Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
1639
Sau khi dọa Thôi Cao Dương bỏ chạy, tâm trạng Hứa Tri Niên rõ ràng khá lên nhiều.
Sau cơn mưa không khí trở nên tươi mát sảng khoái, tôi và Hứa Tri Niên đi dạo trên con đường nhỏ chốc lát.
"Mệt à?" Thấy trên mặt Hứa Tri Niên thoáng lộ vẻ mỏi mệt, tôi dừng lại hỏi, "Có phải muốn về nhà rồi không?"
"Vẫn ổn ạ." Hứa Tri Niên nói.
Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy.
Hứa Tri Niên bị tôi nhìn mấy giây thì nở nụ cười: "Thì cũng hơi mệt nhưng...... Anh về sớm vậy có kỳ quá không?"
"Có gì mà kỳ." Tôi nói, "Anh dành thời gian đến đây đã là nể mặt lắm rồi."
Hứa Tri Niên: "...... Được thôi."
1640
Nhưng cứ thế ra về mà không nói một tiếng quả thật hơi thất lễ, trước đó trò chuyện với Đoàn tiên sinh cũng xem như hợp ý.
Tôi nói: "Anh đi chào Đoàn tiên sinh đã, em muốn đi chung không?"
"Đoàn tiên sinh?" Hứa Tri Niên nghi hoặc.
Tôi đáp: "Là một trong những người sáng lập xưởng rượu Rafael, cũng là người chủ trì buổi họp mặt này đấy."
Hứa Tri Niên gật đầu có vẻ không mấy hứng thú.
"Chắc anh ta cũng là tiền bối của em đó." Tôi nói thêm.
Hứa Tri Niên lẩm bẩm: "Em thấy ở đây quá nửa đều là tiền bối của em cả."
Tôi ngẫm lại đúng là thế thật.
1641
Có lẽ giờ mới ngấm men rượu nên đi một đoạn Hứa Tri Niên có vẻ chậm chạp hẳn.
Tôi xoa đầu cậu ấy: "Vậy em chờ ở đây đi, anh đến từ biệt Đoàn tiên sinh."
Hứa Tri Niên gật đầu nói: "Em vào nhà vệ sinh đã."
Tôi gọi một nhân viên phục vụ gần đó tới dẫn đường cho Hứa Tri Niên.
1642
Xưởng rượu Rafael nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ.
Đoàn tiên sinh là người chủ trì nên hiển nhiên cũng là nhân vật trung tâm trong buổi tiệc này, tôi tìm một vòng mà chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.
Sau đó hỏi thăm mới tìm được anh ta ở chỗ đông người nhất.
"Khương tổng về sớm vậy à?" Đoàn tiên sinh hơi kinh ngạc nhưng vẫn giơ ly rượu trong tay nói, "Lẽ ra phải tiễn Khương tổng......"
Anh ta nhìn người chung quanh rồi cười khổ một cái.
Tôi nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, tôi tới chào từ biệt nhân tiện đăng ký hội viên luôn, không biết năm nay còn chỗ không?"
Số hội viên hàng năm của xưởng rượu Rafael có giới hạn nên đây là nguyên nhân nó rất nổi danh trong giới này.
Số lượng có hạn tượng trưng cho đẳng cấp và địa vị luôn là điều các doanh nhân hay khoe khoang.
Đoàn tiên sinh cười nói: "Khương tổng muốn làm hội viên là vinh hạnh của xưởng rượu chúng tôi, dù có hết chỗ thì chúng tôi cũng sẽ cho Khương tổng một chỗ."
Thủ tục đăng ký hội viên không phức tạp lắm, dù vậy Đoàn tiên sinh vẫn đích thân dẫn tôi đi, vừa đi vừa nói: "Rốt cuộc tôi cũng có lý do để thoát thân rồi, nếu không nhờ Khương tổng chắc giờ này tôi vẫn còn bị đám người kia vây quanh. Nói đến vẫn phải cảm ơn Khương tổng mới được."
"Biết Đoàn tiên sinh rất giỏi ăn nói mà hôm nay tôi mới được chứng kiến đấy." Tôi buột miệng cảm khái.
1643
Nói chuyện phiếm với Đoàn tiên sinh rất thoải mái, anh ta không chỉ nói năng khéo léo, biết nhìn mặt nói chuyện mà thái độ cũng không kiêu ngạo không tự ti.
Điều hiếm thấy là ngữ khí của anh ta rất chân thành, cùng một câu nói nhưng nếu là người khác thì sẽ lộ vẻ nịnh nọt, nhưng từ miệng anh ta nói ra lại cảm thấy chân thật.
Tôi nghĩ đây cũng là một trong những lý do khiến xưởng rượu Rafael có chỗ đứng trong giới.
1644
Đăng ký hội viên xong, Đoàn tiên sinh còn tặng tôi một chai rượu vang thượng hạng: "Đây là một trong những báu vật của xưởng rượu chúng tôi đấy."
Tôi cũng không phải chuyên gia về rượu vang nhưng mưa dầm thấm đất nên có thể phân biệt chút ít. Chai rượu vang này xem ra không hề rẻ.
Tôi không từ chối, nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Tôi không rành về rượu vang nhưng điểm tâm của xưởng rượu các anh mùi vị không tệ, bạn tôi thích lắm."
Đoàn tiên sinh thoáng sửng sốt: "Xem ra tôi phải tăng lương cho đầu bếp điểm tâm của chúng tôi mới được."
Lúc ra về tôi nghe loáng thoáng anh ta dặn dò nhân viên sau này tặng quà cho tôi nhớ kèm theo một phần điểm tâm.
Tôi nhịn không được nhếch môi cười.
Đoàn tiên sinh quả là rất hiểu lòng người.
1645
Dù đăng ký hội viên có nhanh đến mấy cũng chậm trễ không ít thời gian, tôi sợ Hứa Tri Niên chờ lâu nên vội vàng đi nhanh về.
Lúc đi ngang qua căn phòng nào đó, bên trong vọng ra một giọng nói quen thuộc làm tôi khựng lại.
Là Nghiêm Chi Triết.
Tôi rũ mắt, sắc mặt lập tức lạnh đi.
1646
Cửa phòng đóng không chặt lắm, hình như có người vội vã đi vào, rầm một tiếng rồi im bặt, tôi nghiêng đầu nhìn lướt qua mới phát hiện người nói chuyện với Nghiêm Chi Triết rất quen.
Chính là Thôi Cao Dương vừa bị tôi và Hứa Tri Niên hù chạy.
Chắc hẳn hai tên này lại cấu kết với nhau làm việc ác.
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, lại nhớ đến Hứa Tri Niên đang chờ mình nên miễn cưỡng dằn xuống nỗi bực bội chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tên Hứa Tri Niên trong cuộc đối thoại của bọn họ.
Ánh mắt tôi lóe lên, dứt khoát dừng lại để nghe xem bọn họ nói chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...