Editor: Đào Tử
_________________________
Trong lúc Bùi Diệp suy nghĩ lung tung, ánh mắt ba nam tính ở đây đồng loạt rơi vào người cô.
Tần Thiệu cong ngón tay khều khều mặt: "Tiên sinh, loại chuyện này rất phổ biến mà?"
Thân Tang bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
Bị ràng buộc đủ loại điều kiện lạc hậu, đa số bách tính cả đời đều bị vây ở một mảnh địa phương nho nhỏ, không có kiến thức càng không có cơ hội nhìn ra thế giới rộng lớn.
Khoảng cách hạn chế phạm vi chọn bạn đời, lại thêm phong tục "Thân càng thêm thân", họ hàng gần kết hôn vô cùng phổ biến.
Con gái Thế Tông gả cho con trai tiên đế, quan hệ gần, nhưng cũng không đáng để ngạc nhiên.
Cố Ương bình tĩnh nhìn Bùi Diệp.
Cặp mắt nhạt ấy dường như đang lặng lẽ trách Bùi Diệp bắt sai trọng điểm.
"Thái tử không có động cơ tạo phản." Cố Ương thu hồi ánh mắt, "Thái tử tính ra còn có thiên phú hơn bệ hạ, từ nhỏ đi theo danh sư học đạo làm vua, danh sư lần đầu dạy học liền chiếm được sự tán thành của không ít trọng thần. Bách quan hài lòng, trọng lượng thái tử trong lòng bệ hạ cũng hơn hẳn những người con khác, hắn có lý do gì tạo phản? Tuy thái tử có chút tự phụ bệnh vặt, nhưng không phải vấn đề lớn, không ảnh hưởng đến địa vị thái tử của hắn. Trọng yếu nhất là —— Thái tử còn chưa nhược quán, hiện tại cho dù hắn tạo phản thành công, cũng ép không được những lão thần kia."
Kể một ngàn nói một vạn, thái tử không có lý do tạo phản, nhưng hổ phù Phượng gia quân đúng là ở trên tay hắn.
Nếu Phượng gia quân thủ vệ biên cảnh thất bại, hoặc là việc lui giữ Bản thành bị triều đình biết, Thái tử tuyệt đối đứng mũi chịu sào.
Tần Thiệu nói: "Nghe tiên sinh phân tích như thế, giống như là có người muốn kéo Thái tử xuống nước."
Cố Ương lắc đầu.
Nghe có vẻ đúng, nhưng hắn biết cái suy đoán này cũng không chân thật lắm.
"Cậu nói xem —— Ai có thể dưới tình huống không kinh động bất luận người nào lấy được hổ phù trong tay thái tử, để Phượng gia quân rút thủ Bản thành?"
Tần Thiệu bị vấn đề này làm nghẹn cả buổi nói không ra lời.
Thân Tang thuận theo mạch suy nghĩ của Cố Ương suy đoán tiếp.
"Hồi trước học trò từng xem một ít thoại bản, trong đó có một đám tặc nhân làm giả ấn lừa dối qua..."
Hổ phù cũng có thể là giả.
Cố Ương nói: "Hổ phù dễ dàng làm giả như thế, thiên hạ đã sớm loạn. Hổ phù Phượng gia quân là mời đệ tử Mặc gia đương thời chế tạo, bên trong có cơ quan càn khôn tinh xảo. Hổ phù lại được chia thành hai, một nửa chỗ thống soái Phượng gia quân, một nửa ở trong tay thái tử, điều binh nhất định phải đem hai nửa hổ phù hợp lại, không sai một ly mới được."
Bùi Diệp nghe vậy ngầm lắc đầu.
Cố Ương càng nói như vậy, càng có thể chứng minh động tác dị thường lần này của Phượng gia quân là có người giả tạo hổ phù làm ra.
Nhắc tới trên đời ai quen thuộc hổ phù Phượng gia quân nhất?
Không phải Hoàng đế, không phải thái tử, mà là nữ chính Tiêu Phi Nhi.
Kiếp trước Tiêu Phi Nhi lấy thân phận trắc phi thái tử âm thầm thay thái tử chấp chưởng Phượng gia quân, hổ phù là đồ vật cô ta mang theo bên người.
Cô ta hiểu rất rõ!
Cố Ương nói hổ phù Phượng gia quân rất khó mô phỏng, nhưng độ khó mô phỏng càng lớn, vẫn bị Tiêu Phi Nhi lấy ra quấy phong vân, kịch bản này mới càng sảng khoái.
Bùi Diệp cẩn thận hồi ức đại khái « Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân tàn độc đừng sủng ta! ».
Triều Hạ cuối cùng bị nam chính bạo quân mang binh đạp bằng, nữ chính Tiêu Phi Nhi và nam chính bạo quân tương ái tương sát, vừa vung đường vừa đâm đao, ở hậu cung của hắn một đường thần cản giết thần, phật cản giết phật, tới một mỹ nữ xé một người, tới một đôi xé một đôi. Cuối cùng nam chính bạo quân nhận rõ cô ta mới thật sự là người mình yêu, Tiêu Phi Nhi chính thức từ thế thân chuyển chính thức.
Kết cục Lệ thành là gì?
Chẳng qua là một trong những chiến tích huy hoàng của nam chính bạo quân.
Phượng gia quân có kết cục gì?
Hai mươi vạn binh sĩ hoặc chết bởi âm mưu tính toán, hoặc chiến tử sa trường.
