Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ Khí Vận Ta Siêu Tốt FULL


Trăng đã ngả về phía Tây, treo trên ngọn cây, một vài ánh đom đóm lập lòe.

Sau khi xử lý xong chuyện trong tay, Thôi Mạch Chu ngẩng đầu nhìn lên trời khi đang trên đường trở về phòng, hắn giật mình nhận ra rằng đêm đã khuya rồi.
Mỗi ngày của hắn đều như thế, vô cùng bận rộn.
Mẫu thân úp mở nói về việc hắn đính hôn, hắn không cần nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức từ chối ngay.
Trái tim của hắn không lớn, chỉ có thể dành cho một người và cũng chỉ đủ để chứa một người đó thôi.

Hà cớ gì phải làm uổng phí thanh xuân của người khác, ngày tháng lâu dài lại thành đôi vợ chồng bất hòa?
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ, lặp đi lặp lại cuộc sống buồn tẻ, Thôi Mạch Chu cởi áo khoác, tắt đèn.

Khi đi đến bên giường đang chuẩn bị nằm xuống thì đột nhiên hắn dừng bước lại, nhận ra có gì đó không ổn.
Ánh mắt hắn trở nên rét lạnh, rút một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra, chậm rãi vén màn lên, lấy sức chuẩn bị tấn công.


"Lang quân~"
Một bàn tay mềm mại trắng nõn vươn ra từ trong màn, giọng nói mềm mại, dáng vẻ kệch cỡm.

Gương mặt Thôi Mạch Chu lạnh lùng, hắn chợt nhớ lại nụ cười đầy hứng thú khác lạ kia của Tăng Huyền.

Thì ra món quà mà hắn ta nói đến là một nữ tử, thật sự quá càn quấy mà!
Vì thế, Thôi Mạch Chu không thèm bố thí cho nàng dù chỉ là một cái liếc mắt, hắn lớn tiếng quát: "Đi ra ngoài!"
Bỗng chốc khiến Khương Tuế Ngọc không biết phải làm gì nữa.
Nàng còn muốn đến đây bắt gian, kết quả là Thôi Mạch Chu hoàn toàn không cho nàng chút cơ hội nào.
Sau khi im lặng một lát, Thôi Mạch Chu thấy nữ tử trên giường vẫn chưa hề có động tĩnh.

Hắn hơi cau mày lại, tốt bụng cảnh cáo lần nữa: "Nếu vẫn không ra ngoài, ta sẽ gọi người vào đây."
Đến lúc này rồi mà hắn cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi của nàng nữa.
Cuối cùng Thôi Mạch Chu cũng hết kiên nhẫn, hắn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài gọi người, không ngờ một thân hình mềm mại dán vào sau lưng hắn.

Cả người hắn trở nên cứng đờ, mặt đen như đáy nồi.
Khương Tuế Ngọc còn chưa có động tác tiếp theo thì tiềm thức hành động của Thôi Mạch Chu đã nhanh hơn suy nghĩ rồi, hắn không chút do dự khiêng nàng lên vai rồi ném ra ngoài.
"Người đâu!" Thôi Mạch Chu hổn hển, cảm thấy mình cần phải tắm thêm lần nữa.
Khương Tuế Ngọc bị quăng ngã đến ngẩn ra, sau đó hoàn hồn lại khi nghe tiếng hô của hắn.

Nàng lập tức giận dữ, Thôi Mạch Chu ngươi giỏi lắm, tìm nữ tử khác thì cũng thôi đi, lại còn dám đánh nàng? Đúng là không thể cứu vãn!
"Ta liều mạng với ngươi!"

Khương Tuế Ngọc xông đến động thủ so chiêu với hắn, ra từng chiêu như bão, cùng với sự ác liệt như muốn trút giận nhất định phải đẩy hắn ngã xuống đất.

Giọng nói của nàng vô cùng quen thuộc, quen tai đến mức hắn lập tức sửng sốt ngay trong thời điểm mấu chốt nên đã trúng một quyền của nàng.

Hai người chẳng phân biệt là người hay là ta, gặp chiêu phá chiêu, Khương Tuế Ngọc từng bước ép sát, Thôi Mạch Chu thì không biết đang kiêng dè chuyện gì mà chỉ lựa chọn né tránh, vẫn luôn thủ mà không công.
Bên trong quá tối, trong lúc bọn họ so chiêu thì đã làm vỡ ghế, bình phong cũng bị đánh đến xiêu vẹo, tất cả ấm trà chén ly trên bàn cũng bị vỡ thành mảnh nhỏ hết cả.
Tiếng động quá lớn, các phòng gần đó vốn đã tắt hết đèn giờ lại lục tục sáng lên.

Người gác cổng đang trực đêm vội vàng cầm đèn chạy lại, căn phòng lập tức bừng sáng.
Cuối cùng Thôi Mạch Chu cũng thấy rõ được mặt của nàng.
Một tay bao lấy nắm đấm đang lao thẳng tới trước mặt, trong nháy mắt hắn trở nên hoảng hốt, cái tên mà hắn vẫn luôn nhớ nhung trăm ngàn lần trong lòng, giờ phút này rốt cuộc cũng được thốt ra: "Khương Tuế Ngọc, cuối cùng nàng đã quay về rồi sao?"
"Đúng vậy." Nàng gần như nghiến răng nghiến lợi nói, hơn nữa, không chỉ có quay lại đâu mà còn muốn đánh ngươi nữa.
Khương Tuế Ngọc vẫn còn nghẹn một bụng tức giận trong lòng.
Nhưng hiển nhiên nàng với hắn đang không ở cùng một tần số.
"Có thích khách..." Sắc mặt của người gác cổng vừa tới trở nên hoảng hốt, đang muốn gọi người thì bị Thôi Mạch Chu quát lớn đuổi ra.


Người gác cổng không rõ nguyên do nên lo lắng trong lòng, nhưng vẫn nghe theo lui xuống.
Cuối cùng thì nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ, Khương Tuế Ngọc còn đang muốn động thủ, ngay sau đó đã không kịp đề phòng mà bị hắn kéo vào trong lòng.
Mùi hương tươi mát của hắn quanh quẩn bên chóp mũi, trái tim nôn nóng của Khương Tuế Ngọc dần bình tĩnh lại.

Giống như ma xui quỷ khiến, nàng bất giác đưa tay ôm lại hắn.
Thật ra đối với nàng mà nói thì dù là sống trong thế giới hiện thực hay thế giới này cũng không có gì khác nhau lắm.

Nhưng suy cho cùng, có lẽ nàng có nhiều vướng bận ở thế giới này hơn.
"Chàng không sợ ta là yêu ma quỷ quái sao?" Nàng hỏi.
Thôi Mạch Chu tựa cằm vào hõm cổ nàng, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên tóc nàng rồi nói: "Mặc kệ nàng tới từ nơi nào, cũng không cần biết nàng là người hay là quỷ, chỉ cần nàng là Khương Tuế Ngọc, vậy là đủ rồi."
Bụi trần cuối cùng cũng lắng đọng, trái tim trôi dạt của Khương Tuế Ngọc phiêu bạt nơi thế giới khác cuối cùng cũng tìm được một bến cảng để cập bến.
[FiV: Ui đọc câu này bình yên quá trời mọi người ơi!!!].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui