Editor: Đào Tử
____________________________
"Có địch trong tòa nhà, ngài cẩn thận."
Bùi Diệp điều khiển nhân vật leo ra cửa sổ, nhảy đến ban công sát vách góc độ xảo trá thu hoạch đầu người.
Lê Thù ngồi cách cô không xa vừa bắn loạn xạ, vừa kéo cao giọng kêu cứu.
Nghe rất hung hiểm, nhưng thời điểm Bùi Diệp tới Lê Thù vẫn còn tí máu, địch nhân đã bị hắn bắn loạn chết rồi.
Rất tốt...
Có tiến bộ!
Bùi Diệp lặng lẽ tán thưởng Lê Thù.
Lê Thù ngay từ đầu không hiểu gì, không mơ màng di chuyển loạn khắp nơi thì như ruồi không đầu bị địch nhân đánh cho không biết đông tây nam bắc, nếu không phải kỹ thuật Bùi Diệp tốt, có lẽ hắn đã bị kẻ địch trên đảo hoang đánh cho tự bế. Nhưng năng lực học tập rất ổn áp, khuyết điểm duy nhất là thích cả kinh.
Có một lần, đầu người kẻ địch không gặt, ngược lại giết lầm Bùi Diệp sắp cạn máu.
Bùi Diệp: "..."
Sỉ nhục cả đời của đại thần ăn gà!
Thân là đại thần nhận thầu trại nuôi gà lại chết bởi tay đồng đội...
Hết lần này tới lần khác Lê Thù còn không biết, dưới biểu lộ nhìn như bình tĩnh che giấu vui sướng âm thầm.
Được một lúc, "Gà con" Lê Thù không thỏa mãn đợi trong vòng an toàn "Gà mái" Bùi Diệp vạch ra, nhìn thấy địch nhân hưng phấn lớn hơn sợ hãi.
Bùi Diệp nhìn Lê Thù gần cạn máu còn đi bay nhảy, yên lặng nuốt lời phỉ nhổ trở vào.
Lê Thù tiến bộ rất lớn.
Hắn cũng cảm nhận được chỗ mê người của "Thuật pháp tiên gia".
Bất tri bất giác, màn đêm buông xuống.
"Thêm ván nữa nhỉ?"
Lê Thù vừa tổng kết sai lầm ván trước, vừa chờ mong ván kế tiếp.
Ai ngờ Bùi Diệp lấy tai nghe vô tuyến xuống thu vào tay áo, tỏ vẻ "Ta muốn nghỉ".
"Không chơi nữa, tới giờ ăn tối rồi."
Cả buổi chiều đều đắm mình trong game, hài lòng đến hơi chán chê, đây mới là cuộc sống về hưu Bùi Diệp muốn.
Lê Thù nghe vậy giật mình, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
"Đến giờ này rồi?"
Hắn còn không nhận ra trời đã tối!
Bùi Diệp đứng dậy phủi phủi tay: "Ăn cơm trước, ăn no rồi chơi."
Một mực ăn gà cũng nhàm chán, Bùi Diệp lại download trò chơi khác.
Mỗi cái thử một lần, cái nào chơi vui thì chơi cái đó.
Lê Thù cũng cất bộ điện thoại kia vào trong tay áo.
Thời điểm chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện hai đùi mình tê dại đến không còn tri giác.
Hắn xoa mi tâm cảm khái: "Không hổ là 'Thuật pháp tiên gia', đúng là vô cùng thú vị khiến người ta mê muội."
Trước kia còn cảm thấy điển cố Lạn Kha* khoa trương, chỉ nhìn một ván cờ, sao thế sự đã biến ảo, bể xanh thành nương dâu rồi?
