Sau Khi Cùng Xuyên Bị Đối Thủ Sống Còn Bám Dính

Chử Trần ngủ tròn hai tiếng mới tỉnh lại, đầu vùi vào lòng Lục Xuyên Trạch, khoang mũi ngập tràn mùi sữa ngọt.

"Ô, đau đầu quá."

Tay của Lục Xuyên Trạch vòng qua eo Chử Trần, cẩn thận đỡ cậu ấy dậy. Tay đặt lên thái dương của Chử Trần nhẹ nhàng xoa, làm dịu đi cảm giác khó chịu ban đầu.

"Lục Xuyên Trạch, tôi làm sao vậy?"

Vành mắt Chử Trần ửng hồng, nước mắt sinh lý tự động chảy ra, làm người ta liên tưởng đến bộ dáng như vừa bị ức hiếp quá đáng vậy.

"Do cậu vô tình ngửi quá nhiều mùi của hoa nên bị say rượu"

Não Chử Trần còn đang load nghe xong câu trả lời của Lục Xuyên Trạch thì càng mông lung hơn, cậu thậm chí còn không truy xét vì sao mình lại nằm trong lòng Lục Xuyên Trạch, âm thanh phát ra yếu ớt, Lục Xuyên Trạch không dám lớn tiếng, sợ quấy nhiễu cậu.

Cơ thể Chử Trần dựa về sau, đầu ổn định gác lên vai người bên cạnh, "Lục Xuyên Trạch, đầu tôi đau quá, cậu xoa tiếp cho tôi đi."

Điệu bộ cứ như kiểu làm nũng sau khi say khi này, làm trái tim Lục Xuyên Trạch điên cuồng nhảy lên nhảy xuống, còn mấy lần tưởng chừng như sắp bay lên tới cả cổ họng.

Lục Xuyên Trạch liếm đôi môi khô khốc, còn trộm nuốt nước miếng, tay tiếp tục vững vàng ấn xuống.

"Lục Xuyên Trạch, có phải cậu đang tức giận mắng tôi trong lòng đúng không?"

"Không hề."

"Chắc chắn là có, tim cậu đập mạnh thế này cơ mà, không phải do tức mà không chửi tôi được hay là rung động hả."

"Ừm."

Chử Trần ngạc nhiên không thôi, cũng không để ý tới việc đau đầu gì nữa, quay phắt lại hướng đôi mắt long lanh nhìn Lục Xuyên Trạch.

"Rung động vì gì?"

"Chưa từng thấy cậu say rượu, thế nên rung động."

Khuôn mặt của Lục Xuyên Trạch gần ngay gang tấc, khi cậu ấy nói chuyện hơi ấm phả ra chạm vào khuôn mặt Chử Trần, làm cậu có hơi ngứa, trong tim cũng dần có chút lạ lẫm.

Chử Trần mất tự nhiên rời mắt, vươn tay xoa xoa mặt 2 phát.

"Nói thì nói bình thường đi, dí sát thế làm gì."

Rõ ràng Chử Trần đang nhỏ giọng lầm bầm, nhưng Lục Xuyên Trạch nghe lại như sét đánh ngang tai.

Vành tai Chử Trần ửng đỏ, đôi mắt trũng khi tức giận có phần to tròn, giống như con mèo vừa cao quý vừa kiêu ngạo.


Lửa giận cũng nguội dần đi, người đằng sau nhẹ xoa đầu cậu.

"Hứ, cậu thừa cơ chơi lại tôi à."

"Không phải, tóc cậu bị rối, tôi chỉnh lại giúp cậu thôi."

Móng vuốt của mèo Chử cào cào, vuốt tóc cho thật cẩn thận, lơ đễnh hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Ừ."

"Vậy đi thôi, ước chừng nhóm Tiết Thành đã đi rồi."

Lũ bướm trong hang có vẻ rất thích mùi hương trên người Chử Trần, dọc đường đi đều có cả đàn bướm xum xoe vây quanh. Nếu không phải kiêng dè tinh thần lực của Lục Xuyên Trạch, hẳn chừng chúng sẽ bám dính lên người cậu.

