Tiết trời chuyển giao từ xuân sang hạ, mưa to liên miên đã vài ngày, cuối cùng bầu trời cũng trở nên quang đãng hơn.
Cảnh sắc ngọn núi mờ mờ ảo ảo, cỏ thơm một màu xanh mướt, ánh dương vàng đượm đã phá tan tầng tầng lớp lớp những đám mây ngổn ngang, chiếu rọi cả góc trời của thôn nhà họ Khương khiến Khương Tuế Ngọc đang nhặt rau buổi sáng không khỏi híp mắt một cái.
Những người nông dân trong thôn thức dậy vào sáng sớm, mặc những bộ quần áo thô cũ rồi bắt đầu công việc đồng áng, mấy con chim cuốc đang rong ruổi qua lại giữa cánh đồng lúa.
Thi thoảng tiếng "Ùm bò ò Ùm bò ò" lại vang lên, cứ như đang vang vọng lại cùng với tiếng sáo nhỏ của cậu bé chăn trâu.
Lúc đầu, nàng không phải là người của thế giới này.
Đó là một ngày bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng hết lần này đến lần khác, những chuyện ngoài ý muốn cứ phát sinh.
Buổi tối khi tăng ca về nhà, nàng không cẩn thận đạp phải vỏ dưa hấu nên té nhào đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã xuyên vào cơ thể của một nông dân nữ thời cổ đại.
Người nông dân nữ này đã không còn nơi nương tựa khi còn bé.
Hai tháng trước, mẫu thân nàng ấy bị bệnh nặng không qua khỏi.
Người trong thôn luôn gọi nàng ấy là sao chổi ở sau lưng, nói nàng khắc chết cha mẹ của mình nên không ai muốn lui tới gì với nàng ấy, bọn họ sợ bản thân mình dính phải xui xẻo.
Khương Tuế Ngoc cũng không thèm để ý ánh mắt khác thường của những người xung quanh, trái lại nàng cảm thấy vui vẻ vì bọn họ tận lực xa lánh mình.
Bằng không, nếu bọn họ phát hiện tính tình của nàng có thay đổi cực lớn, như biến thành một người khác thì chắc chắn bọn họ sẽ xem nàng là yêu quái rồi trói lại hỏa thiêu chết mất.
Chỉ nghĩ thôi mà cả người nàng run rẩy rồi.
Tuy nhà họ Khương là nhà nông, sản nghiệp cũng nhỏ bé nhưng vì tính tình chịu khó, nàng cũng không đến nỗi bị chết đói.
Thế nhưng ở nơi này, thông tin liên lạc không phát triển.
Thân làm bách tính bình dân, những thứ bọn họ có thể ăn được đều có số lượng rất ít ỏi, không so được với quan lớn quyền quý, cũng có thịt cá nhưng không quá nhiều.
Khương Tuế Ngọc chưa được thấy nhiều màu sắc đa dạng của cuộc sống nên lúc đầu ăn cơm với rau dại, nàng còn cảm thấy khá mới mẻ.
Nhưng qua một thời gian, nàng bắt đầu nhớ nhung những món đồ ăn vặt bán bên lề đường.
Nhưng sinh ra lớn lên ở nông thôn, ăn một bữa thịt là chuyện vô cùng xa xỉ, mấy ngày lễ ngày Tết cũng chưa chắc có thể được ăn thức ăn mặn nữa.
Trời đổ mưa đã nhiều ngày, lúc vào núi kiếm củi, nàng vô tình phát hiện có loại nấm có thể ăn được.
Khi còn bé, nàng đã từng đến thôn quê hái nấm cùng bà nội nên có thể xem là có chút kiến thức về những loại nấm.
Loại nấm này có mùi hương rất thơm ngon, dùng để nấu canh sẽ rất được cơm, vừa hay được ăn một bữa ngon.
Nói là làm, nàng khoác giỏ trúc, cứ hái nấm dọc theo đường núi.
Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc nhìn đến chỗ chân núi, nàng phát hiện có một chiếc xe ngựa đã bị hỏng ở đấy.
Nàng hơi do dự một chút nhưng vẫn tiến lên nhìn một cái.
Đến lúc tiến lại gần, nàng chỉ thấy xe ngựa đã bị tàn phá, hình như còn cả một lang quân tuấn tú mặc cẩm phục nữa thì phải.
Trên mặt và cơ thể hắn đầy những vết thương do bị va chạm vào đâu đó, vết máu rỉ ra ứ đọng lại trên y phục của hắn.
Đầu tóc hắn rối bời, gương mặt hệt như ngọc, có lẽ là lang quân của nhà danh môn thế gia nào đó gặp nạn.
Nửa đời trước đây, Khương Tuế Ngọc đều sống một cuộc sống yên bình.
Bỗng nhiên nhìn thấy lang quân bị thương nặng như vậy, nàng đã bị dọa sợ không ít.