_*Truyền thuyết kể về một anh tiều phu hay lên núi kiếm củi. Một hôm, khi anh đang làm việc thì bắt gặp hai cụ già đang ngồi chơi cờ dưới một gốc cây. Cảm thấy thật thú vị, anh ta bèn cất cây rìu và đến đứng xem. Bên cạnh 2 ông cụ có vài hạt đào ăn dở còn vương vãi, Vương Châu bèn nhặt lên gặm rồi thưởng cờ. Xem mãi đến lúc cờ tàn, 2 cụ ông ngước lên nhìn và hỏi anh tiều phu "Ngươi làm gì mà để cho rìu bị mối ăn hết thế kia?" Vương Châu liền nhìn xuống thì rìu đã nát tự bao giờ, nhưng đến khi nhìn lên lại thì cũng chẳng thấy 2 ông cụ kia đâu. Đến khi về làng thì cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, hỏi các già làng mới biết ngày xưa có một người tiều phu lên núi đốn củi nhưng mãi chẳng thấy về thì Vương Châu mới biết rằng mình đã xem đánh cờ rất lâu.
Tự thể nghiệm mới biết điển cố không giả.
Cứ như thời gian chỉ mới chớp mắt trời đã tối.
Đợi chân hết tê, Lê Thù mới đứng dậy khỏi đệm ngồi, sửa sang nếp nhăn ống tay áo.
Lúc này, hắn nghe thấy Bùi Diệp quay đầu hướng về phía cửa sổ nói câu: "Về rồi à."
Lê Thù cũng vô thức nhìn về hướng bên kia, không thấy thứ gì.
"Bên kia có quỷ vật?"
Nhân loại vốn e ngại với vật không rõ không nhìn thấy, lời Bùi Diệp khiến trong lòng thấp thỏm.
"Không phải, tai mắt phái ra trở về."
Vừa dứt lời, Lê Thù lập tức nhìn thấy hai mảnh lá trúc leo lên bệ cửa sổ, bổ nhào vào lòng Bùi Diệp.
Lê Thù: "..."
Hâm mộ thường ngày.jpg
Nhìn tình báo một lần, vẻ mặt Bùi Diệp cứng đờ xen vài phần run rẩy.
"Não động thật là lớn."
Lê Thù thuận miệng hỏi một chút: "Não động ai lớn?"
Hắn nhớ kỹ Bùi Diệp từng giải thích nghĩa "Não động".
Bùi Diệp nói: "Thống soái Phượng gia quân."
"Hắn làm sao?"
"Hắn cho rằng làm giả văn thư là âm mưu của Diêm Hỏa La."
Nào cùng một giuộc đâu, Diêm Hỏa La đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Bỗng nhiên Lê Thù kinh ngạc hỏi lại: "Lời ân nhân ý là... Chẳng lẽ không phải âm mưu Diêm Hỏa La bày ra?"
Bùi Diệp: "..."
Ánh mắt Lê Thù và cô va vào nhau, lập tức hiểu ý Bùi Diệp muốn biểu đạt.
Hắn chần chờ nói: "Nhìn thế nào... Diêm Hỏa La cũng đáng ngờ nhất chứ?"
Bùi Diệp đỡ trán: "Hiềm nghi lớn nhất không có nghĩa Diêm Hỏa La là kẻ xấu đứng sau."
"Ân nhân biết được nội tình gì?"
"Không biết, nhưng trực giác mách bảo không phải Diêm Hỏa La..."
Đương nhiên, dựa theo kịch bản quyển sách « Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân tàn độc đừng sủng ta! », Diêm Hỏa La đích thật là người thắng cuối cùng.
Nữ chính Tiêu Phi Nhi bày cục hại chồng trước, Thái tử theo đó rơi đài, mấy hoàng tử tuổi nhỏ khác dưới sự giúp sức của mẫu phi và thế lực nhà ngoại giúp đỡ lên võ đài, lẫn nhau chơi ngáng chân, đoạt qua đoạt lại quên cả trời đất. Triều Hạ cũng vì đấu đá nội bộ mà tiêu hao lượng lớn nguyên khí, đến mức cuộc chiến với Diêm Hỏa La rơi xuống thế hạ phong. Nhưng cơ hội chân chính để Diêm Hỏa La chiến thắng Triều Hạ lại nằm trên thân con riêng hoàng thất Diêm Hỏa La.
Đại vương Diêm Hỏa La có một đứa con riêng sót lại bên ngoài.
Đứa con riêng này chính là nam chính bạo quân sau này.
Mà trước khi hắn được nhận về Diêm Hỏa La, hắn là con nuôi một quan viên Triều Hạ.
Dưỡng phụ bị xét nhà diệt tộc, hận ý trong lòng hắn với Triều Hạ đạt đến tột độ, lại đánh bậy đánh bạ biết được thân thế của mình, một phen khó khăn trắc trở mới trở về Diêm Hỏa La.
Từ con riêng chưa từng được thừa nhận đến thái tử kế thừa vương vị Diêm Hỏa La, vốn liếng chính trị sơ khai nhất của hắn chính là giẫm lên thi thể Triều Hạ.
Xem từ kết quả này, khả năng Diêm Hỏa La là chủ sử sau màn cao hơn nhiều những khả năng khác.
Hết lần này tới lần khác đây không phải chân tướng.
"Trực giác của cô?"
Bùi Diệp thần bí cười nói: "Có ít người có một số việc vượt qua lẽ thường, không cách nào dùng tư duy thông thường phỏng đoán."
Ai có thể nghĩ được trận bố cục này là tác phẩm của nữ chính Tiêu Phi Nhi?
Tiêu Phi Nhi sau khi trùng sinh không nhiều liên hệ với Thái tử, hai người trông không hề xứng đôi, từ đâu ra hận thù người chết ta sống?
Lê Thù cụp mắt suy nghĩ sâu xa.
Bất luận là hắn hay là những người khác, chân tướng sợ là nghĩ nứt da đầu cũng không nghĩ ra được.
Để hạ nhân dọn bữa tối, Bùi Diệp đột nhiên nhớ tới một chi tiết, xem cái này như chuyện lý thú chia sẻ với Lê Thù.
"... Nói chứ, tên sứ giả kia thật là thú vị."
Lê Thù không có cảm tình gì với tên sứ giả ấy.
"Chuyện này chỉ có thể nói rõ hắn trốn nhanh, may mắn giữ được một mạng."
Bùi Diệp lắc đầu, nói chi tiết trong đó.
Dựa theo tình báo lá trúc dò xét được, người sứ giả kia trốn trước một ngày vật ngụy tạo bị phát hiện, mà vật ngụy tạo bị phát hiện ngay sáng hôm sau. Có nghĩa tên sứ giả kia sớm nghe được phong thanh, dưới tình huống không đủ tình báo đưa ra phán đoán đúng đắn, trốn thoát.
Lê Thù nghe vậy cũng nảy hứng thú.
Người sứ giả kia không có khả năng biết bọn hắn dùng biện pháp giả khắc giả, hắn làm sao phán đoán ra?
Sau khi suy tư Bùi Diệp đoán: "Có lẽ sơ hở ở trên người Hợp Trọng."
Lê Thù kinh ngạc chỉ mình.
"Ta?"
Bùi Diệp nói: "Ngài được cứu đi, người sứ giả kia ý thức được không thích hợp, liền gói ghém hành lý bỏ trốn mất dạng."
Lê Thù nghe xong không nhịn được cười lên.
"Nếu là như vậy, người này quả thật nhạy bén cực kì."
Kỹ năng tìm lợi tránh hại đầy thanh nha.
Chân tướng đến tột cùng là sao?
Lệ thành, quán trà vắng vẻ nào đó.
Thanh niên mặc áo bào xám ngồi ở một góc, yên tĩnh nghe khách dùng trà nghị luận.
Chưa đầy một lát, tráng hán có vẻ là đồng bạn của người thanh niên tới.
"Lang quân, Lệ thành thủ thành quả thật giới nghiêm, mấy nhà thanh lâu cũng có người đang kiểm tra... Không kém mảy may với suy đoán lúc trước của lang quân."
Thanh niên đè thấp vành nón, giọng khàn khàn nói: "Đi được không?"
Tráng hán khổ sở nói: "Khó nói, cửa thành còn có chân dung truy nã..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...