tim bồn chồn giống như trống chầu, tay chân lạnh lẽo cứng ngắc, lòng bàn tay còn tụ ra từng giọt mồ hôi lạnh dinh dính.
Nhưng nội tâm của y càng bối rối, bề ngoài càng tỉnh táo trấn định.
Môi đỏ nhếch, đường cong khóe môi chìm xuống.
Phối hợp với khuôn mặt lạnh trang điểm đậm xinh đẹp ấy, tạo nên tư thái lạnh lùng bễ nghễ chúng sinh.
"Ta là ai? Lời nương tử hỏi thật kỳ quái. Ta bỏ số tiền lớn mua một đêm của nương tử, nương tử dùng cái này đáp lại ta?" Bùi Diệp cười không đứng đắn, ánh mắt lại khóa chặt tráng hán bắp thịt căng cứng ngoài cửa sổ, "Nếu để các người chạy trốn, mặt mũi của ta để ở nơi nào?"
Cô là đến chào hàng nón xanh cho người ta, không phải để người ta "Đội" nón xanh cho mình.
"... Hay là... Vị tráng sĩ ngoài cửa cũng muốn được tự thân báo đáp?"
Sắc mặt "Thô kỹ" nháy mắt trầm xuống.
Y chẳng nể tình mắng một tiếng: "Vô sỉ!"
Tiếng nói trước kia lệch trung tính biến thành thanh âm thanh niên trầm thấp trong sáng.
Tiếng thanh niên từ miệng giai nhân diễm lệ thốt ra, khiến hai người Tần Thiệu lộ vẻ kinh ngạc.
Thế mà là nam thật!
"Vô sỉ? Ngươi mắng ai vô sỉ nhỉ?"
Bùi Diệp buông hai tay vòng trước ngực, thay đổi tư thế dựa cà lơ phất phơ, sống lưng thẳng tắp.
Biến hóa của cô người cảm thụ sâu nhất không phải ba người Tần Thiệu bên cạnh, mà là tráng hán lòng như lửa đốt ngoài cửa sổ.
Người ngoài xem chỉ cảm thấy Bùi Diệp tự dưng nghiêm túc, nhưng tình huống tráng hán "Thấy" hoàn toàn không giống.
Quân nhân luyện tới trình độ nhất định có thể mơ hồ cảm giác được khí thế trên người mỗi người khác nhau.
Thời điểm đối chọi với người, giao chiến trước nhất không phải binh khí quyền cước, mà là khí thế giữa hai người.
Khí thế mạnh thì chiến ý thịnh, còn chưa chân chính giao thủ đã chiếm ưu thế nhất định.
Đấu võ thay đổi trong nháy mắt, một chút ưu thế cũng có thể trở thành mấu chốt chiến thắng.
Mà khí thế của Bùi Diệp...
Tráng hán âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là một hung thú thượng cổ dữ tợn há miệng đầy máu, hắt xì cũng có thể nhấc lên sóng gió.
Bị ánh mắt cô khóa chặt ngón tay chẳng thể nhấc một chút.
Dù là như thế, hắn vẫn không quên nhắc nhở "Thô kỹ".
"Lang quân, người này vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không nên chọc giận cô ta."
Tâm tình "Thô kỹ" trầm thấp.
"Ta biết cô ta rất nguy hiểm."
Lại không biết hai người bọn họ đối thoại căn bản không cùng một kênh.
Tráng hán chỉ nghĩ Bùi Diệp rất nguy hiểm phải cẩn thận, không thể chọc giận."Thô kỹ" nói là Bùi Diệp phát hiện thân phận của bọn họ, rất có khả năng bày ra mai phục bắt hai người họ giao cho Phượng gia quân xử lý, cho nên phải cẩn thận. Nước đổ đầu vịt, thế mà còn ăn nhập được.
Hai người đạt thành ăn ý, Bùi Diệp trung tâm chủ đề khó chịu.
"Cái gì gọi là ta rất nguy hiểm, hai người mới là phần tử nguy hiểm đấy?"
Dùng văn thư điều binh giả lừa gạt Phượng gia quân, suýt nữa làm hại Lệ thành xong đời, mình không cảnh tỉnh còn có mặt mũi nói ngược?
Bùi Diệp chép miệng với tráng hán.
"Lại đây, có một số việc chúng ta đối mặt nói rõ ràng."
Tráng hán chỉ do dự một giây liền đưa ra lựa chọn.
Trốn không thoát, đánh cũng đánh không lại, chẳng bằng kiên nhẫn xem Bùi Diệp muốn làm gì.