Nàng ổn định tâm trạng của mình lại một chút, chịu đựng sự sợ hãi trong lòng mình, vươn ngón tay để thăm dò hơi thở của hắn.
Vẫn còn thở.
Cuối cùng Khương Tuế Ngọc cũng yên tâm hơn.
Lúc mới vừa muốn ra tay cứu người, nàng đột nhiên nhớ tới có một nữ tử cứu một nam tử ở ven đường, sau đó bị ngược thân ngược tâm, thậm chí dòng họ gia tộc đều bị diệt hết, nàng hơi chần chừ một chút.
Tuy rằng nàng lẻ loi ở thế giới này một mình, không bị ràng buộc gì nhưng nàng vẫn rất trân trọng cái mạng này của mình.
Dù sao thì một cô nương yếu đuối như nàng cũng không thể đỡ nổi nam nhân to lớn này, hay là về thôn tìm những người khác đến đây cứu hắn là được rồi.
Sau khi hạ quyết tâm, Khương Tuế Ngọc đứng lên chuẩn bị trở về thôn.
Nào ngờ nam tử đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên nắm chặt lấy váy của nàng.
Khương Tuế Ngọc bị dọa sợ đến nỗi hét toáng lên, tóc gáy gì cũng dựng đứng lên hết rồi.
"Cứu...!cứu ta..."
Hơi thở của hắn rất yếu ớt, giọng nói thều thào nhưng ý chí sống rất mãnh liệt.
Nàng vẫn đoán được sơ sơ hắn đang nói gì.
Nam tử dùng hơi nhiều sức khi tóm lấy nàng, cứ như người bị chết chìm ôm chặt lấy khúc gỗ nổi vậy.
Sắc mặt của Khương Tuế Ngọc có chút khó coi, bởi vì một tay của nàng vẫn đang giữ cái giỏ nên chỉ có thể dùng tay còn lại để kéo váy, cuối cùng nàng nói với hắn: "Được được được, ta cứu ngươi.
Đại ca, ngươi có thể buông tay trước không, váy của ta sắp bị ngươi kéo rách rồi."
Cuối cùng nàng tìm xe đẩy đến, thừa dịp trời đang tối đẩy hắn về nhà.
Dường như nam tử đó có học qua chút võ thuật, nếu không thì người thường ngã xuống từ nơi cao như vậy đã thịt nát xương tan rồi chứ sao có thể còn chút thoi thóp như hắn được.
Khương Tuế Ngọc tùy tiện lau người sơ cho hắn, thấy đôi môi khô khốc của hắn bắt đầu nứt nẻ, nàng lại đút nước cho hắn uống.
Nàng cũng có chuẩn bị chút thuốc trị thương, đây là do nàng lên núi hái sẵn để phòng hờ, nào ngờ bây giờ lại có tác dụng.
Mưa to kéo dài cả một tháng, nước đọng liên tục, Giang Bắc xuất hiện lũ lụt, nước lũ dâng cao cuồn cuộn làm vỡ đập, đồng ruộng phía dưới chìm ngập dưới nước.
Hơn một nghìn mảnh ruộng tốt gặp họa, bách tính lúc này khổ sở không tả nổi.
Bởi vì quan viên ở nơi này lừa gạt không chịu báo cáo, xử lý không đúng cách, ôn dịch bắt đầu tràn lan, tình thế rất nghiêm trọng.
Thân là tể tướng của nước Tuyên, Thôi Mạch Chu chưa bao giờ sợ vất vả cực nhọc.
Hắn thay mặt triều đình đi đến Giang Bắc trước để giúp xử lý hậu quả do thiên tai.
Tiếc rằng đi được nửa đường, hắn bị kẻ thù ám sát, Thôi Mạch Chu sơ ý, cả xe ngựa và hắn đều ngã xuống vách núi.
Bởi vì có học võ công nên hắn có thể miễn cưỡng giữ được tâm mạch.
Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, vì cái gáy bị va chạm nên hắn ngất lịm đi.
Khi tỉnh lại, trước mắt Thôi Mạch Chu chỉ toàn một màu đen kịt, đầu óc choáng váng đau nhức, toàn thân đều vô cùng ê ẩm.
Hắn cảm thấy mình không thể nào kiểm soát được cơ thể của mình nữa, điều này khiến hắn cảm thấy bất an và lo lắng hơn.
Thôi Mạch Chu cố gắng cắn răng định đứng dậy thì lúc này, giọng nói của thiếu nữ truyền đến.
"Ngươi tỉnh rồi, đừng di chuyển lung tung! Ta mới vừa đắp thuốc cho ngươi xong đấy."
Nghe vậy, lưng của hắn trở nên căng thẳng hơn, như thể đang ở trạng thái phòng bị, cũng không dám lộn xộn nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...