Editor: Đào Tử
___________________________
"Cô gái nhỏ sao lại nói vậy chứ —— "
Một phụ nữ trung niên mặc sườn xám màu đỏ rượu bất mãn.
Lời Hướng Thụy Quân đích xác đâm trúng tâm tư bà ta.
"Tôi chỉ nói chuyện xấu trước, phòng hờ các người sinh ý nghĩ hão huyền."
Hướng Thụy Quân là người trở về từ tận thế năm năm.
Cô quá rõ ý nghĩ của những người sống sót tại tận thế sơ kỳ này.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên rất khó coi.
Bà là Hoa kiều mấy năm trước theo con gái định cư ở nước ngoài, thời gian lão niên trôi qua không tệ.
Nhưng con trai và cháu trai còn ở trong nước, hàng năm đều trở về thăm con trai cháu trai một lúc, năm nay vừa về hai ngày đặt chân tại khách sạn S đã gặp phải tận thế. Toàn bộ người sống Hoa Quốc biến thành quái vật ăn thịt người, bà và chồng tuổi đã cao còn bị ác ôn dẫn đầu đánh đập chịu nhiều đau khổ. Đáng mừng duy nhất chính là —— Bà tuổi cao, dáng người cồng kềnh, những tên ác ôn kia cường bạo phụ nữ trẻ tuổi không làm hại bà.
Không đối mặt tuyệt cảnh chân chính, chỉ bị ác ôn tát hai bàn tay, dí họng súng vào huyệt thái dương, ngồi co ro tại nơi hẻo lánh cả ngày.
Bởi vậy bà và chồng vẫn còn giữ cảm giác ưu việt của nhân sĩ giới thượng lưu.
Một tiểu nha đầu như Hướng Thụy Quân chọc thủng tâm tư bà ta, vài phần bất mãn cũng bị oán trách phóng đại ra mười phần.
"Cô bé như cô nói chuyện khó nghe ghê, chúng tôi đâu phải để các người làm không công." Phụ nữ trung niên tiến lên hai bước, bàn chân nở nang bọc trong giày cao gót nhọn màu đỏ, mu bàn chân thịt mỡ bị giày siết lồi ra trông vô cùng thiếu tự nhiên, vậy mà bà ta lại không cảm thấy khó chịu chỗ nào, quơ tay, "Các người cứu chúng tôi ra ngoài, con gái tôi có tiền! Tiền lương mỗi năm thêm tiền lợi tức cổ phiếu của con bé có hơn hai ba ngàn vạn!"
"Bà nhìn ngoài tường xem, những quái vật ăn thịt người bên ngoài có bao nhiêu. Không chỉ mình Hoa Quốc, toàn thế giới đều vậy. Kệ con gái bà một năm thu nhập mấy chục triệu hay mấy trăm tỷ, đặt ở hiện một miếng bánh mì cũng không đổi được." Hướng Thụy Quân cầm miêu đao chỉ vào người phụ nữ trung niên cười lạnh.
Cô ghét nhất loại không rõ còn tự cho mình là đúng.
Mặc kệ một hai chục tuổi hay ba bốn mươi tuổi, đều khiến cô phiền chán giống nhau.
Thật sự cho rằng tận thế là thế đạo để bà ta cậy già lên mặt, cầm tiền khinh người?
Phụ nữ trung niên sẽ đi tin?
Không chỉ bà ta, rất nhiều người đều cho rằng thảm họa này chỉ là tạm thời.
Có lẽ một hai ngày, có lẽ ba bốn ngày...
Chỉ cần tai họa qua đi, bọn họ vẫn có thể duy trì địa vị xã hội cao thượng như cũ, giống như phụ nữ trung niên trước mặt.
Hướng Thụy Quân trông khá trẻ, phụ nữ trung niên bị cô mắng như thế, sắc mặt nào kiềm nổi?
Cuối cùng, bà bị một người đàn ông trạc tuổi kéo lại.
Hướng Thụy Quân nhìn lướt qua đám người, khóe môi mang ý lạnh.
Không làm loạn là tốt nhất, ai gây sự làm thịt kẻ đó!
Có người không vừa mắt, nhưng cũng có người thấy tốt thì lấy.
Như người đàn ông trung niên âu phục giày da tiến lên bắt chuyện khi nãy.
"Cảm ơn cảm ơn, vậy ngày mai làm phiền các cô rồi."
Đồ đần cũng biết đồ ăn trong khách sạn S không chống đỡ được cả đời, bọn họ cũng không thể sinh tồn trong khu thương mại quái vật ăn thịt vây quanh.
Biện pháp tốt nhất là theo chân mấy người trẻ tuổi có năng lực đến căn cứ người sống sót.
Ở nơi đó chưa tính những cái khác, chí ít bảo hộ được tính mạng.
Ông cũng rõ dưới đại nạn, bản thân mọi người đều khó đảm bảo.
Có người chấp nhận đứng ra bảo vệ bọn họ đến nơi an toàn đã xem là may mắn lớn.
Liễu Diệp Tiên cùng mẹ kế dẫn người sống sót sẵn lòng giúp đỡ khác đi nấu cơm, làm bánh bao.
Tranh thủ một đêm làm toàn bộ gạo trắng bột mì thành đồ có thể ăn.
Tề Thiên Thạc dời toàn bộ thùng đồ uống rượu trong kho hàng ra, mở ra, chia mỗi người sống sót bốn chai hoặc bốn lon đồ uống.
Trọng lượng khá nhẹ, tiết kiệm một chút có thể uống chống đỡ mấy ngày.
Còn lại rượu đế, rượu vang để Liễu Diệp Tiên thu vào không gian linh tuyền hoặc tụ lý càn khôn.
Bận rộn hơn một giờ, Bùi Diệp mang mấy chục người sống sót về, phòng ăn tụ tập rải rác trăm người.
"Nhiều người thế à, sáng mai sao chúng ta đi được?"
Lái xe buýt?
Xe buýt nhà ai chứa cả trăm người?
Nếu chia mấy chiếc xe, Hướng Thụy Quân lại lo những người khác lái xe không đáng tin.
Bùi Diệp nói, "Xe buýt số mười một, dùng hai đùi đi thôi."
_Ám chỉ hai chân giống số mười một à nha
Ban ngày dẫn mấy ngàn sinh viên giết ra một đường Zombie, đưa bọn họ đi sân vận động, sáng mai sao không thể dẫn chừng trăm người tìm căn cứ sống sót gần đây nương tựa? Xem xét tình huống đường xá hiện tại, lái xe trong nội thành đúng thật còn chẳng nhanh bằng hai đùi, đi bộ không sướng hơn.
Hướng Thụy Quân: "..."
Luôn có loại dự cảm kì lạ.
Chắc lại vừa đi vừa nhặt người sống khắp nơi.
Dự cảm của cô rất chính xác, nhưng không biết Bùi Diệp cũng có nỗi khổ tâm riêng mình.
Muốn trách thì trách trò chơi ác đạn « Yêu và nuôi trẻ ».
Bùi Diệp cả một ngày không có thời gian xem trò chơi, không ngờ trò chơi ranh mãnh này lại tăng thêm hoạt động giết không biết mệt.
Đúng vậy, hoạt động giết không nghỉ chứ không phải hoạt động nạp không nghỉ.
【 Mỗi ngày một thiện 】
【 Thời gian hoạt động ngày XX tháng XX năm XXXX cho đến khi người chơi rời phó bản, mỗi ngày giết mệt đạt tới mốc quy định, có thể nhận được ban thưởng 】
【 Tính tổng giết 10 Zombie hoặc cứu 1 người sống sót, khen thưởng 10 công đức, 1 khí vận 】
【 Tính tổng giết 20 Zombie hoặc cứu 2 người sống sót, khen thưởng 20 công đức, 2 khí vận 】
【 Tính tổng giết 50 Zombie hoặc cứu 5 người sống sót, khen thưởng 50 công đức, 5 khí vận 】
...
【 Tính gộp lại đánh giết 5000 Zombie hoặc cứu vớt 500 người sống sót, khen thưởng thêm 500 công đức, 50 khí vận 】
Hoạt động【 Mỗi ngày một thiện 】có tất cả chín mốc, liên tục hoàn thành một tháng còn có ban thưởng toàn phần phong phú.
Đối với lần này, Bùi Diệp biết nói gì hơn?
Người chế tác nhiệm vụ trò chơi « Yêu và nuôi trẻ » là tên rác rưởi!
Hoàn thành một ngày không khó, khó là mỗi ngày đều hoàn thành.
Một ngày giết 5000 Zombie hoặc cứu 500 người, nào đơn giản vậy?
Buộc cô làm "Bùi Tam Hảo" thì thôi đi, lại còn định chỉ tiêu mỗi ngày?
Trò chơi mất dạy!
Sớm muộn gì cũng tèo với bà!
Điều duy nhất khiến nội tâm cô thoải mái hơn là Zombie cũng cho công đức khí vận.
Tuy so kém một đầu người sống 2 điểm, Zombie đáng thương chỉ có 1 điểm.
Nhưng đối với quỷ nghèo không thể nạp tiền Bùi Diệp mà nói, thịt muỗi cũng là thịt!
Cô hài lòng đưa mắt nhìn tiền tiết kiệm trong trò chơi.
Hôm qua còn là quỷ nghèo một chữ số, hôm nay đã là nhà khá giả số dư năm chữ số mở đầu bằng số hai.
Trong túi có tiền, trong lòng hết hoảng hốt.
Bùi Diệp khẽ ngâm nga bổ sung nguyên liệu tủ lạnh cho A Tể, viết giấy ghi chú dặn dò nó đừng tiết kiệm, há to vỏ trứng ăn!
Làm con cha——
Chỉ ăn sơn trân hải vị không cần khổ.
Quét hơn hai ngàn nguyên liệu nấu ăn, nhét đầy tràn tủ lạnh.
Cô đang muốn rời khỏi trò chơi, « Yêu và nuôi trẻ » lại gửi thông báo hoạt động mới.
【 Sinh tử tận thế 】
【 Theo nắng sớm mờ nhạt đến, từ sương chiều trầm lắng đi 】
【 Là dục hỏa trùng sinh hay tan thành mây khói 】
...
【 Từ ngày X tháng X năm XXXX đến khi người chơi rời phó bản, ao cầu nguyện có tỷ lệ nhất định rớt trang phục (Đông Phương Quảng Sinh Thái Hạo Đế Quân) 】
Bùi Diệp: "???"
Trò chơi này đang đùa?
Lần trước rút một cái【 Sinh tử bộ Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đô Đại Đế 】 đã khiến cô táng gia bại sản, mất cân bằng nội tiết tố.
Hoạt động bây giờ ném toàn bộ sáu món vào ao cầu nguyện bắt cô làm sao vớt?
Đậu má, ai cho trò chơi rác rưởi này mặt mũi lớn thế?
_________________________
Đào: Nhìn tên đoán ra nghề nghiệp quỷ Tể không nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...