"Trời đã tối nhưng tại sao nơi này lại không thắp đèn lên?" Thôi Mạch Chu nhíu mày, đột ngột hỏi.
Khương Tuế Ngọc chợt nhận ra có gì đó không thích hợp cho lắm.
Nàng quơ quơ tay trước mặt hắn, chỉ thấy đôi mắt của hắn vô thần, không chút phản ứng với động tác của nàng.
Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: Thảm rồi, quả nhiên hắn không nhìn thấy được.
Vì cảm nhận được nàng đang tới gần, Thôi Mạch Chu vận sức chờ tấn công, nếu nàng muốn gây bất lợi gì đó cho hắn, hắn sẽ lập tức ra tay trước để chiếm lợi thế.
Nhưng mãi vẫn không thấy nàng làm hại gì mình, khi đó hắn cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Sau khi quấn quít nội tâm một hồi, nàng do dự một lát rồi mới nói với hắn: "Lang quân, ta có một chuyện muốn báo ngươi biết, ngươi chuẩn bị tâm lý tốt vào.
Bây giờ trời đang sáng."
Thật ra Thôi Mạch Chu sớm đã đoán được một chút nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu như thể bị bóp nghẹt, những bất an lo lắng trong nội tâm đã bị hắn che giấu đi, nhưng đôi môi đang mím thật chặt ấy đã bán đứng hắn.
Bầu không khí bây giờ không được tốt lắm, Khương Tuế Ngọc tự giác rời khỏi phòng, để hắn yên tĩnh trong phòng một mình.
Rất nhanh, Thôi Mạch Chu đã trấn tĩnh lại.
Dù sao thì sốt ruột, ngoại trừ khiến người ta mất lý trí thì nó không có ích gì cả.
May thay, dù Thôi Mạch Chu đã không còn nhìn thấy mọi thứ nhưng hắn vẫn có thể làm tốt những việc vặt bình thường.
Lúc ăn cơm tối, vì nghĩ hắn là người bệnh, cần bổ sung dinh dưỡng nên Khương Tuế Ngọc đã mạo hiểm để mấy con gà mái mổ mình, lấy mấy quả trứng ra để làm trứng cuộn và canh trứng nấm cho hắn.
Tiếp đến là chuyển cái bàn qua bên giường để hắn tiện dùng bữa hơn.
Từ lúc làm quan đến nay, dù là ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều rất chỉn chu, mọi thứ đều rất tốt, sao hắn có thể ngờ bản thân có ngày hôm nay được.
Hắn múc một miếng trứng cuộn đầy vỏ trứng lên cho vào miệng, bản thân hắn chưa bao giờ ăn phải món nào khó nuốt đến thế.
Nhưng vì lo ngại nàng mất hết mặt mũi, hắn chỉ có thể uyển chuyển nói: "Cô nương làm cái gì cũng đều có phong cách riêng của bản thân cả."
Nhưng mà nàng chẳng phải người bình thường.
Tính ra da mặt của người thường mỏng hơn nàng nhiều, vì nghe Thôi Mạch Chu khen mình, nàng xê dịch đĩa trứng cuộn đến trước mặt hắn: "Đa ta đã khen, thân thể ngươi không được tốt, ăn nhiều trứng gà chút để bồi bổ thân thể."
Khóe miệng Thôi Mạch Chu giật giật, từ chối nói: "Không cần, cô nương làm cơm vất vả, ngươi cũng ăn nhiều một chút."
Hoàn cảnh hiện tại có chút trùng lặp với một vài mảnh vỡ kí ức trong đầu hắn, trước mắt vẫn là một màu đen kịt, hình bóng của một cô nương cứ lẩn quẩn mãi trong đầu hắn không rời đi.
Dường như, đã từng có người hỏi hắn mùi vị thức ăn thế nào, hắn mơ hồ nhớ được lúc đó mùi vị thức ăn cứ như đồ cho heo ăn nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
Thôi Mạch Chu không nhận ra chân mày của mình đang càng ngày càng nhíu lại thật chặt, tự dưng hắn cảm thấy thật phiền não.
"Khi nào người nhà lang quân mới đến thế?" Khương Tuế Ngọc vờ như chỉ tùy tiện hỏi, nhưng nàng lại sợ hắn hiểu lầm mình đang muốn đuổi người đi nên nói tiếp: "Không phải ta ghét bỏ gì lang quân, nhưng nam nữ khác biệt, sống lâu sẽ khó tránh khỏi những bất tiện."
