Editor: Đào Tử
___________________________
Tên đại hán đầu heo này một thân áo bào mở ngực xanh lá pha lam, cổ buộc khăn vải màu nâu, bên hông cột dây buộc màu đỏ.
Mõm dài tai to, sau đầu có một dải lông bờm.
Bụng to lớn căng tròn, nhìn giống như là người mang lục giáp.
Đương nhiên, đây đều là râu ria bề ngoài, Bùi Diệp có ngưu quỷ xà thần nào chưa gặp.
Có khi tướng mạo ông bạn này trong bản tộc còn là trai đẹp đấy.
Trọng điểm là đầu vai của nó vác một cây Cửu Xỉ Đinh Ba a a a!
Ngoài nhóm đã hoàn thành, Bùi Diệp còn sót lại hai nhiệm vụ, một trong số đó không phải là "Cửu Xỉ Đinh Ba chải đẹp đẽ"?
Căn cứ khuôn sáo trò chơi【 Yêu và nuôi trẻ 】, mục tiêu tuyệt đối là nó không sai!
Trái tim vừa khôi phục phẳng lặng của Bùi Diệp lại có động lực hoàn thành nhiệm vụ trò chơi.
Cô nhìn người anh em đầu heo này, ông bạn đầu heo cũng dò xét một lúc rồi nhắm ngay cô.
Hướng Thụy Quân cũng không thèm nhìn vách quan tài Newton, dựa vào thiên phú dị năng phí chút sức đã nhảy lên mái nhà.
"Đây là... Trư Bát Giới ư?"
« Tây Du Ký » là tuổi thơ vô số người trái đất.
Dù là Hầu ca những năm nay hơi mất lòng nhiều dân mạng, nhưng hình tượng tổ bốn người thỉnh khinh vẫn ăn sâu vào lòng người, cũng là hồi ức thanh xuân của vô số người, tự mang hiệu quả.
Dù cho Hướng Thụy Quân trải qua tận thế năm năm, chỉ cần nhạc nền quen thuộc vang lên, cô đã có thể tự giác bổ đủ giai điệu còn lại.
Đại hán mang đầu heo hở ngực lộ bụng, khiêng Cửu Xỉ Đinh Ba trước mặt, chẳng phải chính là Nhị sư huynh trong tổ bốn người?
Bùi Diệp nghe vậy quay đầu.
"« Tây Du Ký »? Trư Bát Giới?"
Sách truyện cô thu thập cho A Tể ở phó bản trò chơi trước có một cái gọi là « Tây Du Ký ».
Thời điểm Bùi Diệp nhàm chán có đọc qua.
Bởi vì văn hóa khác biệt, hình tượng tổ bốn người thỉnh kinh cô tưởng tượng ra chênh lệch xa bản phim truyền hình điện ảnh.
Bỗng nhiên nhìn thấy đại hán đầu heo này, điều cô chú ý trước nhất là Cửu Xỉ Đinh Ba đối phương khiêng trên đầu vai mà không phải bề ngoài thân phận của nó.
Hướng Thụy Quân nhìn hai mắt đại hán đầu heo đỏ rực, vô thức giữ lấy chuôi đao.
"Dị thú hay là dị năng giả?"
Bùi Diệp phán đoán nói: "Chắc là dị thú."
Dị năng giả và dị thú tinh thần dao động không giống nhau.
Hướng Thụy Quân trông còn muốn nói điều gì, đại hán đầu heo đã buông Cửu Xỉ Đinh Ba vác trên đầu vai xuống, hai con chừng nó đùi lớn như vậy cánh tay thay phiên dài mấy chục mét, nặng mười mấy tấn Cửu Xỉ Đinh Ba tụ lực vung lên. Răng nhọn bồ cào sắc bén tạo thành bóng lớn trên đầu mọi người.
Hướng Thụy Quân thi triển dị năng lôi hỏa đánh về phía mặt đất, lợi dụng sóng khí hung mãnh phản tác dụng lực nhảy ra, thành công né tránh.
Bùi Diệp không tránh không né, chuẩn bị dùng trường côn trong tay dạy vị "Nhị sư huynh" này làm heo.
Ôn lại "Đại sư huynh" đánh đập một chút.
Còn chưa chờ Bùi Diệp ra tay, một ánh sáng xanh nổ bắn ra từ mặt đất.
Tập trung nhìn vào, thì ra là Thanh Long hóa hình khôi phục thành hình thái dị thú, bọc lấy chiến giáp đặc thù kháng trụ Cửu Xỉ Đinh Ba.
Nó không chỉ có kháng được cự lực đại hán đầu heo bộc phát, còn khiến đại hán đầu heo lảo đảo về phía sau.
Đại hán đầu heo lui về sau hai bước nhỏ mới đứng vững.
Không chú ý đập lưng vào tòa nhà phụ cận, khiến cho tường kính thời thượng bên ngoài tòa nhà vỡ vụn, đổ xuống tại chỗ.
Mặt đất cũng theo đó rung động rầm rầm.
Hình thể Thanh Long to lớn, nhưng so với đại hán đầu heo còn chẳng lớn bằng lòng bàn tay của nó.
"Thì ra mày là đứa nhát kia."
Thanh Long mạnh mẽ đáp mặt đất, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn đại hán đầu heo.
Bùi Diệp thính tai nghe nói như thế, cô không nhớ rõ Thanh Long quen biết dị thú heo hồi nào.
Không đúng ——
Nói đến dị thú heo...
Bùi Diệp rất nhanh nhớ tới một chi tiết rất lâu trước đó.
Khi đó bọn người Bùi Diệp còn ở căn cứ XX, bọn cô từng ở xa lộ gặp một cỗ vận chuyển lợn thịt lớn xe hàng.
Cửa lớn xe hàng bị một thứ bạo lực mở ra, lợn vốn bị nhốt không thấy một con.
Bùi Diệp nhớ rõ, lúc đó Thanh Long từng nói gặp một đồng loại "Rất nhát".
Chắc là ——
Thời điểm đó "Đồng loại" chính là con dị thú heo này?
Thanh Long trả lời cũng xác nhận suy đoán của cô.
Quả thật là cùng một đầu heo!
Dù là Bùi Diệp cũng không nhịn được cảm khái "Tận thế thật nhỏ".
Cử động của Thanh Long chọc giận đại hán đầu heo, trong cổ nó phát ra tiếng gầm thét, hai tay lần nữa tụ lực vung đinh ba lên.
Lần này mục tiêu không phải Bùi Diệp mà là Thanh Long cản trở nó.
Giữa dị thú cũng có cạnh tranh, hành vi vừa rồi của Thanh Long đã bị nó coi là khiêu khích địa vị nó.
Thanh Long cười nhạo, cung lưng tụ lực.
Tứ chi chạm đất phát lực, dường như muốn đụng độ thẳng với đinh ba.
Hai mắt đại hán đầu heo càng đỏ đậm, hàm chứa vài phần đắc ý, lại không biết tư thế di chuyển của Thanh Long từ thẳng tắp lỗ mãng cong thành thiểm điện. Đinh ba đúng lúc sát lông của nó, mà Thanh Long thì thế xông không giảm bay thẳng mặt đại hán đầu heo mà đi, trong miệng ngưng tụ dị năng gió lốc.
"Ai nói lớn thì thắng?"
Thanh Long mạnh mẽ rơi xuống đất, tứ chi đồng thời sử dụng, phi nhanh về phía đầu gối đại hán đầu heo.
Mặt đại hán đầu heo mở rộng bị đao phong đánh trúng, vô thức nhắm mắt nghiêng đầu.
Lúc này chỗ đầu gối lại truyền tới đau nhức kịch liệt.
Nó đau đớn rống một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất.
Thanh Long còn muốn thừa thắng xông lên, quanh thân đại hán đầu heo bộc phát ánh sáng đỏ, thân hình bỗng nhiên thu lại thành sói xám không xê xích bao nhiêu với Thanh Long.
Lúc này đến phiên Thanh Long ngơ ngác.
Con sói xám hung ác đánh tới đập nó lăn lóc mấy chục vòng trên mặt đất.
"Không phải dị thú heo à?"
Sao lại biến thành dị thú sói?
Hướng Thụy Quân nói: "Tôi hoài nghi thiên phú con lợn này là dị năng hệ huyễn tưởng."
Nếu không phải hệ huyễn tưởng, dị thú heo dù thế nào cũng không thể biến đổi thành hình thái Nhị sư huynh, chớ nói chi là lập tức hóa thành hình sói.
"Cũng là hệ huyễn tưởng?"
Tất cả mọi người đều nói dị năng giả hệ ảo tưởng hiếm thấy, nhưng Bùi Diệp gặp mấy boss nhỏ đều là hệ ảo tưởng.
Lần này ngay cả heo cũng vậy.
Hướng Thụy Quân nói: "Trong « Tây Du Ký », Nhị sư huynh Trư Bát Giới có ba mươi sáu biến."
Vừa mới nói xong, sói xám lắc mình biến thành báo tốc độ càng nhanh, lực bộc phát càng mạnh.
Dựa vào tốc độ và lực quán tính cực lớn đem Thanh Long vừa đứng lên lại đụng bay thật xa.
Mắt thấy Thanh Long sắp bị đánh nổi đom đóm, Bùi Diệp chộp lấy cây côn từ trên trời giáng xuống, một cái thoáng hiện đã đến năm mét giữa không trung.
Thế côn mãnh liệt thẳng đến lưng báo.
Đối phương từ bỏ dự định gặm cắn phần gáy Thanh Long, lăn một cái né tránh sang bên cạnh.
Trường côn thất bại, lưu lại một vết nứt trên mặt đất.
Mũi chân Bùi Diệp rơi xuống đất đồng thời tụ lực công hướng mặt báo.
"Ha ha, ông bạn, nghe hiểu được tiếng người không?"
Báo há miệng cắn chặt trường côn, còn chưa chờ nó quật trường côn và cả Bùi Diệp, Bùi Diệp trước tiên buông lỏng cây côn lao tới.
Người ngoài nhìn, giống như là Bùi Diệp chủ động dâng tới cửa.
Tay phải mở ra thành hình trảo, một tay bóp chặt cổ họng đối phương vọt tới mặt tường.
Ngón tay cái và ngón trỏ hơi dùng sức.
"... Hay là... Mi có ngại học thêm một môn ngoại ngữ?"
Một giây sau, tiếng kêu như mổ heo xông thẳng tận trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...