Editor: Đào Tử
____________________________
Quy tắc đấu địa chủ không khó, bắt đầu cũng dễ dàng.
Hai người Thân Tang nghe xong khá hào hứng.
"Chưa từng nghe trò chơi này, đúng là mới mẻ."
Bùi Diệp nhếch miệng ngậm kẹo, mười ngón tay linh xảo xào bài.
Cười hô: "Được lắm, mới mẻ thì chơi hai ván xem..."
Thời điểm cô nhàm chán đánh bài với đám lá trúc, lá trúc nhiều lần nhường khiến cô thắng không chút vẻ vang, nhiều lần thành ra tẻ nhạt vô vị.
Đấu máy không có ý nghĩa, PK với người thú vị hơn.
Tần Thiệu và Thân Tang thành một đội đấu với Bùi Diệp.
Bùi Diệp và bọn họ đấu hai ván liền phát hiện hai người thiếu niên đều có điểm đặc sắc.
Tần Thiệu trí nhớ tốt, mặc dù không thể nhớ kỹ hết lá bài nào trên tay người nào nhưng cũng có thể tính ra đúng ba bốn phần.
Tố chất tâm lý của Thân Tang mạnh, cũng am hiểu mưu tính tâm lý chiến, không thầy cũng tỏ học được cách lừa bài.
Nếu hai người này liên thủ đi sòng bạc, chỉ cần không gặp đối thủ chơi bẩn, phần thắng tám phần trở lên.
Nhưng đối thủ bọn họ gặp là tay lão luyện chốn sòng bài Bùi Diệp.
Mấy ván liền thua không chút hồi hộp.
Tần Thiệu xếp bài xong, trao đổi ánh mắt một đợt với Thân Tang, chợt thầm nói: "Không đúng, bài này không đúng..."
Bùi Diệp ngậm kẹo, không đứng đắn cười cười: "Không đúng chỗ nào?"
Tần Thiệu: "..."
Có vẻ như...
Cũng không có sai chỗ nào...
Thời điểm xào bài cũng chăm chú nhìn tay Bùi Diệp, vừa lặng lẽ nhớ bài, vừa kiểm tra có ám trá bên trong không.
Khi ánh mắt cậu ta chạm phải ánh mắt thản nhiên của Bùi Diệp, ngược lại khiến mình thẹn đỏ mặt.
Cử động nhìn chằm chằm của cậu ta trông cứ như là không thua nổi nữa.
Bùi Diệp cười nhướng mày, cũng không vạch trần tâm tư cậu ta.
"Tiếp tục tiếp tục!"
Bên ngoài phòng ba người thiếu niên vui sướng đánh bài, bầu không khí trong sảnh nghiêm túc ngạt thở dần dịu xuống...
Nửa canh giờ trôi qua, Lê Thù dựa vào ba tấc lưỡi miễn cưỡng giành được sự tín nhiệm của Cố Ương.
Đương nhiên cái giá cũng thê thảm đau đớn.
Hắn phải chịu trách nhiệm trong một ngày giả tạo ba loại hàng nhái, rồi Cố Ương âm thầm phái người bố trí, tạo điều kiện để Phượng gia quân phát hiện chân tướng.
Hai người còn trao đổi hữu hảo về chi tiết tiến hành bố cục.
Mặc dù quá trình nói chuyện không thoải mái, nhưng kết quả tạm được.
Trò chuyện một lúc mới phát hiện dầu trong chính sảnh sắp đốt hết, trong sảnh một mảnh tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.
Cố Ương chậm rãi đứng dậy, dự bị mò mẫm đi đến ngoài chính sảnh gọi hạ nhân đến thêm dầu.
Kết quả --
Lê Thù vừa nghe được động tĩnh vuốt phẳng áo, liền quan tâm lấy một vật trong tay áo ra, chiếu sáng cho Cố Ương.
Một giây sau, một chùm sáng trắng bệch xuất hiện, xé mở đêm tối thành một vệt thật dài.
Cố Ương: "..."
Hắn bị ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện dọa giật mình tại chỗ.
Lại bởi vì thời gian ngồi quỳ chân quá dài, đùi và bắp chân vừa đau vừa tê, động một cái liền có cảm giác toàn thân nhói đau.
Vì không muốn mất dáng vẻ, hắn dứt khoát không nhúc nhích.
Rơi vào mắt Lê Thù là Cố Ương thấy thế không sợ hãi, biểu lộ "Không cảm thấy kinh ngạc".
Lê Thù ngượng ngùng nói: "... E hèm -- Vật này dùng quá tốt, quên trả lại cho ân nhân."
Người bình thường không dùng nổi đèn dầu thắp.
Phần lớn đèn dầu sau khi nhóm lửa sẽ sinh ra khói đen, hiệu quả chiếu sáng không mạnh còn có mùi hun người, dùng lâu đau hai mắt.
Đèn pin Bùi Diệp cho Lê Thù thì khác.
Mặc dù vật này là "Vật của âm phủ", nhưng nó dùng tốt nha.
Tạo hình tinh xảo, công năng chiếu sáng cường đại.
Thời điểm tới gần Lệ thành Lê Thù liền đưa tay cất đèn pin lại, để tránh chùm sáng khiến thủ vệ trên tường thành chú ý.
Về sau đủ loại ngoài ý muốn nối tiếp nhau, đèn pin liền nằm trong tay áo Lê Thù chưa kịp trả cho Bùi Diệp.
Cố Ương vẫn mặt không biểu tình.
Mặt hắn dưới chùm sáng trắng mang mấy phần quỷ dị âm trầm.
"Đây... Là vật gì?"
Cuối cùng hiếu kỳ chiếm thượng phong, đè ép nội tâm sợ hãi.
"Tên gọi cụ thể không biết, đây là ân nhân đưa... Có lẽ là xảo vật thiên cung cũng nên."
Cố Ương yên lặng gật đầu, xem như tiếp nhận cái giả thiết này.
Ánh sáng trong trẻo sáng tỏ như thế, đúng là có thể xưng "Xảo vật kỳ công".
Lê Thù cầm đèn pin chiếu sáng phía trước, Cố Ương đi theo cách ba bước, lặng lẽ quan sát món đồ kia.
Không có nhiệt độ giống ánh nến, sau khi "Nhóm lửa" dù là cả phòng đầy ánh nến cũng không đuổi kịp.
Đúng thật là tinh xảo.
Cố Ương lục lại ký ức một lần, phát hiện chỉ có "Dạ minh châu" trong thi thư miễn cưỡng phù hợp.
Nhưng hắn cũng không xem nhẹ Lê Thù nói chủ nhân vật này là Bùi Diệp...
Ở góc độ Lê Thù không thấy được, mi tâm Cố Ương gần như muốn nhăn ra rõ nếp.
Ra chính sảnh, đèn pin cầm tay chiếu sáng một góc hành lang.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến hai người Tần Thiệu chú ý, bọn họ vô thức quay đầu về phía nguồn sáng.
Lạch cạch --
Đèn pin Lê Thù cầm rơi xuống.
Hai nhóm người, năm người, mấy mặt nhìn nhau.
"Các người đang làm cái gì?"
Cố Ương suýt bị ba thiếu niên dọa rối loạn nhịp tim.
Ánh sáng đèn pin chiếu vào mặt dán đầy giấy màu của thiếu niên, khoảnh khắc ấy đánh vào thị giác lớn bao nhiêu.
Sau khi bị dọa, Cố Ương liền nhận ra thân phận "Hai quỷ".
Chẳng phải chính là bọn người Tần Thiệu?
"Tiên sinh, giải quyết xong việc rồi?"
Tần Thiệu một tay hất tờ giấy ra, một tay còn cầm bài chưa đánh xong, biểu lộ vô tội đáng thương.
Trên mặt Thân Tang cũng dán giấy số lượng tương đương, chỉ có gương mặt Bùi Diệp còn sạch sẽ.
Cố Ương sải bước tiến lên.
"Trước tiên... Các người làm gì đấy?"
Tần Thiệu cũng không đoái hoài tới chùm sáng cổ quái khi nãy, giơ bài giải thích: "Đánh bài với tiên sinh."
Cố Ương: "..."
Đánh bài?
Nghe giống như là trò chơi.
Chơi thì chơi, vậy cũng không đến mức dán giấy lên mặt chứ, hơn nửa đêm muốn hù chết ai đây.
Đêm nay Cố Ương vừa phát sầu vừa bị dọa, dùng não quá độ lại thêm giấc ngủ không tốt, ngày thứ hai dậy trễ hơn một canh giờ.
Hắn ngủ không ngon, mấy người khác cũng ngủ không ngon.
Lê Thù vừa ngáp vừa dùng đèn pin chiếu sáng, ghi lại nội dung làm giả lên giấy, rồi để quản gia đi chuẩn bị mực nước, giấy, dao khắc, ngọc thạch... Thận trọng làm cả đêm, trời vừa tờ mờ sáng, vật giả tạo đã có sáu phần giống.
Hai người Tần Thiệu cũng ngủ muộn.
Trò chơi đánh bài này có độc.
Bọn họ đánh một ván là muốn đánh thêm ván nữa, liên thủ đấu với Bùi Diệp, đầu óc quá hưng phấn, căn bản ngủ không được.
Nhưng tinh thần hưng phấn không đỡ được đồng hồ sinh lý thân thể triệu hoán.
Sau nửa đêm thực sự gánh không được lăn ra ngủ.
Chỉ có Bùi Diệp cầm điện thoại vừa mua card mạng, đắc ý thu đầu người cả đêm.
"Trời sắp sáng, đánh thêm hai trận nữa thôi."
Thức đêm có hại cho thân thể, không bằng thức suốt đêm.
Không bị phí internet bóp tắt cảm giác thoải mái biết bao.
Vào lúc giữa trưa, Bùi Diệp nhìn thấy Cố Ương, Tần Thiệu và Thân Tang có vẻ tinh thần không tốt, dưới mắt ba người hơi xanh đen.
Tiều tụy giống như đêm qua bị càn quét tệ nạn.
"Lão gia, vị tiên sinh khách viện ấy nói việc đã làm xong."
Điểm tâm còn chưa ăn hai miếng, quản gia tới báo tin.
Cố Ương dừng tay lại, biểu lộ kinh ngạc có khâm phục có lẫn hoài nghi.
"Xong rồi?"
Nhanh như vậy?
Quản gia không biết xảy ra chuyện gì, chỉ theo lời hồi bẩm.
"Đi xem một chút!"
Cố Ương vội vàng đứng dậy, ba người Bùi Diệp cũng đi theo sát tham gia náo nhiệt.
_________________
Đào: Đợi đủ vote mòn mỏi mới đăng QAQ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...