Ánh đèn trùng điệp, ánh nến lờ mờ.
Căn phòng này vốn chính là "Tân phòng" thanh quan nhân chiêu đãi khách nhân, trang trí hoan hỉ không nói, mùi hương trong phòng cũng mang vài phần mập mờ. Cô nam quả nữ cùng một phòng, không quạnh quẽ cũng sẽ không huyên náo, không khí mông lung này rất vừa vặn.
Lúc này mà thêm ít rượu trợ hứng, về sau hết thảy nước chảy thành sông.
Chỉ tiếc, tốn tâm tư bố trí không phát huy được tác dụng.
Trong phòng hết thảy sáu người, chia làm hai nhóm.
Một nhóm là tổ hợp ba trẻ một lớn Bùi Diệp dẫn đầu, một nhóm khác là tổ hợp "Mỹ nữ và tên lỗ mãng" "Thô kỹ" dẫn đầu.
Không khí hiện trường vừa xấu hổ vừa yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng hít thở và âm thanh đèn thiêu đốt lách tách.
Bùi Diệp cười cười dò xét hai người, Tần Thiệu và Thân Tang không rõ cho lắm vây xem ăn dưa, mới lên danh hiệu trung niên nghiện net vẫn còn đang đánh Tetris. Trái lại hai người khác -- Mặt "Thô kỹ" không biểu tình, tráng hán cơ bắp căng cứng. Hai nhóm người đều đang âm thầm quan sát lẫn nhau...
Rốt cuộc, Bùi Diệp dẫn đầu phá vỡ bầu không khí làm người ta ngột ngạt.
"Các người chủ động bàn giao đi, họ gì tên gì, người nước nào, nguyên quán nơi nào, nghề nghiệp gì, trọng yếu nhất là -- Ai sai sử các người làm việc này!" Bùi Diệp tỏ vẻ "Các ngươi nói, ta nghe", cực giống người tra khảo cầm bút giấy ghi chép.
"Thô kỹ" nhíu chân mày thanh tú.
Vốn liếng y quá tốt, giá trị nhan sắc đỉnh cao, dù là cách khá gần, người ngoài cũng rất khó nhìn ra y là nam.
Mỹ nhân tuyệt mỹ nhíu nhẹ đôi mày...
Cái này, cái này ai mà chịu được.
À --
Mặt hàng Bùi Diệp này gánh vác được.
"Các người không nói rõ thì đừng trách ta dùng một chút thủ đoạn đặc thù. Sao đây, loại chuyện này còn cần ta thúc ba thúc bốn?"
Công kích sắc đẹp trực diện của "Thô kỹ" bị Bùi Diệp né tránh -- Thân là tín đồ moe khống lông mềm khống, nếu như "Thô kỹ" là giống loài dễ thương có lẽ có thể ảnh hưởng tới Bùi Diệp, nếu không dù diễm lệ bức người, ánh mắt quyến rũ thế nào... Cô cũng không bao giờ cảm nhận được.
"Thô kỹ" cân nhắc nói: "Tại hạ Đoàn Can Khải, chữ Khải Minh."
Tráng hán dứt khoát ôm quyền: "Nghiêm Hoa, chữ Tín Vinh, người Triều Hạ."
Trong đầu Bùi Diệp khẽ đảo, cô vững tin mình chưa từng nghe hai cái tên này.
Nhưng --
"Ngươi tên là Can Khải?"
Đừng nhìn kịch bản « Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân tàn độc đừng sủng ta! » rất máu chó, nhưng tác giả lấy tên khá có tâm.
Bùi Diệp tiến vào phó bản nhiều ngày, ngoại trừ nữ chính Tiêu Phi Nhi, còn chưa gặp tên phong cách Mary Sue.
Bất luận là Tần Thiệu, Thân Tang, Lê Thù hay là Cố Ương, tên đều có ý nghĩa riêng, hiển nhiên không phải phụ mẫu lật từ điển tùy tiện đặt.
Phong cách vị trước mắt sao khác biệt thế?
Đại lão nữ trang - Đoàn Can Khải: "..."
Tráng hán Nghiêm Hoa nín cười, biểu lộ nhìn hơi mất tự nhiên.
"Phì -- "
Người cười là Lê Thù.
Nhìn như cúi đầu chơi game, kỳ thực vẫn để ý duỗi đôi tai nghe lén.
Phản ứng của Tần Thiệu và Thân Tang cũng không giống.
Người sau trầm mặc, người trước nhỏ giọng nhắc nhở: "... Tiên sinh... Đoàn Can là dòng họ, y tên là Khải."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...