Phạm vi của hang bướm trên bản đồ vô cùng rộng, Chử Trần cố ý chọn một con đường thẳng, không ngờ bọn họ lại chọn đúng con đường đầm lầy khó đi nhất.

Sắc trời dần tối, làm những vũng nước khó có thể nhìn rõ, đừng nói đến vũng lầy càng khiến người ta muốn đau đầu thêm.

Chử Trần gắng sức bước từng bước dài, những lúc như này càng không thể buông lỏng chú ý.

"Chử Trần, tôi đi phía trước, cậu đi theo những bước sau tôi đi."

"Khỏi, cứ để tôi đi trước."

Lục Xuyên Trạch không thay đổi được ý kiến của Chử Trần, chỉ đành đi theo sát bước cậu, lo lắng người phía trước gặp chuyện.

Không biết Chử Trần đã lướt thấy thứ gì, khó tin mà tiến về phía trước hai bước. Mắt cậu chớp liên tục, còn có thể nghe được tiếng tim mình đập liên hồi.

Nhanh quá.

Lúc này dưới đất đột ngột thay đổi, ngay khi Chử Trần vừa tiến lên một bước, dưới chân bắt đầu lún xuống đầm lầy.

Giờ cậu có muốn nhấc chân về lại cũng không kịp nữa, đầm lầy bám chặt chân cậu không buông, Chử Trần chỉ còn cách dựa vào chân còn lại liều mạng dùng sức cố định tại chỗ.

Đột nhiên eo có thêm sức đỡ, cánh tay cứng cáp ôm chặt lấy cậu, nhẹ như không kéo một phát, Chử Trần xoay một vòng rồi ở gọn trong lòng Lục Xuyên Trạch.

"Để tôi đi trước cho vậy."

Chử Trần không có phản ứng nào, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

"Chử Trần, sao thế?"

Chử Trần dụi dụi mắt, chỉ khối đá đang phát sáng dưới vũng lầy vui vẻ nói: "Lục Xuyên Trạch, cậu xem kia có phải là tinh hạch không."


"Mới nãy cậu không chú ý nhìn đường là vì nhìn tinh hạch?"

Câu nói lạnh như băng của Lục Xuyên Trạch như đâm xuyên qua Chử Trần, trong mắt không ngừng hiện lên hai chữ hoang mang, bên ngoài vẫn mạnh miệng đáp lại "Đúng, thì sao, cậu tức giận quái gì, nhìn thấy tinh hạch thì phải vui chứ sao."

Lục Xuyên Trạch thở dài, "Không phải tôi giận cậu, nhưng mới nãy quá nguy hiểm, lỡ cậu bị thương thì phải làm sao."

"Không phải còn có cậu sao."

Lục Xuyên Trạch hết đường nói lại, một là cậu không ngờ rằng Chử Trần có lòng tin lớn như vậy đối với mình. Hai là lo lắng Chử Trần không biết tự chăm sóc bản thân.

Mu bàn tay cậu bị đánh một cái, Lục Xuyên Trạch theo phản xạ nhìn cánh tay mình đang ôm Chử Trần, chầm chậm thả ra.

Chử Trần vận động cơ thể không thèm quan tâm đến tên phía sau, lại tiếp tục đi về trước vài bước, tìm một nơi tương đối rộng làm chỗ nghỉ chân.

Cậu dùng tinh thần lực biến ra một cái cuốc, đi đến đầm lầy đào đào khoét khoét.

Tinh hạch là khoáng sản cực kỳ quý giá, chúng phát triển ở trong đầm lầy lại càng là loại có chất lượng tốt nhất.

Từng cuốc vung ra về phía đầm lầy, Chử Trần phóng ra tia tinh thần lực khác biến thành một chiếc giỏ để đựng tinh hạch.

Chẳng mấy chốc bên chân Chử Trần đã chất đầy một đống tinh hạch.

Chử Trần vừa định vươn tay lau mồ hôi, đã bị Lục Xuyên Trạch giành trước, tay cầm chiếc khăn thoang thoảng mùi sữa.

Thấy vậy cậu âm thầm hít một hơi, rồi lại quay đầu khinh bỉ mình suýt thì bị mê hoặc.

