Editor: Đào Tử
_________________________________
Đối mặt tình hình này, Bùi Diệp không có bất kỳ biểu lộ ngoài ý muốn.
"Tao thực sự đã coi thường tụi bây rồi."
Vốn tưởng bọn chúng chỉ có man lực cơ bắp chẳng có xíu đầu óc, bây giờ xem lại vẫn có đầu óc một chút.
Trên tay nắm gáy con tin, người đàn ông yên tâm có chỗ dựa vững chắc.
Hắn cười chuyển súng, vết sẹo trên mặt vì nhe răng cười đặc biệt dữ tợn đáng sợ.
Hình xăm rắn hổ mang trên cổ cũng nhiều thêm mấy phần quỷ dị linh động.
Hắn đắc ý cười cười.
"Con nhóc nhà mi tuổi còn non xanh, bọn tao lăn lộn trong giới này, không có miếng đầu óc thì làm gì ăn?"
Nhóm anh em bọn họ lăn lộn giới xã hội đen, trừ chuyện tốt việc gì đều làm.
Biết sao được, bọn họ là người mà, người đều muốn kiếm đủ cơm nha.
Không có học thức ngành nghề, dời gạch công trường chẳng đủ tiền thuốc lá nữa là, sao đủ bọn họ ăn chơi tiêu xài?
Kiếm tiền từ kinh doanh hàng cấm sống ngày nào khoái hoạt ngày đó.
Vì tránh ăn cơm tù, mỗi ngày đều phải đấu trí đấu dũng với cảnh sát, việc tàn ác nào chưa làm.
Nhưng đi đêm kiểu gì cũng có ngày gặp ma, băng nhóm bọn họ bị cảnh sát giăng bẫy tận diệt, vốn nghĩ bọn họ không ăn cơm tù cả đời thì ăn phát đạn, kết quả tận thế đến ngay ngày hôm sau. Người trông coi bọn hắn biến thành quái vật Zombie ăn thịt người, ngược lại anh em bọn họ cùng thức tỉnh siêu năng lực, có thể phóng hỏa còn có thể phun nước, sức lực cũng vô cùng lớn, chạy cũng nhanh như bay.
Bọn hắn hợp sức trốn thoát, vơ vét kho súng ống, một mạch liều chết chạy tới khách sạn S.
Ỷ vào lớn gan ra tay hung ác, bọn họ nhanh chóng thích ứng, những con Zombie ăn thịt người hành động chậm chạp họ vốn không để vào mắt. Phối hợp chiếm lĩnh khách sạn S, một nhóm người bắt hết tất cả người sống sót trong khách sạn đến phòng ăn tầng ba, tùy ý phát tiết bạo lực.
Đàn ông tùy ý đánh, phụ nữ tùy ý ngủ.
Nhìn khó chịu thì đánh phế đánh chết.
Sẽ chẳng còn ngủ không ngon giấc, không cần lo cảnh sát đến tóm bọn họ, càng không lo ăn đạn hay ăn cơm tù cả đời.
Người bình thường coi một ngày này là tận thế, bọn họ lại cảm thấy đây là thiên đường vì họ chế tạo nên.
Muốn làm cái này thì làm, muốn làm cái kia thì làm.
Thanh kiếm Damocles khắc tên pháp luật treo trên đỉnh đầu cuối cùng cũng đi chầu trời!
_Thanh kiếm Damocles: cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện.
Ngủ xong mấy cô gái trẻ tuổi, không ngờ tới thêm bốn đứa mới.
Liễu Diệp Tiên lớn lên như minh tinh, Hướng Thụy Quân trông nóng bỏng, người phụ nữ ôm bé gái rất có hương vị người vợ.
Bùi Diệp thương lượng cùng bọn hắn á à...
Thân cao, hình thể béo, nhưng có kiểu người "Dáng dấp béo nhưng rất xinh đẹp" nha, da thịt trắng nõn mềm mại cũng khá có hương vị.
Bọn họ không ngốc.
Tổ hợp yếu gà dám xông vào đám Zombie, nhóm người này khẳng định không đơn giản.
Hiện tại nắm trong tay hai ông bà già làm con tin, bọn họ chiếm quyền chủ động.
Có thể tiến lui tuỳ ý, đương nhiên không e dè.
Người đàn ông ngồi bễ nghễ, móc gói thuốc trong túi ra.
"Em gái à, vừa nãy nó nói đùa thôi. Bình thường nói quen thô tục, nhất thời khó bỏ."
Bùi Diệp lạnh lùng nhìn gã mặt thẹo kia.
Lời vừa rồi kia là nói thật hay đùa, trong lòng Bùi Diệp cực kì hiểu rõ.
"Nói mục đích của mày ra đi, trở mặt không có tác dụng."
Gã mặt thẹo rít một hơi thuốc lá, cách màn khói quan sát nét mặt Bùi Diệp, trong lòng luân chuyển vài vòng.
Nếu thực lực đoàn người Bùi Diệp không đủ mạnh, đương nhiên sẽ chộp lấy ép khô giá trị.
Nhưng Bùi Diệp từ đầu đến cuối không chút luống cuống, hắn buộc phải đánh giá lại thực lực bọn họ một lần.
Suy nghĩ chốc lát, gã mặt thẹo cười nói, "Tao chẳng phải người xấu tham lam gì, như vậy đi —— Gần đây có vài cái siêu thị lớn mà? Tụi mày kéo hai xe tải lớn tới đây, lấy đủ thuốc, rượu, gạo, lương thực tới bọn bây có thể mang người thân đi."
Khách sạn S rất kiên cố, đợi ở đây coi như an toàn nhưng đồ ăn dự trữ không đủ.
Nhóm người bọn họ có năng lực, nhưng đạn trong tay không nhiều, dựa vào dị năng xông vào siêu thị có áp lực.
Tình cờ gặp mấy người Bùi Diệp chi bằng lợi dụng bọn họ thu thập đồ ăn.
Nếu bọn họ đi thu thập đồ ăn, vừa hay có thể mượn Zombie tiêu hao lực lượng của bọn họ.
Cầm con tin trên tay, khoản này tính thế nào cũng không lỗ.
Bùi Diệp nhíu mày, "Hai xe tải?"
Gã mặt thẹo dựng thẳng hai ngón tay lên.
"Đúng! Hai xe tải. Một tay giao hàng một tay giao người! Lăn lộn trong xã hội đen đều xem trọng chữ tín, tao nói được làm được!"
Bùi Diệp cười lạnh rủ mắt xuống.
"Vậy à... Để tao nghĩ lại, cân nhắc một cái, hai xe tải hơi khó chuẩn bị."
Hướng Thụy Quân tức giận muốn bùng nổ tại chỗ.
"Loại chuyện này còn cần nghĩ?"
Một chữ chính là đánh sml!
Phí sức nói thảm với thứ cặn bã này làm gì?
Sự thật chứng minh, nói nhảm cần phải có.
Đám người không phát hiện mấy người giấy nhỏ màu trắng ép lên tường tuyết trắng mò tới phòng bếp và nhà kho.
Phòng bếp tầng ba khách sạn một mảnh hỗn độn.
Tên đàn ông xấu xí thỏa mãn rút ra, túm cái áo khoác người phụ nữ lên lau sơ lại nhét vào quần lót.
"Mấy lão ca chẳng tử tế chút nào, đám đàn bà này bị chơi hỏng hết rồi..."
Phòng bếp khách sạn rất sạch sẽ, trên mặt đất lót gạch chống trơn trượt vuông vắn, ánh sáng trong phòng đầy đủ.
Hai người phụ nữ vẻ mặt chết lặng nằm trên bàn nấu ăn, toàn thân trên dưới hỗn độn một mảng, trên mặt đất còn một người nằm co rục.
"Hiện tại có chơi đã tốt lắm rồi, chê bọn nó thì mày chơi mấy con quái vật ăn thịt ở ngoài kia đi?"
"Fuck! Ông thà *** mày còn hơn để mắt tới đám quái vật kia."
Mấy tên đàn ông trêu ghẹo nhau, hoàn toàn không chú ý có người giấy nhỏ màu trắng leo lên sau lưng bọn họ.
Trong chốc lát, người đàn ông duỗi lưng một cái, bỗng dâng lên cơn buồn ngủ.
"Chơi xong là ngủ, mày như lợn thế?"
"Buồn ngủ hết chịu nổi..."
Chú thôi miên bắt đầu có hiệu lực, chỉ qua bốn năm giây, mấy người đã nằm xụi trên mặt đất, ngủ say chết hơn heo.
"Mày nghĩ kỹ chưa?"
Bùi Diệp nói, "Nghĩ kỹ rồi, nhưng tao cảm thấy áp tải hai xe hàng không có lời."
"Không có lời? Đây chính là hai mạng người thân nhà mày đó, mày nói không có lời?"
"Thêm chút thẻ chip* đi."
_Thẻ chip: một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài hình dáng tương tự đồng tiền dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
Tay Bùi Diệp cuối cùng cũng rút ra khỏi túi, lấy ra mấy tấm khăn giấy.
"Thêm thẻ chip gì? Chẳng lẽ cô em quá thiện lương, muốn cứu thêm vài người?"
"Đúng là nhiều thêm vài cái mạng, chỉ là —— "
Vừa dứt lời, mấy tấm khăn giấy bắn mạnh vọt ra, chỉ thừa lại những vệt quỹ tích màu trắng.
"Tao muốn mạng chúng mày!"
Rõ ràng là khăn giấy chùi mông còn chê mỏng, lúc này lại như lưỡi gió mạnh mẽ chặt đứt tay cầm súng của bọn họ.
Máu tươi bắn tung toé, cổ tay đứt bay vụt lên.
Bùi Diệp đưa tay bắt lấy một cây súng trong đó, họng súng nhắm trúng mi tâm người đàn ông.
Tiếng súng vang lên.
Thân hình người đàn ông cao to đổ ầm xuống, trên mặt còn lưu vẻ khiếp sợ.
"Chết quá nhẹ nhàng, hời cho mày quá."
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mấy tên đàn ông kia chịu đựng cổ tay đứt đau đớn kịch liệt muốn phát động dị năng nhưng không nhanh bằng động tác Bùi Diệp.
Cô tiện tay ném khẩu súng rỗng lên bàn.
"Phế đám cặn bã này hết đi, trói lại treo bên ngoài cho Zombie ăn, hi vọng Zombie không chê thịt chúng bẩn."
Thế cục nghịch chuyển trong nháy mắt, Hướng Thụy Quân vừa rút đao kẻ địch đã mất sạch.
Cô cầm đao hơi bàng hoàng.
Không giật được một cái đầu người...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...