Bởi vì kiếp trước Tiêu Phi Nhi một tay điều giáo Phượng gia quân cuối cùng lại phản bội cô ta, phản bội con cô ta.
Nếu không phải Phượng gia quân vong ân phụ nghĩa, lâm thời phản chiến, cô ta cũng sẽ không mất đi ỷ lại sau cùng mà chết thảm lãnh cung.
Sau khi trùng sinh Tiêu Phi Nhi là người báo thù.
Hết thảy bố cục cũng là vì báo thù!
Bùi Diệp lặng lẽ nghiền chi tiết rõ ràng.
Nhưng cô không nói ra.
Cố Ương đã phủ định khả năng "Làm giả hổ phù", Bùi Diệp muốn kéo Tiêu Phi Nhi xuống nước cũng không được.
Sau khi sống lại Tiêu Phi Nhi rời xa chồng trước cặn bã, cô ta không phải trắc phi thái tử, đương nhiên không có cách nào tiếp xúc đến hổ phù Phượng gia quân.
"... Bất luận chân tướng thế nào, tạm thời không trọng yếu..."
Cố Ương thở dài một tiếng, hai đầu lông mày mang vài phần rã rời, không xoắn xuýt lãng phí thời gian ở vấn đề này, bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn.
Thủ vệ Lệ thành!
Hắn hỏi ba thiếu niên: "Chuyện này nếu giao cho các cô cậu, sẽ xử lý như thế nào đây?"
Hai người Tần Thiệu đều khẽ giật mình.
Cố Ương là đang dẫn dắt bọn họ?
Thân Tang trầm ngâm nói: "Trước sai người âm thầm điều tra vải vóc thật giả, rồi điều tra thêm vải vóc là từ tay người nào truyền ra. Hiện tại người kia lại ở nơi nào, phải chăng an toàn? Có nhân chứng có vật chứng, tiếp đó ngăn cản Phượng gia quân triệt binh, đồng thời lấy tám trăm dặm khẩn cấp cáo tri triều đình. Nếu Phượng gia quân khăng khăng triệt binh lui giữ Bản Thành, Lệ thành cũng nên đưa ra dự tính xấu nhất. Nghe nói binh lực quân địch cường thịnh, nếu Lệ thành có thể nghĩ biện pháp mượn binh từ nơi khác, có lẽ còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, chờ triều đình quyết định."
Bùi Diệp không khỏi đảo mắt trắng.
"Gửi tin rồi truyền về, món ăn cũng đã nguội rồi."
Hiện đại một cuộc điện thoại đã giải quyết xong, thời đại vũ trụ cách tinh hệ còn có thể gọi video giả lập, cổ đại thì sao?
Đừng nói hai cái đùi người, bốn chân ngựa chạy tắt thở, từ biên cảnh đến đô thành Triều Hạ cũng phải hơn nửa tháng.
Đi một lần về một lần chính là hơn một tháng.
Cố Ương nhìn cô: "Vậy cô nghĩ sao?"
Bùi Diệp lộ ra nụ cười đầy sát khí.
"Địch nhân chết sạch, Lệ thành chẳng phải an toàn?"
Ba người: "..."
Cái logic này không có sai.
...
Kết quả Bùi Diệp bị Cố Ương mắng một trận đuổi ra khỏi chính sảnh.
"Ta cũng đâu có nói sai."
Bùi Diệp cất trường côn vẻ mặt vô tội.
Tần Thiệu cũng bị liên lụy, xám xịt ra.
Cậu ta cười khổ nói: "Tiên sinh có thể lấy một địch trăm, nhưng những người khác không được."
Lấy một địch trăm gặp mười mấy vạn địch nhân, cũng là dâng đầu người thôi.
"... Trừ phi tiên sinh có thể lấy một địch vạn."
Bùi Diệp nói thầm trong lòng.
Nếu như đánh trận có công đức (Phí internet), lấy một địch vạn cô có thể.
Dừng làm ầm ĩ, dự định ăn thịt nướng triệt để vụt tắt.
"Lần sau săn con khác sẽ mời các cậu."
Hai người Tần Thiệu không có tâm tình gì, thuận miệng đáp ứng.
Sắc trời bắt đầu tối, nơi Bùi Diệp săn hổ lại vắng vẻ, lúc này phái người đi tìm manh mối không chỉ độ khó lớn, có khi sẽ còn phá hư manh mối.
Chỉ có thể tạm thời đè xuống chờ ngày mai hừng đông.
Bùi Diệp ngâm mình trong thùng tắm chơi trò chơi một chút, phát hiện cột thông báo thêm một tin tức.
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Người chơi A Cha săn được một con hổ hung hãn, nhưng từ trong bụng con hổ này mổ ra tàn thi thiếu niên thần bí và một tấm vải vóc thần bí. Ngài cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc khác, lo lắng đến ngủ không yên, thế là quyết định đến hiện trường tìm manh mối. 】
【 Nhiệm vụ một: Tra ra thân phận tàn thi 】
【 Nhiệm vụ hai: Giải cứu khách hàng giàu tiềm năng sắp bị giết 】
【 Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng 10 000 công đức, 5000 khí vận 】
Bùi Diệp vốn không muốn làm nó, nhìn đến ban thưởng lập tức vững tinh thần.
Nước ấm trong thùng tắm bởi vì động tác của cô mà bọt nước bắn tung tóe, ào ào tràn ra.
10 000 công đức?
1 tấm thẻ tháng, 100 tấm thẻ giờ!!!
_________________
Đào: Chịu khó tìm quyển ba giùm tui trong hồ sơ cá nhân nhoa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...