Editor: Đào Tử
____________________________
"Còn trốn không?"
Bùi Diệp liên trảm vài đao, đánh tan hơn nửa mấy trăm đầu quần long oán khí ngưng thành.
Bóng đen đau lòng đến rỉ máu.
Những "Hắc long" này không phải oán khí tầm thường, bọn nó là "Quỷ vương" từ vô số oán linh tại trong tuyệt vọng phẫn hận chém giết tranh đấu mà thành, lại thôn phệ được hồn phách huyết mạch long tộc cá hóa rồng, rắn hóa rồng, bảo bối trải qua mấy lần lột xác mới sinh ra, mười phần quý hiếm!
Nếu đem loại "Oán long" này phong ấn tại nơi nào đó, khí vận tại địa phương kia sẽ chịu ảnh hưởng, thiên tai nhân họa không ngừng.
Nhân loại sinh sống trên vùng đất này sẽ ngày càng trở nên táo bạo, cấp tiến, tiếp theo dẫn phát xung đột phạm vi nhỏ.
Thoáng châm ngòi, phạm vi nhỏ xung đột lại biến thành chiến tranh phạm vi lớn.
"Oán long" không chỉ có thể ảnh hưởng thiên thời khí vận, sau khi cường đại còn có thể phản phệ long mạch bản thổ.
Bóng đen tích góp nhiều năm mới được ít như vậy, không ngờ Bùi Diệp dùng mấy đao đã chặt phế hơn phân nửa.
Trước kia hắn còn định lấy bảy đầu long hồn làm trận nhãn, kết thành đại trận, đem những "Oán rồng" phân tán đến khắp Hoa Quốc...
Thất bại trong gang tấc!
Thấy Bùi Diệp cười phách lối, bóng đen tức giận suýt nữa cắn nát răng hàm.
Hắn tưởng rằng mình mới là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, ai ngờ thời điểm đại công cáo thành nhảy ra cái Bùi Diệp.
Lôi đình trên trời còn đang không biết mệt bổ, bọn người Thanh Huyền chân nhân yên lặng núp ở biên giới tinh thần lĩnh vực của Bùi Diệp.
Bọn họ không dám đến gần Bùi Diệp, sợ bị thiên lôi đánh xuống.
Thừa Đức chân nhân thấp giọng kinh hô.
"Vị đạo hữu này dữ ghê! Ba mươi sáu đạo!"
Lôi chú là chú thuật thiên sư huyền môn dùng khá nhiều, nhưng điều động thiên lôi là tuyệt kỹ chỉ đại lão mới có được.
Thừa Đức chân nhân có thể xưng là đại lão tinh thông lôi chú nhất huyền môn, nhưng lượng nguyên khí ông dự trữ nhiều nhất chỉ dẫn động bảy đạo không thể thêm, điều thêm không khống chế nổi.
Ai biết núi cao còn có núi cao hơn, Bùi Diệp đạo hữu trọn vẹn điều động ba mươi sáu đạo thiên lôi!
Lời vừa dứt, đạo thiên lôi thứ ba mươi bảy uy thế không hàng, gọn gàng linh hoạt đập trúng bóng đen.
"Cô ta đến tột cùng có lai lịch gì..."
Thiên lôi nói đến là đến, người không biết còn tưởng cô là con gái rượu của Lôi Công Điện Mẫu đấy.
Thần kỳ nhất là uy lực thiên lôi bị cô khống chế ở phạm vi nhỏ, không nổ lung tung.
Thanh Huyền phiền muộn nói, "Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?"
Vốn cho rằng là lão quỷ ngàn năm xuống núi, xem xét dáng vẻ tùy ý điều động thiên lôi này, ông lật đổ suy đoán lúc trước.
"Lão đạo chừng nào mới được như Bùi đạo hữu, dùng thiên lôi đánh chuột đất chơi?"
Thừa Đức chân nhân nhìn tràng cảnh long trọng lôi đình đuổi theo bóng đen chạy, sinh lòng ghen tị tận đáy lòng.
Thanh Huyền chân nhân: "..."
Thiên lôi liên tiếp không ngừng, màn đêm đen kịt bị chiếu sáng như ban ngày.
Sấm sét ầm ầm dẫn tới người dân gần đấy.
Phong Đô Đại Đế chỉ có thể ra mặt ngăn cản thú vui ác của Bùi Diệp.
"Nhanh bắt lại đi, tiếp tục kéo lấy, phàm nhân bên dương thế không tiện bàn giao."
Sấm sét khô khốc bổ một nơi tận bốn mươi ba lần, nào là sét đánh rồi tiếng rồng gào thét, còn có bóng đen làm ra "Hồng long", "Hắc long", truyền thông nghe tiếng tới, cơ quan ban ngành dương gian đè xuống thế nào?
Cười ha hả nói đoàn phim nào đó quay phim bom tấn?
Bùi Diệp cười thu hồi hư ảnh, bỗng nhiên nhảy xuống lầu bốn.
Phong Đô Đại Đế vô thức đưa tay ngăn lại, vừa duỗi ra một nửa chợt nhớ Bùi Diệp nhảy xuống không ngã chết được, ngừng giữa không trung, mà bọn người Thanh Huyền chân nhân mật thiết chú ý tình huống bên này cả kinh không dám thở mạnh. Từ góc độ của bọn họ, thấy rõ ràng là Đại Đế thừa dịp Bùi Diệp chưa chuẩn bị đẩy người xuống lầu.
Ý nghĩ nhanh chóng bị bọn họ đè xuống.
Bóng đen vừa muốn thở một hơi, ánh mắt liếc qua nhìn thấy Bùi Diệp ở trước mắt cấp tốc phóng đại.
"Ngươi —— "
Bóng đen vừa muốn hóa thành sương mù, không gian quanh mình bỗng nhiên trì trệ.
Năm ngón tay Bùi Diệp như cắt đậu hũ xuyên thủng đầu hắn.
Một kích này như bóp chết cọng rơm cuối cùng của lạc đà, mảnh vỡ xương cánh tay bị bóng đen dùng hết toàn lực áp chế cùng phát lực.
Trong cơ thể bóng đen bắn ra mấy trăm tia sáng đỏ tía.
Nương theo ánh đỏ xuất hiện, bên tai đám người như vang lên tiếng kêu thảm liệt thấu trời của bầy quỷ thụ phạt mười tám tầng địa ngục, không phân rõ có bao nhiêu thanh âm.
Khi thì giống lệ quỷ thụ hình, khi thì như vô số sinh linh đồ thán, khi thì biến thành thanh âm ngàn vạn gót sắt đạp lên mặt đất ầm ầm.
Ác khí tanh hôi đập vào mặt khiến sắc mặt hai vị đại lão huyền môn đại biến.
Vừa xử lí một con tiểu Boss, vô ý thả ra đại Boss lớn hơn?
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Gió lạnh run người thổi qua, cuốn cỏ khô cao ba trượng, chẳng xảy ra cái quái gì cả.
Đại Boss tà ác trong tưởng tượng không hạ tràng, ngược lại bóng đen hóa thành sương đen tản không còn một mảnh.
Bóng đen biến mất, mấy trăm tia sáng đỏ xông ra khỏi thân thể hắn cũng biến mất.
"Bùi đạo hữu... Đây là... Đã giải quyết?"
Thanh Huyền chân nhân không dám tin.
Viện binh Thiên sư liên minh không đến, âm binh Phong Đô đi vẩy nước, Phong Đô Đại Đế đánh phụ trợ, chủ lực lại là Bùi đạo hữu?
"Nếu không có gì ngoài ý muốn..." Bùi Diệp nhổ tàn thuốc, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, "Chắc là vậy..."
Thanh Huyền chân nhân: "..."
Giọng điệu không chắc chắn khiến ông hơi hoảng đấy.
Lúc này Phong Đô Đại Đế luôn đánh phụ trợ nhanh nhẹn rơi từ lầu bốn xuống, đi đến nơi hắc ảnh bị đánh tan, cúi người đào ra đứa bé hơi thở yếu ớt.
Da thịt đứa bé cứng ngắc tái xanh, quanh thân còn quanh quẩn sát khi màu đỏ đen, người bình thường không dám tùy ý tới gần.
Bùi Diệp thuận miệng hỏi một chút.
"Đại Đế, đứa trẻ này..."
Phong Đô Đại Đế nói, "Là 'Quỷ Đế' đám lệ quỷ kia hao tâm tính toán, cũng thật đáng thương."
"Còn có thể cứu chứ?"
Phong Đô Đại Đế nói, "Vấn đề nhỏ."
Tuy rằng là quỷ tử ôm hận mà sinh, nhưng vị này kiếp trước là Tử Vi thiên định, bản tâm không đổi, vẫn có cơ hội khôi phục.
Bùi Diệp thu hồi tinh thần lĩnh vực, cảm giác choáng váng mãnh liệt lan tràn toàn thân.
Tứ chi vọt tới cảm giác mềm nhũn lạ lẫm, dưới chân suýt đứng không vững.
Bản thân cô vì tinh thần lĩnh vực sụp đổ mới buộc phải về hưu, hôm nay căn bản không dám phát huy toàn lực, dù như thế vẫn quá sức.
"Không sao chứ?"
Tay áo long bào Phong Đô Đại Đế xuất hiện trước mắt, bàn tay băng lãnh tinh tế nhưng không suy nhược vịn chặt đầu vai cô.
Hai người khoảng cách gần, chóp mũi Bùi Diệp ngửi thấy một cỗ hương thơm ngọt ngào.
"Nước hoa nhãn hiệu XX?" Bùi Diệp chậm rãi đứng vững gót chân, cười nói, "Không ngờ Đại Đế cũng thích dùng loại nước hoa này."
"Chưa từng nghe thấy." Phong Đô Đại Đế không hiểu, "Thiên tử thành chỉ dùng long tiên hương."
Mặc kệ là dương gian hay là âm phủ, long tiên hương là tiêu chuẩn thiên tử thấp nhất.
Bùi Diệp không hỏi nhiều.
Cô dùng ánh mắt còn lại quét qua Lôi Nhã Đình và con trai Ách Ba.
"Một người một quỷ xử trí thế nào?"
Phong Đô Đại Đế nói, "Việc quan hệ âm dương hai giới, tự nhiên là lưỡng giới cùng thẩm."
"Vậy tôi có thể dự thính không?"
"Tự nhiên có thể, ngươi mới là đại công thần chuyến này."
Bùi Diệp mơ hồ có dự cảm.
Hoa cúc thiếu niên nở hoa sắp hé mở.
Vì sao nói vậy?
Bởi vì cô đã đánh ra nhiệm vụ ẩn giấu « Tiểu thiên sư tuyệt sắc sở hữu đoàn hồng bao ».
Đại Boss sau màn đã quỳ, hoa cúc thiếu niên nở hoa còn chưa tìm được, trò chơi sắp xếp thật quá hố.
Nào có nhiệm vụ chi nhánh còn khó tìm hơn nhiệm vụ chính tuyến ẩn tàng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...