Hơn nữa, theo kịch bản của mấy thoại bản thì cô nam quả nữ nhất định sẽ thành lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vẫn nên bóp chết từ trong trứng trước thì hơn.
Cũng không phải Khương Tuế Ngọc tự phụ, mà là vì có một số chuyện không phải bản thân nghĩ vậy thì sẽ khống chế được.
Thôi Mạch Chu suy tư một lát rồi nói: "Nhanh thôi.
Nhưng hiện tại Thôi mỗ vẫn sẽ quấy rầy cô nương rồi, sau này ta sẽ hậu tạ đàng hoàng."
Khương Tuế Ngọc chú tâm vào hai chữ "hậu tạ", nàng không khỏi thỏa mãn gật đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên đàn ông có tiền rất hiểu chuyện.
Sau khi dùng cơm tối xong, lúc Khương Tuế Ngọc đang chuẩn bị dọn dẹp bàn, bỗng nhiên nàng cảm giác có vật nhỏ nào đó đang cọ cọ bên chân mình.
Nàng nương nhờ ngọn đèn dầu yếu ớt để nhìn thử, cuối cùng nàng mắt lớn trừng mắt bé với một con chuột siêu bự.
Nàng hoảng sợ đến nổi hai mắt trợn tròn, hét toáng lên rồi trực tiếp nhảy lên giường.
Vì cảm giác được hơi thở của nàng hơi gần mình, Thôi Mạch Chu hơi ngượng ngùng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Có, có con chuột." Nàng vẫn chưa hoàn hồn, đáp.
Con chuột thường ăn vụng hầu như mọi thứ, loại thức ăn gì cũng ăn cả, trên người nó lại mang theo bệnh dịch.
Bỗng nhiên Thôi Mạch Chu liên tưởng đến bệnh dịch phát sinh trong mùa lũ ở Giang Bắc, cũng không rõ tình hình như thế nào, hắn lo lắng thận trọng, không khỏi nhíu mày.
Khương Tuế Ngọc nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng nghĩ thầm có lẽ hắn cũng sợ chuột nên lập tức phân loại hắn thành người đàn ông có tiền nhưng lại vô dụng vì sợ chuột.
Vì hai chữ "Hậu tạ", vì để sớm có ngày được sống khá hơn, Khương Tuế Ngọc quyết cắn răng, tháo hai chiếc giày rồi ném về phía con chuột lớn.
Con chuột lớn cũng là kiểu bắt nạt kẻ yếu, gặp người sợ nó thì nó trở nên lớn mật, tới lui không hề sợ hãi.
Nhưng đây là người không sợ nó, còn có chiếc giày đang bay đến đây nữa, nó chít chít mấy tiếng rồi hoảng sợ bỏ chạy.
Cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ bả vai của nam tử bên cạnh rồi trấn an nói: "Đừng sợ, ta đuổi con chuột đi rồi."
Trong giọng nói của nàng còn mang theo chút tự hào, như thể tướng quân thắng trận trở về vậy.
Cảm giác bản thân đang bị cảm thông, trong lòng Thôi Mạch Chu như thấy ngọt bùi đắng cay cùng một lúc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn không biết nên nói gì mới phải, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Đa tạ."
Cứ vậy qua hai ngày, mắt của hắn có thể nhìn thấy sơ sơ mọi thứ rồi, sau đó dần dần nhìn thấy được những thứ khác.
Nhưng điều làm hắn khiếp sợ không thôi chính là, người đã cứu hắn có dung nhan cực kỳ giống kẻ thù của hắn là Trường Nhạc Huyện chủ.
Trường Nhạc Huyện chủ, chỉ cần nhắc đến tên người này một lần thôi cũng đủ khiến hắn nghiến răng nghiến lợi.
Nàng hành hạ thân thể hắn, bóc lột ý chí của hắn, hắn hận không thể khiến nàng thịt nát xương tan.
Nhưng tại sao nàng lại giống Trường Nhạc Huyện chủ đến vậy chứ?
Khương Tuế Ngọc cảm nhận được ánh mắt âm u của hắn đang nhìn mình, nàng theo đó nhìn lại, vừa mừng vừa lo nói: "Mắt ngươi có thể nhìn thấy lại được rồi sao? Từ khi nào vậy?"
Nhưng lúc này Thôi Mạch Chu đã thu hết những cảm xúc của mình lại, gật đầu nói: "Sáng nay.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...