Editor: Đào Tử
___________________________
"Anh Đại Long" nghe lời Bùi Diệp xong, liên hệ với lời thiếu niên nói trước đó, trong lòng đại khái có ngọn nguồn.
Phỏng đoán một chút, có lẽ là mẹ thiếu niên đem hàng hóa bán cho Bùi Diệp, thu tiền của người ta, quay đầu lại phát hiện đứa con bất hiếu trộm đồ vật đi. Chắc vật này còn rất quý, thiếu niên bèn bí mật tới muốn lừa lấy đồ vật đi bán giá cao hơn cho người khác?
Hiện tại khách hàng trực tiếp tới cửa muốn đồ, hai nhóm người chạm mặt nhau.
Hiện tại "Anh Đại Long" không hiếu kỳ phía sau mấy cô gái sạch sẽ Bùi Diệp là dị năng giả nào làm chỗ dựa, hắn hiếu kỳ giá trị món đồ kia. Huy động nhân lực như vậy, bên trong hẳn có ẩn tình gì mới đúng. Nghĩ đến đây, "Anh Đại Long" cũng không chịu buông tay.
Bùi Diệp thậm chí còn chẳng muốn động mày một chút.
"Ai nói đồ vật là của anh?"
"Anh Đại Long" nói: "Đồ vật trên tay tôi, đương nhiên chính là của tôi."
Hắn không chắc sau lưng Bùi Diệp có mấy tên dị năng giả làm chỗ dựa, cũng không dám đắc tội quá, cả tự xưng là "Tôi" mà không phải "Tao".
Lúc này, mấy người đàn ông cách bọn người Bùi Diệp không xa vụng trộm lấy điện thoại ra, chuẩn bị dùng điện thoại đặc chế chụp lén dưới váy Liễu Diệp Tiên.
Vừa vươn tay ra, chỉ thấy trước mắt lướt qua một cơn gió mạnh, cổ tê rần.
Thì ra là một cô gái dùng chân quét hắn ngã xuống mặt đất.
"Muốn chết sao?"
Hướng Thụy Quân rút đao ra chỉ vào chóp mũi người đàn ông, ánh điện lốp đốp trên lưỡi đao kèm tia lửa màu đỏ cam.
"Tận thế còn làm loại chuyện hạ lưu này, có thể thấy virus Zombie còn ghét bỏ đầu óc của mày."
Cô không chút lưu tình hạ đao cắt lỗ tai đối phương xuống.
Lỗ tai bị cắt, đồng thời lửa và lôi điện đã thiêu xém vết thương, ngừng máu chảy.
"Anh Đại Long" thấy thế đổi sắc mặt.
Không nói hai lời đã rút đao cắt lỗ tai người ta, đây cũng là nhân vật hung ác!
Hướng Thụy Quân lại dùng mũi chân đá người đàn ông bất tỉnh kia.
Nếu như nơi này không phải căn cứ thành phố B, một đao vừa rồi của cô chính là chém thành hai khúc mà không phải cắt một lỗ tai.
"Thật làm quá rồi, dù sao chỉ là..."
Hướng Thụy Quân ngẩng đầu cười lạnh nói: "Dù sao chỉ là cái gì? Chỉ là chụp lén tấm ảnh, quay cái video? Trước tận thế gặp phải loại người này tao cũng dám đánh, chớ nói chi là sau tận thế. Nhìn thấy không, tao là dị năng giả. Dị năng giả là tác phong gì mày đừng nói không biết!"
Sắc mặt "Anh Đại Long" xấu đi nhìn hai màu dị năng quấn trên lưỡi đao của Hướng Thụy Quân.
Lôi và hỏa, đây chính là song hệ dị năng lực công kích cực kì mạnh mẽ, đặc điểm cũng rõ ràng.
Tuy Thái Hạo ban bố "Sổ tay tu luyện dị năng", cũng để rất nhiều người bình thường thức tỉnh ra dị năng, nhưng dị năng giả vẫn là số ít.
Dạng đại ca giống như "Anh Đại Long" giữa người bình thường còn có thể làm mưa làm gió, gặp dị năng giả tính tình tệ cũng chỉ có thể làm cháu trai.
À, đoán chừng hắn muốn nhận ông nội, người ta cũng không nhận đứa cháu là hắn.
"Tao không quản được ánh mắt bọn chúng, cũng không quản được trong đầu bọn chúng suy nghĩ gì, nhưng tao quản được tay chân và miệng bọn chúng." Hướng Thụy Quân dùng ánh mắt hung lệ nhìn bốn phía một vòng, người bị ánh mắt cô quét qua đều có loại cảm giác không rét mà run, hệt như bị đao của cô gác lên cổ, "Thức thời một chút, lấy đồ vật tới, tránh làm lớn chuyện chúng tôi, các người cũng đỡ ăn thiệt thòi."
Sắc mặt "Anh Đại Long" không vui, nhưng cũng biết mình không có lựa chọn khác.
Bị dị năng giả ghi hận đã không tốt lành, chớ nói chi là Hướng Thụy Quân biểu hiện cũng không giống dị năng cấp một.
"Đi, lấy đồ vật tới."
"Anh Đại Long" lạnh giọng sai sử người phụ nữ của mình đi lấy đồ vật.
Trên mặt nhìn không có biểu lộ gì, nhưng người quen biết hắn tức giận.
Lửa giận còn không nhỏ.
Người phụ nữ cũng không dám trái lời, vội vàng vào nhà.
Chút thời gian này, thiếu niên cũng thấy choáng mắt, tiếng giận mắng vốn muốn thốt ra toàn bộ nghẹn trở về bụng.
Đây chính là dị năng.
Năng lực hắn nằm mơ cũng muốn lấy được.
Giống như tiểu thuyết hắn từng xem trước tận thế, thu hoạch được dị năng thành lập thế lực của mình tại tận thế, mọi việc đều thuận lợi, quyền khuynh thiên hạ.
Kết quả hắn chính là người bình thường, còn cần dựa vào hai người phụ nữ ngày thường nhìn đã thấy ngứa mắt nuôi... Không, đó không thể coi như bọn họ nuôi mình, đây là quyền lợi hắn nên hưởng thụ... Hai người phụ nữ này là cha hắn liều mạng, đoạn hậu cho Zombie ăn mới sống sót.
Hắn là huyết mạch gốc rễ duy nhất của cha, hai người này nên nuôi hắn.
Chưa đầy một lát, người phụ nữ của "Anh Đại Long" mang theo một cái túi nhựa cũ nát ra.
Túi nhựa trĩu nặng, bên trong chứa tất cả đồ thiếu niên hiếu kính.
Bùi Diệp cũng không nhìn thứ khác, trực tiếp lấy một nửa khuyên tai ngọc đi.
Cô nói với cô gái: "Nói tài khoản điện thoại của cô đi, tôi chuyển khoản cho cô."
Tuy đã qua tay "Anh Đại Long", nhưng vẫn là Bùi Diệp mua từ chủ quán, cũng nên trả tiền như đã giao kèo.
Không phải tiêu chuẩn đạo đức của Bùi Diệp cao bao nhiêu, cũng không phải cô nhiều tiền không có chỗ tiêu, mà là cô ý thức được một vấn đề.
Cái khuyên tai ngọc này là vật bất phàm, có lẽ so ra kém không gian linh tuyền của Liễu Diệp Tiên, nhưng cũng là cái "Bàn tay vàng".
Cô không có tin nhân quả.
Mặc dù...
Thiên sư cũng không chú trọng cái này _(:з)∠)_
Nhưng ai bảo cái trò chơi rác 【 Yêu và nuôi trẻ 】 là dùng công đức, khí vận làm tiền tệ, Bùi Diệp vẫn phải cẩn thận một chút.
Cô gái sững sờ.
Cô không có chối từ, đồ ngốc mới đem tiền đưa tới cửa đẩy ra phía ngoài.
Mẹ cô bí mật tiết lộ qua giá cả giao dịch một nửa khuyên tai ngọc kia.
Đây chính là một con số giá trên trời cô không ăn không uống mấy năm cũng không dám nghĩ tới!
Có một khoản tiền này, một nhà bọn họ hoàn toàn có thể chuyển đến địa phương hoàn cảnh an toàn hơn, mà không cần cả ngày nơm nớp lo sợ bị lưu manh doạ dẫm.
Bùi Diệp nói: "Tôi không thích nợ nhân tình người khác, tiền hàng hai bên thoả thuận xong tốt nhất."
Quét mã chuyển khoản, gọn gàng linh hoạt.
Cô gái nhìn con số năm chữ số đột ngột xuất hiện trong tài khoản, không nhịn được hít một hơi khí lạnh đồng thời âm thầm bấm chính mình một cái.
Đau.
Không phải nằm mơ.
Bùi Diệp biết rõ lai lịch khuyên tai ngọc lại lấy được khuyên tai ngọc hoàn chỉnh, cũng không cần thiết ở lại nơi này bị những người trong đầu không đàng hoàng vây xem.
"Diệp Tiên, Thụy Quân, đi thôi."
Cô gái cũng cất bước muốn đi.
Thiếu niên thấy vậy cũng muốn chồm dậy lại bị "Anh Đại Long" thẹn quá hóa giận một cước đạp trúng mông, cả người lảo đảo ngã về phía trước.
"Đi cái gì!"
Thiếu niên nghe tiếng "Anh Đại Long" không nén ý giận lại lạnh lẽo thấm xương, da đầu đều tê dại.
Hắn lộn nhào hướng về phía trước.
"Em gái, em gái à, đừng bỏ anh lại!"
"Anh Đại Long" cảnh giác nhìn cô gái và ba người Bùi Diệp.
Ba người Bùi Diệp chính là khách hàng, hẳn sẽ không quản việc không đâu của người bán.
Tận thế cũng không có nhiều người sống bao đồng như vậy.
Bùi Diệp nghiêng đầu dư quang nhìn "Anh Đại Long".
"Anh tự xử lý, không quan hệ với tôi. Nhưng nơi này là căn cứ thành phố B, ầm ĩ ra mạng người không tốt."
Nói bóng gió, chỉ cần đánh không chết là được.
Cô gái lấy được mấy vạn điểm cống hiến, hận không thể chắp cánh bay xa, lập tức mang mẹ cô dọn đi.
Im ỉm phát đại tài mới là con đường đúng đắn.
Cùng lắm thì đợi cô và mẹ đổi địa phương an toàn, rồi nhờ người kéo thằng vướng víu này trở về.
Hiện tại trọng yếu nhất là an toàn bản thân.
Đi theo mấy đại lão còn có thể toàn thân trở ra, trì hoãn một hồi, chính cô phải chôn cùng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...