"Tôi không uống rượu." Nghiêm Ngộ Sâm nằm trong bồn tắm, thần kinh hề hề nói.
"Anh uống không ít." Đường Trì thu toàn bộ số thẻ của anh đi, kéo tay Nghiêm Ngộ Sâm: "Đứng dậy, lên giường ngủ."
"Không, tôi sắp chết rồi, tôi cần phải ngủ trong quan tài." Nghiêm Ngộ Sâm hất tay Đường Trì, nằm co lại trong bồn tắm.
"Quan tài cái gì, đây là bồn tắm." Đường Trì muốn điên rồi, kéo nửa ngày không được, chỉ có thể dung biện pháp mềm mỏng.
Cậu dựa lên thành bồn, dụ dỗ: "Ngoan, đi ra trước được không?"
"Tôi không, tôi rất khó chịu." Vành mắt Nghiêm Ngộ Sâm ửng đỏ, anh quay đầu nhìn Đường Trì, biểu tình đặc biệt đáng thương: "Tôi vừa nghĩ đến chuyện mấy ngày nữa em sẽ ly hôn với tôi, lập tức rời khỏi tôi, tôi liền thấy khó chịu."
Đường Trì ngơ ngác, có chút không thể tin: "Anh biết mình đang nói cái gì không?"
"Tôi biết." Nghiêm Ngộ Sâm kéo tay Đường Trì, ôm vào trong ngực: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý bảo bọn họ dù dọa em, mà là tôi sợ, tôi sợ khi tới kỳ hạn em sẽ rời khỏi tôi, em sẽ ở bên người khác.
Tôi vừa nghĩ đến sau này em sẽ ngủ bên cạnh người đàn ông khác, tôi khó chịu, tôi không khống chế được chính mình."
Đường Trì cau mày: "Anh bảo người nào hù dọa tôi?"
"Những chủ nợ kia của em, là tôi...!là tôi nói bọn họ nhắn tin đòi nợ em." Phảng phất tựa như sợ Đường Trì bỏ đi, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp vươn tay ôm lấy eo Đường Trì: "Tôi thật sự sai rồi, tôi chỉ sợ em bỏ đi, sợ em phân rõ giới hạn với tôi."
Đường Trì trầm mặc một lúc lâu, sắc mặt đỏ bừng: "Anh sợ, lẽ nào tôi không biết sợ sao?! Nghiêm Ngộ Sâm, anh biết không, hai ngày nay mỗi khi rảnh rỗi tôi sẽ không nhịn được tưởng tượng ra cảnh tượng vạn nhất không trả nổi tiền, sẽ bị bọn họ đánh đập gãy chân, con mẹ nó sao anh có thể làm như vậy?"
"Xin lỗi." Nghiêm Ngộ Sâm chôn mặt dưới bụng Đường Trì, không ngừng rầm rì nói.
"Xin lỗi thì có tác dụng chó gì, anh đồ khốn nạn!" Nói tới đây, Đường Trì giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng vỗ đầu Nghiêm Ngộ Sâm một cái.
Mẹ nó, tức đến nghiến răng, nhưng vẫn không nỡ hạ thủ.
"Em không gϊếŧ tôi?" Nghiêm Ngộ Sâm ngẩng đầu, thập phần ủy khuất nói.
"Tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì, vốn cho rằng cảm thấy anh bình thường hơn Nghiêm Đồng, giờ mới phát hiện, hai người các anh người tám lạng người nửa cân.
Không gϊếŧ, tạm thời tôi không muốn vào tù." Đường Trì nhéo tai anh: "Tôi nói nếu như anh sợ tôi tức giận, tại sao còn nói sự thật cho tôi biết?"
Nghiêm Ngộ Sâm dụi dụi bụng dưới Đường Trì, trầm giọng nói: "Tôi đau lòng em."
Đường Trì sững sờ.
Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi nhìn thấy em bởi vì tin nhắn đó, một đêm không ngủ, lo lắng thành dạng này, tôi...!tôi đau lòng."
Đường Trì ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Ngộ Sâm: "Tại sao anh đau lòng cho tôi? Vì sao sợ tôi rời đi?"
Là đáp án mà cậu đang nghĩ tới?
"Bởi vì...!bởi vì tôi..." Nghiêm Ngộ Sâm xoắn xuýt nhìn Đường Trì: "Lời này không thể nói, một khi nói, em không có cơ hội rời đi."
Đường Trì phục rồi: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh có thể thẳng thắn một chút được không, một bên sợ tôi đi, một bên lại sợ tôi không có cơ hội rời đi, cho nên rốt cuộc anh muốn tôi rời đi hay ở lại?"
"Muốn em ở lại." Nghiêm Ngộ Sâm không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói.
Đường Trì: "Vậy anh nói đi."
Nghiêm Ngộ Sâm do dự chốc lát: "Vậy tôi nói, em sẽ đáp ứng sao?"
Đường Trì: "Không biết, nhưng anh không nói, trăm phần trăm chắc chắn tôi không đáp ứng."
Nghiêm Ngộ Sâm còn đang do dự, Đường Trì đứng dậy, tâm mệt nói: "Thôi, anh cứ ở đây một mình đi, đầu óc tôi bị úng nước mới đi lo lắng cho anh."
Đường Trì vừa mất mát xoay người, Nghiêm Ngộ Sâm bất ngờ kéo cậu lại: "Đừng đi, tôi...!tôi thích em."
Nói không có chút tự tin nào.
Bởi vì Nghiêm Ngộ Sâm không biết, loại người như mình có xứng đáng đứng cạnh Đường Trì hay không, vì không có một ai hi vọng mình có một người chồng bất cứ khi nào sẽ biến thành người khác, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát điên.
Đại khái Nghiêm Ngộ Sâm lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy tự ti cùng khủng hoảng.
Mặc dù biết được khả năng rất lớn sẽ nhận được đáp án này, nhưng nghe chính miệng Nghiêm Ngộ Sâm nói ra, cơ thể Đường Trì vẫn có điểm cứng đờ: "Anh nói gì?"
Nói câu đầu tiên, câu sau liền dễ dàng hơn nhiều, Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi nói tôi thích em.
Tôi biết có khả năm em sẽ không tin, dù sao quan hệ của chúng ta trước kia không quá tốt, nhưng tôi chính là thích em, tôi không muốn ly hôn với em, không muốn thấy em đến bên người đàn ông khác."
"Anh...!nghiêm túc?" Đường Trì ngạc nhiên nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm trịnh trọng ừm một tiếng: "Cho nên, tôi có thể theo đuổi em không?"
Đường Trì: "...."
"Anh theo đuổi tôi thế nào?" Đường Trì nhìn Nghiêm Ngộ Sâm còn đang nằm úp sấp trong bồn tắm: "Nằm trong quan tài nhỏ của anh theo đuổi tôi sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm choáng váng nhận ra mình vẫn đang ở trong "quan tài".
Anh muốn đứng dậy bước ra, nhưng uống quá nhiều rượu, hai chân đều mềm nhũn, đứng được một nửa lại ngồi xuống.
Đường Trì muốn đưa tay đỡ anh, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm say rượu thật sự quá nặng, không chỉ không kéo được anh ra, ngược lại còn tự đưa mình vào.
Đường Trì nằm nhoài lên người Nghiêm Ngộ Sâm, mặt đầy hắc tuyến: "Cho anh không chịu phối hợp, giờ anh thấy hài lòng chưa?'
Nghiêm Ngộ Sâm không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt mơ hồ nhìn cậu, sau đó hơi ngẩng đầu nghiêng tới.
Bờ môi mềm mại vừa chạm vào nhau, Đường Trì giật mình chấn động, vành tai trong nháy mắt đỏ bừng.
Nhất thời môi răng cùng khí tức tụ hợp với nhau, Đường Trì cảm thấy hít thở không thông, lồng ngực không ngừng chập trùng: "Đừng...!A ân— không thở được...!thở."
Ước chừng qua ba bốn phút, Nghiêm Ngộ Sâm mới buông cậu ra.
Đường Trì khó khăn thở hổn hển: "Anh hôn thì hôn, duỗi đầu lưỡi làm gì?"
Thiếu chút nữa nghẹn chết cậu.
Mà Nghiêm Ngộ Sâm cũng không thay đổi, lần sau hôn, nên duỗi đầu lưỡi liền vươn sang, thuận tiện cởϊ qυầи áo Đường Trì.
"Chúng ta...!ha ân — lên giường được không?" Đường Trì xấu hổ nói.
Nghiêm Ngộ Sâm đang muốn cởϊ qυầи của Đường Trì, nghe vậy, trong mắt đột nhiên chợt lóe một tia cố chấp, anh nâng ngón tay trêu chọc hầu kết dưới cổ Đường Trì: "Em muốn lên giường với ai?"
"Chết tiệt, trừ anh ra còn ai nữa?" Đường Trì sắp nhịn không nổi: "Anh có thể nhanh lên được không? Cũng không phải lần đầu tiên làm với tôi, kỹ thuật cũng quá kém rồi."
"Không phải là lần đầu tiên của em?" Nghiêm Ngộ Sâm trừng lớn mắt, động tác đang vuốt ve Đường Trì đột nhiên dừng lại.
"Phí lời!" Mới hôm trước không phải lần đầu tiên làm với anh sao? Đường Trì thúc giục: "Anh nhanh lên, chỗ đó tôi thật khó chịu."
Đã làm đến bước này, muốn đè thì nhanh lên, cho cái sảng khoái không được sao?
Vốn dĩ cho rằng, mình thúc giục có thể tăng thêm sức lực cho Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng không nghĩ tới, sự tình phát triển theo chiều hướng ngược lại.
Nghiêm Ngộ Sâm bỗng dừng lại động tác, một mặt thâm trầm nhìn cậu: "Lần đầu của anh cho người nào?"
Đường Trì ngây lập tức phát giác có gì đó không đúng, nhớ đến lần trước Nghiêm Ngộ Sâm nói điều kiện chuyển đổi sang nhân cách Nghiêm Đồng chính là tâm tình quá khích, vậy vậy vậy có nghĩa hiện giờ lại chuyển đổi rồi?
"Cho chồng của Tiểu Trì sao?" Nghiêm Ngộ Sâm nguy hiểm nói.
Đường Trì căng thẳng nuốt nước miếng: "Anh là Nghiêm Đồng?"
Không đợi Nghiêm Đồng phản ứng, Đường Trì nhanh chóng đưa ra quyết định dứt khoát, giơ tay đập mạnh sau gáy người này.
Chỉnh lại quần áo, thời điểm khiêng người ra khỏi buồng tắm, Đường Trì thật sự khóc không ra nước mắt.
Khi khác chuyển đổi không được a, nhất định phải chọn thời điểm này chuyển đổi nhân cách.
Cậu sợ Nghiêm Đồng chạy loạn, đơn giản trói người vào đầu giường, Sau đó, vào phòng tắm, giải quyết một chút vấn đề "cứng rắn" của mình.
Sau đó, cậu nằm trên giường, canh giữ Nghiêm Ngộ Sâm cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, bị Nghiêm Ngộ Sâm đánh thức.
Sau khi xác nhận anh là Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chiều qua, chẳng phải tôi đang uống rượu ở quán bar sao, tại sao lại ở đây?" Nghiêm Ngộ Sâm mở mịt nói.
Đường Trì: "Anh không nhớ về sau xảy ra những chuyện gì sao?"
Hậu quả của việc say rượu quá mạnh, lúc này đầu Nghiêm Ngộ Sâm vẫn còn đau: "Không nhớ rõ."
Đường Trì ngạc nhiên: "Vậy anh có nhớ hôm qua đã nói gì với tôi không?"
Nghiêm Ngộ Sâm ngờ vực: "Nói gì?"
Vì vậy, lời tỏ tình hôm qua anh biểu lộ với tôi, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy liền biến thành đánh rắm?
"Để tôi nhắc anh." Đường Trì nghiến răng nghiến lợi: "Ngày hôm qua trong một giờ anh gọi cho tôi mười cuộc liên tiếp, nói anh sắp chết rồi, nói tôi đến tìm anh để kế thừa gia sản."
"Không có khả năng, tôi còn muốn sống thật tốt, sao có thể chết được." Nghiêm Ngộ Sâm bật cười.
"Anh ngậm miệng cho tôi." Đường Trì hung tợn trừng anh.
Nghiêm Ngộ Sâm ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đường Trì tiếp tục nói: "Sau khi tôi đến, anh lôi kéo tay tôi, khóc lóc van nài tôi đừng đi, nói anh không thể rời khỏi tôi, giờ nhớ ra chưa?"
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Tôi...!nói như vậy sao?"
"Anh..." Đường Trì tức muốn chết, đây chính là ăn no căng bụng không chịu thừa nhận?
Cậu kéo cổ áo, phơi bày những vết đỏ dọa người ra: "Vậy anh còn nhớ những thứ này do ai làm không?"
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn cậu: "Em chắc không định nói là tôi đấy chứ."
"...!Anh hay lắm." Đường Trì cầm gối đập lên đầu Nghiêm Ngộ Sâm: "Tháng ngày sau này anh sống không nổi đâu."
Nói xong, xoay người rời đi.
Một mình Nghiêm Ngộ Sâm lẻ loi ngồi trên giường, ngờ vực nhìn hai tay mình, sau đó, một suy đoán lớn mật hiện lên trong đầu.
Tối qua lẽ nào anh thừa dịp say rượu, ngủ với Đường Trì?!!!
Đường Trì tức giận như vậy, tuyệt đối là thật.
Nghiêm Ngộ Sâm vội vã mặc quần áo tử tế đuổi theo.
Khi anh đến phòng luyện tập, một hot search lặng lẽ bò lên.
#Tổng tài tập đoàn Nghiêm thị gặp riêng tiểu thịt tươi đang "hot" Tần An.#
Trong ảnh là hỉnh ảnh Nghiêm Ngộ Sâm và Tần An cùng tiến vào phòng riêng, trong hình, Tần An nhìn Nghiêm Ngộ Sâm bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, khiến người ta khó có thể không suy diễn.
【 Ôi chao, tiểu Tần Tần nhà chúng ta sắp phải gả vào hào môn sao? Nói tới đây, sắc mặt của Nghiêm tổng tôi thấy rất có thể.
/liếm một cái/ /liếm một cái/ 】
【 Lầu trên có bệnh sao? Cp loạn thất bát tao gì cũng ship, Nghiêm tổng đã kết hôn rồi, Tần An nhà các người làm tiểu tam xen ngang người ta! 】
【 @Bạn đời Nghiêm tổng, chồng cậu lêu lổng bên ngoài kìa, không ra quản một chút sao? 】
【 ε=(ο'*))) Ai, giới giải trí vũng nước sâu, nước trong hào môn cũng không cạn, đau lòng bạn đời 3 giây.
】
【 Mấy ngày trước tôi còn nghe người ta truyền tai nói Nghiêm Ngộ Sâm này là người sủng thê cuồng ma, mặt đau không? Xin hỏi mặt cậu đau không! Ha ha ha ha 】
【 Nghiêm tổng này năm nay đã ba mươi, đàn ông ba mươi tuổi, chính là thời điểm máu nóng, bên ngoài có tình nhân gì đó, rất bình thường.
/đầu chó/ /đầu chó/ 】
"Phi! Không bình thường tí nào." Bởi vì phải chuẩn bị cho phần đánh giá vào thứ sáu, cho nên mấy ngày nay đều hủy bỏ lịch chạy bộ buổi sáng, sau khi lặng lẽ rời khỏi ký túc xá đạo sư, cậu đi thẳng đến nhà ăn.
Vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy nhân vật chính của hot search là Nghiêm mỗ, nhất thời không có khẩu vị.
Tiêu Hàn lại gần, vẻ mặt trầm trọng đại sự sắp ập đến: "Cậu xem hot search chưa, Nghiêm tổng đang nuôi một tiểu tứ."
Thái dương Đường Trì co giật: "Tiểu tứ cái gì?"
Tiêu Hàn: "Cậu là tiểu tam, giờ sau cậu xuất hiện thêm một người nữa, không phải tiểu tứ thì là gì."
Đường Trì: "...."
——————
Phàn Phàn: Mặc dù trông Nghiêm tổng rất tội nhưng để tôi cười trước cái đã.
Sau này gọi Đồng Đồng là Nghiêm • bóng đèn • Đồng.
———————
=> Chương kế tiếp - Chương 27: Phong ba poster quảng bá.
[2]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...