Editor: Đào Tử
____________________________
"Không biết hàng! Thứ này là đồ tốt đấy, cậu cho rằng ai cũng có cơ hội ăn vào?"
Bùi Diệp hơi đau lòng.
Đau lòng mỹ thực trân quý bị người ngoài nghề không hiểu việc ghét bỏ.
"Không phải cậu nói đó là côn trùng?"
Tuy Hướng Thụy Quân chưa thấy côn trùng trong miệng Bùi Diệp, nhưng hai chữ "Côn trùng" làm não cô hiển hiện hình tượng một con sâu róm sặc sỡ.
Vừa nghĩ tới mình vừa rồi ăn thịt một con sâu róm, dạ dày lại bắt đầu cuộn trào.
Bùi Diệp lặng lẽ lấy điện thoại ra, cho Hướng Thụy Quân nhìn thoáng qua "Di ảnh" côn trùng cô vừa đập.
Trên tấm ảnh có một cái nồi lớn, trong nồi đựng đầy nước nóng, ngâm một con côn trùng màu trắng co lại.
Con côn trùng màu trắng không sặc sỡ bảy màu như trong tưởng tượng, cũng không có gây ác cảm, ngược lại rất đẹp mắt.
Toàn thân trắng như tuyết bên trong lộ ra vài phần óng ánh trong suốt, hình dạng cực giống loài rắn, chất thịt lại giống như tôm lột xác, trông cực kì núng nính.
Hướng Thụy Quân vừa nhìn thấy ảnh chụp, cảm giác buồn nôn biến mất không ít.
Nhan trị cứu vớt khẩu vị.
Bây giờ vị trở về, đúng là ăn rất ngon.
"Kẻ địch đã bị chúng ta ăn, kho lương số 4 và kho quân giới số 1 có phải có thể lấy được rồi không?"
Bùi Diệp nói: "Trên lý luận thì đúng vậy, nhưng chúng ta vẫn phải đi kiểm tra một chút, bảo đảm không có sai sót."
Nếu còn có kẻ địch ẩn trong tối, căn cứ YY phái người tới đạp mìn, chẳng phải tự đập biển hiệu nhà mình?
Đám người: "..."
Còn tưởng rằng sẽ trải qua một cuộc ác chiến hoặc cùng địch nhân đấu trí đấu dũng, kết quả?
Kết quả là một đám bò lên núi, ngủ một giấc, ăn thịt rừng chính tông.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Coi đây là học sinh tiểu học du xuân ngoại thành à!!!
Hướng Thụy Quân hồi tưởng kiếp trước gặp đủ loại trắc trở gian nan cầu sinh, rồi nhìn lại tràng cảnh hiện tại tựa như giáo viên mang các bạn nhỏ đi dạo chơi ngoại thành, một ngụm máu già giấu trong tim, kém phun thành bệnh. Đây chính là tận thế đó, hơi tôn trọng tận thế một chút được không?
Nếu tận thế có thể nhân cách hoá nói chuyện, đoán chừng sẽ lộ ra nụ cười mỏi mệt xen lẫn yếu ớt xấu hổ.
【 Ta vô cảm rồi, ta méo có tôn nghiêm 】
"Cậu không vui?"
Bùi Diệp suất lĩnh mọi người đi kho lương số 4 trước, phát hiện nhà kho này diện tích lớn kinh khủng, không chỉ có lương thực phong phú dễ bảo tồn, còn có nhiều hạt giống cây nông nghiệp. Kho quân giới số 1 ngoại trừ các loại vũ khí, đạn, còn có lượng lớn đồ ăn quân dụng và vật phẩm phụ trợ.
Căn cứ YY lấy được những vật tư này, lập tức có lực lượng thu phục đất mất.
Một đoàn người Bùi Diệp dĩ nhiên được ngợi khen liên tục, chỗ tốt cam kết trước kia cũng lần lượt thực hiện.
Nhiệm vụ hoàn thành, đám người không có vui vẻ như tưởng tượng.
Bùi Diệp hỏi thăm nguyên nhân, Liễu Diệp Tiên do dự nói ra.
"Không phải không vui, mình rất vui vẻ. Nhưng... Nhưng luôn cảm thấy hoàn thành quá mức đơn giản..."
Toàn bộ nhiệm vụ đầu voi đuôi chuột, giống như một trò đùa.
Đây chính là địa phương căn cứ YY mấy lần đều không thể công chiếm, bị côn trùng cầm giữ suốt, tất cả mọi người coi là sẽ có một cuộc ác chiến, kết quả lại lấy phương thức tựa vở hài kịch kết thúc. Liễu Diệp Tiên cảm thấy dạng này cũng rất tốt, chẳng qua cô cảm thấy khá bất an.
"Sao lại bất an?"
Liễu Diệp Tiên nói, "Chúng mình có cậu mới có thể nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ, nếu không có cậu, nhiệm vụ lần này không biết phải hi sinh bao nhiêu người, thậm chí có khả năng toàn quân bị diệt. Cậu tại một ngày, chúng mình có thể ỷ lại một ngày... Nhưng mà Tiểu Tú này —— Có một ngày cậu không có ở đây thì sao?"
Bùi Diệp vừa rời đi, tiểu đội "Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie" vẫn sẽ là tiểu đội người sống sót cường giả, nhưng rất khó duy trì thần thoại.
Bùi Diệp sẽ luôn ở đây sao?
Cô sẽ không!
Chính như cô xuất hiện một cách khó hiểu, cuối cùng cũng sẽ biến mất không hay biết.
Liễu Diệp Tiên nói, "Chúng mình cần trưởng thành, mà không phải trở thành dây leo quấn lấy cậu mới có thể sinh tồn."
"Tự cường tự lập, mình rất vui vì cậu ý thức được điểm ấy." Bùi Diệp chuyển ánh mắt tới Hướng Thụy Quân, "Cậu cũng nghĩ như vậy?"
Hướng Thụy Quân nói: "Không kém bao nhiêu đâu."
Từ trùng sinh đến bây giờ, không có một ngày thư giãn tu luyện.
Cô biết mình có tu luyện thế nào cũng vô pháp cải biến toàn bộ tận thế, chỉ sinh tồn ở tận thế đã đủ để hao hết khí lực của cô.
Bùi Diệp hai tay khoanh trước ngực, nhẹ chau đầu lông mày nói: "Độc lập tự cường là việc tốt, nhưng để tâm vào chuyện vụn vặt sẽ không tốt. Mình dọn sạch tất cả chướng ngại và các cậu cố gắng tăng thực lực bản thân lên có xung đột? Xem xét thời thế, phương án lựa chọn tổn thất nhỏ nhất được lợi lớn nhất có lỗi gì? Rõ ràng sự tình không cần tốn nhiều sức có thể thành, tại sao muốn gia tăng độ khó, tăng thêm hy sinh không mong muốn? Vì trưởng thành?"
Nếu tu vi tăng lên ít, chỉ có thể nói rõ bản thân lười biếng, mà không thể quở trách hoàn cảnh sinh hoạt tương đối an nhàn.
Bùi Diệp không cho rằng trưởng thành nhất định phải xây dựng trên sự hi sinh.
Loại trưởng thành tàn khốc này là kết quả không có lựa chọn nào khác.
Nó dị dạng!
"Các cậu đừng bất an, cũng đừng lo lắng sau này mình không ở đây các cậu không có người ỷ lại sẽ không quen, không thể sinh tồn, bởi vì —— Ngày đó mình không ở, liền mang ý nghĩa tận thế sắp kết thúc." Lời Bùi Diệp tương đương với một hứa hẹn, trước kia dự định hoàn thành nhiệm vụ dứt ra rời đi, bây giờ lại đổi chủ ý, "Trong lòng các cậu chẳng phải luôn luôn oán thầm mình là plugin? Vậy thì để các cậu nhìn xem plugin của mình bao lớn!"
Chân trước vừa hăng hái hào sảng hứa hẹn, chân sau liền bị đánh mặt.
Bùi Diệp ngày hôm sau "Tan tầm" về nhà bị căn cứ YY chính thức mời đi uống trà lần nữa.
Cô một mặt lạnh nhạt qua, một mặt xanh xám trở về.
"Chẳng lẽ căn cứ YY lại muốn chúng ta 'Dọn nhà'?"
Bùi Diệp nói: "Không phải, đuôi nhiệm vụ trước chưa dọn dẹp xong, xảy ra chuyện."
Nhiệm vụ trước???
Bùi Diệp kìm nén một hơi ác khí.
"Nhiệm vụ kho lương số 4 và kho quân giới số 1!"
Hướng Thụy Quân khó hiểu nói: "Không phải đã giải quyết rồi?"
Kẻ địch còn tiến vào bụng bọn họ.
Bùi Diệp nói: "Côn trùng không chỉ một con."
Tiểu đội người sống sót ra ngoài căn cứ YY chấp hành nhiệm vụ bị đánh lén, thi cốt được người phát hiện mới biết bọn họ chết rồi.
Hỏi thăm Thái Hạo, bên Thái Hạo cũng không có ghi chép cầu cứu của những người sống sót.
Ý là người sống sót trong lúc bất tri bất giác bị giết chết, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương khô màu trắng.
Số lượng người sống sót bị hại tăng vọt đến trăm người!
Kế hoạch căn cứ thu phục đất cũng gặp trở ngại.
Bọn họ ý thức không ổn, trước tiên tìm đến Bùi Diệp.
Hướng Thụy Quân ngưng trọng nói: "Là trả thù!"
"Ngược lại mình cảm thấy là trả thù thêm khiêu khích."
Nhưng loại côn trùng này luôn luôn độc lai độc vãng, ý thức lãnh địa cực mạnh, cũng sẽ không để ý đồng bạn chết sống, báo thù cái quỷ gì nhỉ.
Bùi Diệp bắt con côn trùng kia lại rước lấy trả thù và khiêu khích liên tiếp, rõ ràng trái với lẽ thường.
Hoặc thiết lập phó bản trò chơi là thế, chủ nghĩa kinh nghiệm không áp dụng được, hoặc bản thân con côn trùng có vấn đề, hay Bùi Diệp quên mất cái gì.
Cô lâm vào trầm tư.
Cô em Đao nào hiểu những này, nó vừa nghe đến còn côn trùng, lập tức chảy nước dãi chảy ròng.
"Nếu bắt được con này, chúng ta nuôi nó sinh trùng con, về sau sẽ có thật nhiều trùng ăn."
Bùi Diệp: "..."
Cô nhớ tới mình xem nhẹ cái gì rồi.
____________________________
Đào: Nhớ tui không? Mà phát hiện khi ngưng đăng thì độc giả tăng mn ạ, trầm tư-ing.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...