"Thôi, tôi không cần đâu."

Chử Trần tránh sang một bên, ngồi xổm dưới đất chọn chọn lựa lựa, những viên hơi to đều bị bỏ qua, còn những viên nhỏ Chử Trần bỏ vào trong túi không gian.

"Lục Xuyên Trạch, cậu cất đống này đi. Nhanh lên, ngẩn ngơ gì nữa."

Lục Xuyên Trạch chợt thấy buồn cười, mấy thứ tốt nhất thì để lại thế này.

"Không cần đâu, cậu giữ lại mà dùng, tôi không cần đâu."

Chử Trần chậc một tiếng, nhét tinh hạch vào túi không gian của Lục Xuyên Trạch.

"Bảo cậu cầm thì cứ cầm đi, cơ giáp của cậu tiêu tốn nhiều năng lượng, đợi đến lúc tôi với cậu hoán đổi còn dùng nữa chứ, không phải cho hết đâu."

Chử Trần không giải thích thì thôi, nói ra cái là lộ hết cả đuôi.


"Vậy lúc nhìn thấy đám tinh hạch đó cậu đã nghĩ gì?"

Lục Xuyên Trạch nhìn thẳng vào mắt Chử Trần, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng, nhưng lại khiến Chử Trần hồi hộp không thôi.

"Thế thì chắc chắn là cậu."

Lời vừa nói ra ngay tức khắc im bặt, trong mắt Chử Trần vụt qua một chút thất vọng.

"Tôi sao cơ?"

"Cơ giáp của cậu dùng rất nhanh, nếu như tôi sử dụng cơ giáp của cậu không quen thì phải làm sao."

Lục Xuyên Trạch dường như đang mỉm cười, do buổi đêm quá tối Chử Trần nhìn kỹ lại thì hình như không có gì cả. Lúc này Lục Xuyên Trạch cũng quay trở lại khuôn mặt ngàn năm như một, Chử Trần lại nhìn cậu, nghĩ chắc là mình nhìn lầm.

"Lần này để tôi đi trước cho."

Mới nãy Chử Trần tốn nhiều tinh thần lực, cũng chả buồn gắng gượng nữa. Những lúc như này chẳng có gì để tranh với giành cả.

Tự dưng bàn tay lại bị nắm lấy, cậu cũng không còn thấy mất tự nhiên nữa.

"Sợ cậu không tập trung thôi."

"Ờ."

Chử Trần đáp với giọng hờn dỗi, Lục Xuyên Trạch cứ coi mình như đứa trẻ con, y chang ba lớn vậy, cái gì cũng phải theo sát cậu.

"Lục Xuyên Trạch, tinh hạch này coi như trả lại cho cậu. Hết nợ nha, trước giờ tôi chưa từng ăn hời ai cả."

"Cậu vẫn nhớ à."

"Hứ, trí nhớ tôi tốt lắm được không."

Lần đầu tiên Chử Trần lái cơ giáp vô cùng mất thể diện, kỹ sư chưa kiểm tra xong cậu đã trèo tót lên cơ giáp. Xui xẻo nhất là tinh hạch gặp vấn đề, không tài nào dừng lại được. Mặt mũi Chử Trần tối sầm, nghĩ rằng do mình không biết sử dụng nên im lặng không nói, cứ thế cả người lẫn máy quay mãi không ngừng.

Khi đó Chử Trần đã gần kì phân hóa, tinh thần lực không được ổn định nên chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Trong thời khắc đó Lục Xuyên Trạch bỗng nhiên xuất hiện, tinh thần lực 3S thừa sức khống chế cơ giáp, sau khi ổn định được tình hình, ngay lập tức cậu lấy ra một đống tinh hạch nhét hết vào cơ giáp của Chử Trần.

Theo như lời cậu ấy nói, thì điều khiển cơ giáp bằng tinh hạch tiết kiệm sức lực hơn nhiều so với tinh thần lực.

Hôm đó Chử Trần học được cách làm sao để sử dụng được cơ giáp một cách nhuần nhuyễn, cũng sử dụng sạch bách tinh hạch của hơn nửa năm mà Lục Xuyên Trạch đưa.

Chử Trần thở dài một hơi, Lục Xuyên Trạch vô cùng tỏa sáng, chỗ nào có cậu ta thì hầu như hào quang của bản thân đều bị dập tắt.

Ghen tị sao, không hề, người Chử Trần không bao giờ ghen tị là Lục Xuyên Trạch. Cậu từng nhìn thấy dáng vẻ Lục Xuyên Trạch dốc sức nỗ lực điên cuồng, cậu ấy có thiên phú mà mọi người mơ ước, cũng có sự kiên cường mà người bình thường không bao giờ làm được.

Chử Trần làm được, nhưng rất là đau, mỗi lần cơ thể kiệt sức cơn đau như muốn nghiền cậu thành tro bụi. Vậy nên, cậu chẳng ghen tị đâu, cậu cũng từng cố gắng như thế là được rồi.

"Chử Trần, cậu mệt không?"


"Không mệt"

"Ừ."

Chử Trần không rõ cuộc nói chuyện này có ý nghĩa gì, sao không mệt cho được, vừa mới tiêu hao cả đống tinh thần lực, mỏi nhừ cả người.

Mùi sữa trên người Lục Xuyên Trạch cứ lúc có lúc không hấp dẫn Chử Trần, hít sâu lấy mùi hương mà cảm xúc cậu rối ren.

Pheromone không ổn định, kỳ phát tình cũng hỗn loạn theo.

Đợt trước 2 tháng mới tới kỳ, sao từ khi hoán đổi với Lục Xuyên Trạch thì pheromone càng rối loạn hơn nữa.

Pheromone trong tuyến thể có khuynh hướng phóng ra ngoài, nếu không có miếng dán chặn lại, Chử Trần đoán nó đã sáp lại người Lục Xuyên Trạch lâu rồi.

Tâm tư Chử Trần đang bay đi tận đâu, không chú ý đến người phía trước đã dừng bước từ lâu.

Rầm.

Chử Trần ngơ ngác một lúc, Lục Xuyên Trạch cười tủm tỉm chăm chú nhìn Chử Trần đâm vào lòng mình.

"Cậu làm gì vậy?"

"Tôi thấy cậu mệt rồi đó."

Chử Trần lùi lại một bước, đầu lắc qua lắc lại như trống lắc tay, "Khỏi, tôi không mệt, đi tiếp đi, chút nữa không đi được nữa."

Lục Xuyên Trạch đứng thẳng người nghiêm túc nói: "Cậu cũng biết không đi được nữa, giờ cũng đã trễ thời gian tập trung, càng ở lâu trong vùng đầm lầy càng nguy hiểm. Để tôi cõng cậu đi sẽ nhanh hơn."

"Cái gì mà tôi đi chậm chứ, đó là do cậu đi trước lề mề, nếu là tôi đi trước chắc chắn sẽ nhanh hơn."

Chử Trần tức xì khói đầu đi về phía trước không thèm nhìn Lục Xuyên Trạch nữa.

Trong lòng Lục Xuyên Trạch buồn bực, lại nói linh tinh rồi.

"Chử Trần, cậu không muốn để tôi cõng cậu đúng không, cậu đang sợ điều gì, sợ tôi mạnh hơn hay còn việc gì khác?"

Chử Trần quay đầu, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Ai nói, tôi mà sợ cậu ư, không cần cậu nhọc lòng. Tôi cũng rất mạnh ok."

"Vậy cậu đang khó chịu cái gì, không lẽ để tôi cõng là cậu sẽ thua sao. Chử Trần, cậu có phải là đàn ông không thế, nghĩ thoáng ra đi."

Chử Trần bực tức tiến lại gần, nhảy phắt lên lưng Lục Xuyên Trạch.

Hai tay vòng qua nhẹ ôm lấy cổ Lục Xuyên Trạch, hai chân ở dưới cũng quấn lấy eo cậu.

Phải mất vài giây sau Lục Xuyên Trạch mới đỡ lấy chân Chử Trần, đứng còn hơi nghiêng ngả.

"Vừa lòng chưa, ông nội Lục."

"Ừm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận