Sau khi cứu rỗi ma tôn

Trước khi đến vực sâu tăm tối nàng đã cảm thấy hứng thú với khe Diêm La, hiện tại bị đại ma đầu quấy nhiễu lại không hề có cảm giác muốn đi dạo phố trải nghiệm, mệt mỏi nói: “Về nghỉ ngơi trước đi.”
 
Hai người dưới sự dẫn dắt của Phân đường chủ vào ở cứ điểm Hiến Bảo cư của gia tộc Vĩ Thược. Vừa vào đại môn, Phó Yểu Yểu đã bị kỳ hoa dị thảo hơn hẳn nhân gian trong đình viện trước mắt hấp dẫn. Trước đây từng nghe Hùng Thanh Thanh nói tác phong làm việc của gia tộc Vĩ Thược không giống với ma tu bình thường, rất là truyền thống, không nghĩ tới ngay cả chỗ ở cũng thanh nhã thoát tục như thế, nếu không phải nàng đã biết trước, Phó Yểu Yểu còn tưởng rằng mình đang ở Tu Tiên giới.
 
Nhìn một cứ điểm nho nhỏ này của gia tộc Vĩ Thược, lại nhìn Ma điện sơ sài cẩu thả của đại ma đầu, khó trách người ta không phục hắn quản lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Biết Bách Lý Hưu không thích bị người quấy rầy, Phân đường chủ đưa hai người vào trong viện xong lập tức rời đi. Chỉ là trước khi đi hắn ta rất cổ quái liếc mắt nhìn Phó Yểu Yểu một cái, Phó Yểu Yểu bị hắn ta nhìn đến mức cả người khó chịu, tránh đi tầm mắt của hắn ta.
 
Rượu và mỹ thực phong phú rất nhanh đã được đưa tới, ngay cả chiếc hộp đựng thiên tài địa bảo cũng không bỏ sót. Chiêu đãi tận tâm tận lực như thế, Phó Yểu Yểu cảm thấy rất cảm động, quay đầu lại nhìn Bách Lý Hưu đang dựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần: “Hay là đừng giết sạch bọn họ nữa, người ta kinh doanh hơn vạn năm, cũng không dễ dàng, hay là chúng ta chiêu mộ bọn họ, khiến cho bọn họ vui lòng phục tùng, để ngươi sử dụng, không phải tốt hơn sao?”
 
Bách Lý Hưu cười lạnh một tiếng: “Chỉ dùng một chút mỹ thực đã bắt được ngươi, ngươi thật có tiền đồ đó.”
 
Phó Yểu Yểu nói: “Giết sạch bọn họ, toàn bộ Ma giới chỉ biết sợ ngươi, sẽ không có ai kính ngươi.”
 
Bách Lý Hưu: “Bản tôn muốn bọn họ kính ngưỡng làm gì? Bọn họ chỉ cần sợ hãi bản tôn là đủ rồi, ngược lại, giết một gia tộc hay là giết sạch toàn bộ Ma giới thì sao? Bản tôn chính thích nhìn bộ dáng run lẩy bẩy của bọn họ.”
 
Phó Yểu Yểu: ... Không thể nói chuyện cùng nhân vật phản diện biến thái này nữa!
 
Nàng vô cùng tức giận, cơm nước xong, ôm Quán Quán đi dạo phố. Bách Lý Hưu nhìn chằm chằm bóng lưng nổi giận đùng đùng rời đi của nàng một hồi, có chút phiền não nhắm mắt lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khe Diêm La không có đại ma đầu đi thị sát quả nhiên trở lên vô cùng náo nhiệt. Vừa rồi có một màn kia, bây giờ Phó Yểu Yểu lại một mình hiện thân lúc, những Ma tu này đối với nàng đều cung kính, luôn miệng chào hỏi, còn có Ma tu nhỏ giọng gọi nàng: “Phó cô nương, ta đã từng đọc quyển sách về cô nương và Ma Tôn đại nhân kia, thật đúng là rất đặc sắc đó!”
 
Chẳng lẽ Ma tu đầu trâu còn chạy tới tận đây phát triển nghiệp vụ sao?

 
Phó Yểu Yểu đi dạo một vòng, bản thân không mua được mấy thứ, ngược lại mua cho Quán Quán không ít thiên tài địa bảo mà nó cảm thấy hứng thú. Mãi đến khi đi tới trước một sạp hàng, phát hiện sạp hàng này bán đều là một vài mô hình thủ công nhỏ, giống như một sạp hàng thủ công.
 
Chủ quán bắt chéo chân, miệng ngậm cọng cỏ, hai tay ôm gáy ngồi ở trên ghế, dùng giọng địa phương chào hỏi: “Thích cái gì tự thì mình chọn đi.”
 
Phó Yểu Yểu hỏi: “Những thứ này đều có thể làm cho biến to ra sao?” 
 
Chủ quán bị chọc cười: “Xem ngươi hỏi kìa, không thể biến to hơn thì lão tử bán nó làm cái gì?”
 
Phó Yểu Yểu cảm thấy chủ quán này rất có cá tính. Chẳng qua những mô hình này làm quả thật rất tinh xảo, sau khi làm to hơn thì tính thực dụng cũng rất lớn. Giường của nàng vừa vặn mới bị hỏng, trong mô hình còn có một chiếc giường ánh trăng, hình dạng cong cong thật là đáng yêu, Phó Yểu Yểu nhất thời yêu thích không muốn buông tay.
 
Nàng hỏi: “Cái này bán thế nào?”
 
Chủ quán nói: “Mười vạn lượng vàng.”
 
Phó Yểu Yểu: “... Sao ngươi không đi cướp luôn đi?”
 
Chủ quán nhướng mí mắt nhìn nàng một cái: “Thích mua thì mua, không mua thì thôi.”
 
Phó Yểu Yểu nói một nửa, ngón tay đột nhiên sờ được một khắc ấn ở trên chiếc giường, nhìn kỹ, là một thanh ngạo kiếm, trên thân kiếm viết hai chữ “Bổ Thiên”. Khá lắm, hóa ra là cửa hàng của Phách Thiên cốc.
 
Phó Yểu Yểu có chút động lòng, không hề tranh luận với y tiếp: “Vậy ngươi làm cho ta cái giường này, thứ này có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao?”
 
Chủ quán xì một tiếng: “Nguyên Anh kỳ? Ngươi đang khinh thường ai đấy? Pháp bảo này của lão tử không chỉ là giường, mà còn là một pháp bảo phi hành tập trung phòng ngự công kích, ngăn trở một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không thành vấn đề!”

 
“Oa!”
 
“Ngươi đừng khóc nữa, cuối cùng thì ngươi có mua hay không, không mua thì mau đi chỗ khác, đừng cản trở lão tử buôn bán.”
 
“Ông chủ, là như vậy, mười vạn lượng vàng thì ta không thể lấy ra được.” Ngay trước khi y kịp tức giận thì  Phó Yểu Yểu lấy một cái râu của một con rắn khổng lồ còn cao hơn cả nàng từ trong bình Càn Khôn ra: “Ta dùng cái này đổi có được không?”
 
Lời mắng chửi của chủ tiệm khi nhìn thấy xúc tu kia thì cứng rắn nuốt trở lại, hai mắt tỏa sáng vội vàng đứng dậy: “Râu của Cửu Minh Hồng Mãng!”
 
Thì ra rắn khổng lồ kia tên là Cửu Minh Hồng Mãng.
 
Phó Yểu Yểu hào phóng đưa cái râu cho y nghiên cứu, chủ tiệm kích động đến mức hai tay run rẩy: “Cửu Minh Hồng Mãng Hóa Thần kỳ! Lão tử đời này lại có thể nhìn thấy sừng Cửu Minh Hồng Mãng Hóa Thần kỳ lúc còn sống!”
 
Y sợ Phó Yểu Yểu hối hận, sau khi ôm cái râu nghiêm túc lui về hai bước: “Lão tử không thèm chiếm lợi của ngươi, tất cả những thứ này đều thuộc về ngươi!"
 
Phó Yểu Yểu không ngờ cái sừng này lại đáng giá như vậy, nàng cất giường ánh trăng vào bình Càn Khôn, lại chọn lựa mấy loại pháp bảo mình có thể dùng được, cười híp mắt nói: “Lần đầu giao dịch cũng coi như kết giao bằng hữu đi, ta chỉ cần những thứ này, những thứ khác thì không cần.”
 
Chủ quán nhìn nàng vài lần như kẻ ngốc nhưng y cũng là một người sảng khoái: “Được, lão tử nhận ân tình này của ngươi, lão tử đồng ý kết giao người bằng hữu này, lão tử tên là Độ Hàn Giang.”
 
“Phó Yểu Yểu.”
 
“Lão tử biết ngươi.” Độ Hàn Giang cuối cùng cũng nhìn thẳng nàng: “Trông ngươi cũng rất đẹp, khó trách lại bị Ma Tôn nhốt ở bên người giày vò ba ngày ba đêm.”
 

Phó Yểu Yểu: “?”
 
Dừng! Tại sao mọi người đều từng đọc quyển tiểu hoàng thư kia vậy! Nghiệp vụ của Ngưu Đầu này phát triển cũng quá rộng rồi đấy!
 
Độ Hàn Giang lấy được cái râu kia lập tức muốn thu sạp trở về tập trung nghiên cứu nên ôm quyền từ biệt Phó Yểu Yểu: “Ngày khác lão tử sẽ đến thành Tứ Phương bán hàng thì sẽ tới bái phỏng!”
 
Phó Yểu Yểu cũng ôm quyền với y. Không ngờ người của Phách Thiên cốc lại sảng khoái thú vị như vậy. Nàng dùng sừng của mãng xà thuận nước đẩy thuyền đổi lấy một bằng hữu cũng là có vài phần tính toán. Nàng còn nhớ rõ Hùng Thanh Thanh từng nói, pháp bảo vũ khí đan dược bí tịch của Ma giới hầu như đều xuất thân từ Phách Thiên cốc, một nơi thần bí lại lợi hại như thế, kết vài phần thiện duyên chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi...
 
Lại đi dạo một hồi, thu hoạch cũng tương đối phong phú nên Phó Yểu Yểu dự định trở về. Nàng vẫn đi dọc theo đường cũ trở về, đi tới đi lui lại phát hiện không thích hợp. Xung quanh rõ ràng còn có tiếng người trong doanh địa, nhưng lại giống như đi vào một không gian tàng hình, ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài.
 
Phát hiện ra có điều không đúng, Phó Yểu Yểu lập tức quay đầu muốn đi, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười âm nhu: “Phó cô nương, đã lâu không gặp.”
 
Bước chân Phó Yểu Yểu dừng lại, chậm rãi xoay người đi.
 
Phân đường chủ vừa rồi khom người dẫn đường đi theo bên cạnh một gã nam tử áo bạc, người này tướng mạo ôn nhu, cầm quạt trắng trong tay, trang phục và khí chất ngược lại không giống ma tu mà giống người tu tiên hơn. Phó Yểu Yểu mặt không đổi sắc nhìn hắn ta đến gần, Quán Quán ở trên vai nàng nhe răng trợn mắt.
 
Nam tử áo bạc nhìn thoáng qua Quán Quán, cười nói: “Một con thú bị vứt bỏ còn có thể được nuôi thành hoàn mỹ như vậy, có lẽ Phó cô nương ngày thường cho nó ăn không ít thiên tài địa bảo nhỉ.”
 
Hắn ta vậy mà ngay cả việc mình mua một con thú Vân Xuyên cũng biết? Chẳng lẽ lúc nàng ở thành Tứ Phương đã bị giám sát sao?”
 
Phó Yểu Yểu cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
 
Nam tử áo bào bạc nhướng mày, ngón tay chuyển động quạt trắng: “Vì sao Phó cô nương lại có địch ý lớn đối với tại hạ như thế?”
 
Bọn họ chính là kẻ đã cho Phó Yểu tình cổ!
 
Phó Yểu Yểu chậm rãi thở ra một hơi, bình tĩnh nói: “Ngươi cũng đã thấy được, tình cổ vô dụng, Bách Lý Hưu căn bản không yêu ta.”
 

Hắn ta thở dài: “Đúng vậy, thật sự là quá đáng tiếc. Tình cổ không có tác dụng, trong thiên địa chỉ có một trường hợp này, xem như lãng phí rồi.” Hắn ta dùng quạt gõ vào lòng bàn tay mình: “Nhưng cũng không sao, lục phẩm Độc Lang Căn lần trước cô nương nhắc tới, tại hạ cuối cùng cũng tập hợp đủ nguyên liệu cần thiết để thăng phẩm, cũng coi như không phụ sự ủy thác của cô nương.”
 
Trong Thiên tài đại bảo toàn thư có ghi lại, Độc Lang Căn có thể luyện chế thành Độc Lang Đan lục phẩm trực tiếp độc chết một đại năng Hóa Thần hậu kỳ. Nhưng đối với tu vi độ kiếp kỳ đã gần phi thăng như Bách Lý Hưu thì cũng vô dụng. Cho nên thăng phẩm là chỉ...
 
Nụ cười của nam tử áo bạc lộ ra vẻ âm tà: “Chỉ cần chúng ta có thể thăng lên bát phẩm, luyện chế thành đan, là có thể báo thù diệt môn cho Phó cô nương rồi. Đến lúc đó cho dù bát phẩm độc lang đan không thể một kích tất sát thì cơ thể của Bách Lý Hưu bị trúng lang độc tất nhiên tu vi sẽ giảm mạnh, Phó cô nương chỉ cần phát ra tín hiệu, tại hạ sẽ dẫn người đánh vào Ma điện.”
 
Hắn ta dùng ánh mắt ý bảo, Phân đường chủ lập tức lấy ra một cái đĩa bạc từ không gian, bưng về phía nàng.
 
Đây tất nhiên là giao dịch mà bọn họ đã nói trước đây, nếu như lúc này nàng đổi ý không giao dịch nữa, thì việc đối phương tức giận muốn giết người cũng không phải không có khả năng. Quên đi, được miễn phí thăng phẩm cấp của một loại đan dược dùng để sau này phòng thân cũng tốt, đến lúc đó có hạ độc đại ma đầu hay không còn không phải là do nàng định đoạt.
 
Nghĩ đến đây, Phó Yểu Yểu bèn lấy ra từ giới tử gốc rễ độc lang kia, bỏ vào trong đĩa bạc.
 
Nam tử áo bạc thu hồi rễ độc lang, hài lòng cười cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lại: “Nghe nói gần đây Phó cô nương rất được Ma Tôn đại nhân yêu thích, ngay cả Tam Thiên Nghiệt Khí cũng giao cho ngươi khống chế, còn giết một vị thiếu chủ của gia tộc Vĩ Thược ta.”
 
Phó Yểu Yểu siết chặt ngón tay, hắn ta lại cười nói: “Đương nhiên, thứ không biết tốt xấu kia chết thì chết thôi, vạn lần không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến tình cảm của Phó cô nương và tại hạ. Ma tôn đại nhân đã tín nhiệm ngươi nên mong rằng cô nương hãy nắm chắc, sớm ngày thực hiện tâm nguyện chung của ta và ngươi.”
 
Nói xong, không gian tàng hình kia từ từ rung động, hai người bỗng chốc biến mất ngay trước mắt. Doanh địa vẫn vô cùng náo nhiệt, nàng đứng ở giữa đường rùng mình một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt mới vừa rồi của nam nhân kia giống như bệnh đã ngấm vào xương khiến người ta nghĩ mà sợ.
 
Phó Yểu Yểu có chút rối rắm, cuối cùng thì nàng có nên đem chuyện này nói cho Bách Lý Hưu biết hay không? Nếu nói cho hắn biết, có phải nàng còn phải giải thích chuyện nàng không phải Phó Uyển hay không? Nhỡ đâu đại ma đầu còn chưa xác định mà nàng trực tiếp ngả bài...
 
Một cơn gió lớn đột ngột thổi đến.
 
Phó Yểu Yểu bị thổi đến híp mắt lại, lúc mở ra, Bách Lý Hưu đã mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt nguy hiểm.
 
Được rồi, không cần rối rắm, trước tiên phải nghĩ xem nên dỗ dành ma đầu này như thế nào đã.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui