Sau Khi Cùng Chồng Cũ Lên Chương Trình Ly Hôn Tôi Nổi Tiếng Rồi


Để thuận tiện cho việc quay chụp, Tiểu Triệu cũng đặt một phòng giường mềm ở ngay bên cạnh, dù sao cũng là tổ chương trình trả tiền cho anh ta, Lão Trương bảo anh ta theo Thịnh Minh Hàn xem có thể quay được chút tư liệu nào không.
Đang là cao điểm mùa du lịch hè, Thịnh Minh Hàn cao 1m88 đứng trong hành lang toa xe lửa thấp bé trông càng hấp dẫn ánh nhìn.
Với gương mặt điển trai, thâm sâu và thân hình mặc cái gì cũng trở thành giá treo quần áo của hắn thì đi đến đâu cũng thu hút được cả mớ ánh mắt.
Dáng người của Tiểu Triệu đi theo quay cũng không kém hắn mấy, ở phương nam cũng rành rành là một hán tử đầu đội trời, chân đạp đất, còn khiêng cả một cái máy quay hơn chục ký mà đi bên cạnh Thịnh Minh Hàn lại cứ như người vô hình.
Còn phải thường xuyên giao lưu ra hiệu cho những người vây xem để họ nhường đường, tránh khiến cho máy quay không theo kịp bước chân của Thịnh Minh Hàn.
Ngoài những phòng giường mềm thì tầng thứ hai còn có nhà hàng, một chiếc đàn dương cầm rất đẹp được đặt ngay ngắn ở trong góc, thỉnh thoảng codn có vài đứa trẻ tò mò trèo lên, dùng mấy ngón tay ngắn ngủn gõ vài nốt, dù không thành giai điệu nhưng những nốt nhã phát ra cũng đặc biệt sắc nét và bắt tai.
Trên đường đi, tuy rằng ánh nắng chói chang, nhưng không hề có khung cửa sổ nào đóng rèm che khuất đi khung cảnh tuyệt đẹp.
Cuối hành lang là một quầy bar mở, có hai vị khách ngồi rải rác trên những chiếc ghế cao đang nhìn bọn họ.

Trên tường treo một chiếc TV nhỏ đang phát viedo ca nhạc, trên đó có ánh đèn rực rỡ đủ sắc màu chiếu sáng, có một chị gái đang cầm microphone hát một bài hát cổ.
"Ngọn lửa tình nhen nhóm trong lòng anh, những ngày tháng chôn giấu tình cảm khó khăn đến nhường nào."
"Lời hứa này trao em, nụ cười này dâng hiến cho em, nhưng tất cả đều không đủ để giữ em lại........"
Là《Yêu Em Không Phai 》của Quách Phú Thành.
Thịnh Minh Hàn gọi một ly White Horse, không đắt, vừa đủ dùng với mức chi tiêu thấp.

Hệ thống âm thanh trong quán bar không tốt lắm, nhưng nhạc jazz tự có sưc lan tỏa riêng, một số người khách ngồi gần quầy bar cũng bắt đầu ngâm nga theo.
Anh yêu em yêu em mãi không phai
Nguyện yêu em đến đầu bạc răng long
So we love love love tonight
Anh đâu thể nào chỉ nhận lại chút yêu thương bé nhỏ ấy được
Trang hoàng màu nâu nhạt kết hợp với bài hát xưa cũ và ánh đèn neon lấp lánh, tình cảm nhân văn nhẹ nhàng thẩm thấm từng chút một vào khung cảnh, tạo nên bầu không khí ấm áp đậm chất hoài cổ.
Thịnh Minh Hàn lắc nhẹ ly rượu, nở một nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Ngay khi ống kính qua về phía này lại đột ngột thu trở về.
Hắn nhìn thoáng qua người quay phim.
Tiểu Triệu cười ngượng ngùng, nói: "Anh có vẻ khá hứng thú với những thứ này nhỉ, bình thường ở nhà cũng hay nghe nhạc sao? Năm nay cậu cũng sắp xuất đạo tròn bảy năm rồi, có định cân nhắc thu âm một bài hát làm phúc lợi cho fan hâm mộ không?"
Thịnh Minh Hàn nói: "Tôi hát không hay."
Câu trả lời của hắn rất ngắn gọn nhưng Tiểu Triệu lại cảm nhận được một chút nhẹ nhõm trong câu nói này, "Vậy thầy Tiểu Chu thì sao? Cậu ấy hát hay à?"
"Em ấy...."
Thịnh Minh Hàn còn chưa kịp trả lời, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một cô gái trẻ lưỡng lự bước hai bước về phía họ, đôi mắt cô sáng ngời.


Cô nhìn nhìn Thịnh Minh Hàn, rồi nhìn anh trai quay phim một chút, cuối cùng ánh mắt lại quay trở về trên mặt Thịnh Minh Hàn.
Tiểu Triệu đã hiểu.
Vừa nhìn đã biết là fan Nhật Nguyệt.
Quả nhiên, cô bé đỏ bừng mặt tiến lên phía trước, lấy điện thoại di động và một cuốn sổ ra, "Minh ca, anh đang quay chương trình ạ? Em, em, em là fan của anh, có thể ký với chữ 'to' không ạ?"
Thịnh Minh Hàn nhận lấy, "Xin lỗi, tôi không ký chữ ký có 'to'.

"
Nói vậy, hắn để lại một dòng tên gọn gàng, đẹp đẽ trên giấy.
"Vâng, Minh ca."
Người hâm mộ đều biết trước giờ Thịnh Minh Hàn không kí tên có 'to', cô cũng chỉ ôm tâm lý thử xem sao thôi, đương nhiên bị từ chối cũng không tức giận, còn lên tinh thần đề xuất thêm một yêu cầu.
"Vậy em có thể chụp cùng anh một tấm ảnh không ạ?"
"Cũng không được, lịch trình công việc không tiện công bố ra ngoài." Hắn nói
Trên thực tế, rất nhiều chương trình tạp kĩ hiện nay không ngại lộ lịch trình, chỉ là Thịnh Minh Hàn không thích bị người khác chụp ảnh nên luôn lấy việc này làm cái cớ.
"Vâng, Minh ca, vậy anh quay chương trình vui vẻ nhé." Fan nhận lấy chữ kí, lưu luyến không nỡ mà chạy đi.
Đi được hai bước, vẫn là không nỡ từ bỏ cơ hội hiếm có này nên đã mở máy ảnh lên, len lén chụp một bức ảnh.
Nhưng vì Thịnh Minh Hàn nói rằng không tiện lộ diện nên cô chỉ chụp lại dáng vẻ Minh ca ngồi uống rượu bên quầy bar chứ không chụp lộ mặt.
Sau khi trở về chỗ ngồi, cô vui vẻ gửi cho các chị em đồng đảng xem, đối phương nghe nói cô tình cờ gặp được Thịnh Minh Hàn liền đồng loạt kêu 'Aaa' hơn hai phút trong nhóm chat, vừa thấy ảnh liền lập tức ỉu xìu.
[Cơ hội hiếm có như vậy, sao cậu lại không chụp mặt!!!]
Thật là lãng phí!!
[Cậu có biết có bao khó khăn không hả!!]
Cô bé cực kì bất đắc dĩ, giải thích với bạn thân rằng ảnh này là do mình chụp lén, bạn thân mới nhẹ nhõm hơn đôi chút.
[Cũng phải, Minh ca luôn không thích tiết lộ sinh hoạt cá nhân, ảnh chụp chính thức rất ít, anh ấy kí tên cho cậu đã tốt lắm rồi.]
[Nhân tiện, đây là đang quay《Sau Khi Chia Tay》nhỉ? Toái không ở đó à?]
[Không, còn chưa thấy anh ấy đâu, có lẽ là chia nhau ra quay.]
Trả lời xong, cô tiếp tục cầm điện thoại ngắm nghía bức ảnh mình vừa chụp.
Tuy ảnh hơi mờ và bị mất nét một chút, nhưng Thịnh Minh Hàn mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen bao bọc đôi chân dài, rõ ràng chỉ là sự kết hợp đơn giản nhất nhưng lại toát ra khí chất tao nhã cấm lục lạ thường.
Cô thích vô cùng, lật qua lật lại xem vài lần, đang định điều chỉnh thông số một chút để đặt làm màn hình nền điện thoại thì bỗng phát hiện, trên tay cầm ly rượu của Minh ca hơi lóe sáng.
Ban nãy kích động quá nên cô không để ý đến tay của anh ấy (tui để xưng hô là "anh ấy" vì đây là góc nhìn của bạn fan).

Nhưng tước giờ Minh ca không đeo phụ kiện tay, thường đeo nhất chính là nhẫn cưới.
Phụ kiện, nhẫn cưới......

Không thể nào, không thể nào?!
Đôi mắt cô mở to, vô thức nhìn về phía quầy bar, nhưng hàng ghế cao trống rỗng, đã không còn ai ở đó.
Một lúc sau nhân viên phục vụ đẩy xe đưa ly mojito mà Thịnh Minh Hàn gọi cho Chu Tuế tới.

Còn chưa vào tới cửa mà mùi hương tươi mát của chanh bạc hà đã tràn ngập căn phòng.
Chu Tuế không quen uống vodka, thỉnh thoảng đến quán bar của bạn bè uống rượu thì đều gọi món này, nồng độ thấp mà hương vị cũng không hề tệ.
trên ly rượu còn cắm một lát chanh tươi và lá bạc hà mang tính biểu tượng.
"......." Anh nhịn không được hỏi, "Chúng ta đủ tiền không?"
Uống rượu hóng gió thì sướng thật, nhưng họ sẽ không phải nngur ngoài đường đó chứ?
"Yên tâm, tự anh có tính toán."
Chu Tuế vẫn cảm thấy có chút bất an, so với những người khác thì bọn họ đã rất 'tiểu tư sản' rồi.

Nếu mấy ngày tới đây mà phải sống thắt lưng buộc bụng thì lên sóng sẽ xấu hổ lắm.
Ồ.......Anh quên mất.
Đây chính là Thịnh Minh Hàn đó.
Đừng nói là tiêu mấy chục tệ mua một ly White Horse bình thường, cho dù hắn có ngồi ăn bít tết thăn ngoại bò bằng dao dĩa ở toa ghế cứng tầng một thì người hâm mộ vẫn sẽ hét to 'quý tộc cũ kiêu ngạo tự phụ'.
Còn đến lượt anh lo lắng sao??
Vẻ mặt Chu Tuế thờ ơ.
Nhiệt độ ngoài trời đang là 35 độ C, nghe thôi đã thấy nóng nực, khí lạnh của điều hòa thổi qua lại trong căn phòng.

Chu Tuế nhấp một ngụm rượu, tuy rằng có chút ngọt, nhưng hương vị mát lạnh của bạc hà có thể xua tan rất nhiều cảm giác nóng bức.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ chậm rãi lướt qua, một lúc nữa, đoàn tàu sẽ đi vào đường hầm tối đen.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có hơi nhàm chán, anh trai quay phim vẫn đang quay, Chu Tuế đành chủ động gợi chủ đề.
"Làm sao anh biết từ đây có thể thấy được biển mây núi Thương Sơn vậy?"
Nếu anh nhớ không nhầm thì chiều hôm qua mọi người đều cùng nhau xem vé máy bay, cũng không thấy Thịnh Minh Hàn lấy điện thoại ra tra hướng dẫn mà?
"Trước đây khi anh còn ở trong đoàn phim từng tới đây quay." Thịnh Minh Hàn giải thích, "Vốn là đạo diễn muốn quay cảnh trên tàu hỏa, nhưng những ngày đó ở thành phố D mưa rất to, thời tiết luôn không thuận lợi nên ông ấy đành phải bỏ cuộc."
Chu Tuế "Ồ" một tiếng rồi chậm rãi dựa vào cửa sổ xe.
Anh thậm chí còn không biết Thịnh Minh Hàn từng quay phim ở đây.
Hồi mới lấy nhau, Chu Tuế đặc biệt thích chia sẻ với hắn, cơm trưa ăn gì cũng phải chụp ảnh, lời thoại của mình bị xóa bớt hay được tăng thêm cũng gửi tin nhắn thoại, ngày mưa làm cảnh quay ngoài trời bị hỏng hay hai chiếc dép lê đeo vội vàng không phải cùng một đôi, anh luôn thích nói những chuyện nhỏ linh tinh vụn vặt này.

Nhưng Thịnh Minh Hàn không bao giờ nói về những điều ấy.
Thời gian yêu đương của họ rất ngắn, Chu Tuế kết hôn với hắn thuần túy là do nhất thời nóng máu, là sự việc phi thường đầu tiên trong cuộc đời anh.

Kết hôn rồi anh mới phát hiện, so với tính cách của hắn thì khuôn mặt Thịnh Minh Hàn thú vị hơn nhiều.
Hắn không thích nói chuyện, tính cách lại nội liễm nhàm chán, thường thì giữa hai người là Chu Tuế nói chuyện nhiều hơn một chút.

Mỗi lần Chu Tuế lảm nhảm, hắn đều đáp lại bằng một vài lời nhận xét như chữa bài tập về nhà, sau đó đợi đến khi Chu Tuế nói đến chủ đề tiếp theo thì lại phê chữa, cứ vòng đi vòng lại như thế.
Sau này, Chu Tuế không còn gửi những tin nhắn như vậy nữa.
Anh luôn cảm thấy đây có lẽ là gánh nặng đối với Thịnh Minh Hàn.
"Đừng lo lắng." Đối phương đột nhiên nói.
Anh phục hồi lại tinh thần, "Ừm...hửm?"
Thịnh Minh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt Chu Tuế vô thức dõi theo, lúc này mới phát hiện bọn họ ra khỏi đường hầm đã lâu, đoàn tàu hai tầng gầm rú lao về phía mặt hồ trong xanh.

Gió thổi qua, mặt nước phản chiếu trên tấm kính nổi lên gợn sóng nhẹ như tấm vải sa tanh nhăn nheo.
Tiểu Triệu ngừng thở, ống kính bắt trọn lấy khoảnh khắc này.
Những đám mây chồng lên nhau dày đặc trên bầu trời thấp, ánh nắng như một thanh kiếm vàng sắc bén, khoét ra một vòng tròn trên mặt hồ, ánh sáng chiếu xiên xuống, nhuộm những màu trắng, vàng, xanh đậm và xanh nhạt lên từng tầng mây, trông cứ như một dải màu nước với hiệu ứng loang màu.
Thương Sơn ẩn sau biển mây.
"Mấy ngày nay trời sẽ không mưa." Thịnh Minh Hàn nói.
Khi đến thành phố D đã là hơn năm giờ, sau khi vào hè, ban ngày ở bán cầu bắc ngày càng dài hơn, lúc này bầu trời vẫn còn rất sáng.
Sau khi xuống tàu, Chu Tuế không ngừng đoán xem Thịnh Minh Hàn sẽ đặt phòng khách sạn với giá bao nhiêu.

Khi xe taxi dừng, anh tròn mắt nhìn khu vườn nhỏ xinh trước tiền sảnh khách sạn, lối trang hoàng xa hoa rực rỡ và căn phòng view biển thoáng đãng cách đó không xa.
Thịnh Minh Hàn đẩy cửa xe ra, vừa mới bước một chân ra ngoài, góc áo bỗng bị túm chặt lại.

Hắn quay đầu lại, Chu Tuế nhẹ nhàng nắm lấy góc áo hắn, biểu tình trên mặt bị ánh sáng mờ ảo che khuất làm Thịnh Minh Hàn nhìn đến nỗi hơi ngơ ngác.
"Làm sao vậy?"
Làm sao vậy? Anh còn không biết ngại mà hỏi câu này à?
Chu Tuế liếc nhìn khu vườn nhỏ thanh nhã tươi mát cách đó không xa, không khỏi nhắc nhở: "Kinh phí của chúng ta chỉ có 12.000 thôi."
Khách sạn St.

Christine bên vách đá.
Anh vừa kiểm tra thì phát hiện phòng đôi ở đây có giá 1.500 nhân dân tệ một đêm, một chuyến đi có giá 6.000 nhân dân tệ.

Cộng thêm tiền vé máy bay và số tiền đã tiêu, ngân sách chỉ còn lại 2.000.
Số tiền ít ỏi này chắc không đủ để trải qua hành trình còn lại đâu nhỉ?
Thịnh Minh Hàn sửng sốt một lúc.
Kết hôn lâu như vậy, Chu Tuế rất ít khi thương lượng với hắn những chuyện này.

Thu nhập của Thịnh Minh Hàn vẫn luôn do hắn tự mình xử lí, những thứ có giá trị nhất của hắn đều là đồ cổ, bất động sản, hoặc mấy thứ như cổ phiếu và quỹ.
Tuy không làm công chứng tài sản, nhưng có lẽ là để tránh bị hiểu lầm, Chu Tuế chưa bao giờ hỏi đến.
Chi tiêu hàng ngày của hai người đa phần cũng do Thịnh Minh Hàn phụ trách, hắn rất chú ý đến chất lượng cuộc sống, luôn thích mua một ít chăn ga gối đệm và nội thất cao cấp, cho dù ghế sofa ở nhà mới mua chưa đầy một năm, miễn là nhìn trúng, cái mới sẽ được chuyển đến nhà vào ngay ngày hôm sau.
Chu Tuế không bao giờ đưa ra ý kiến về quan điểm chi tiêu của hắn.
Thịnh Minh Hàn cũng không biết điều này là tốt hay xấu.
Chu Tuế tính toán trong đầu, vừa rồi kiểm tra giá cả, anh đã liên hệ bộ phận chăm sóc khách hàng để hỏi một số vấn đề về việc trả phòng, nếu như không check-in mà chấm dứt hợp đồng thì họ sẽ phải trả một khoản tiền phạt.
Tuy chỉ có vài trăm tệ nhưng cũng không phải số tiền nhỏ gì cho cam.
Thịnh Minh Hàn đứng im một lúc rồi đột nhiên cử động.

Chu Tuế vốn tưởng rằng hắn định đi ra ngoài, không ngờ Thịnh Minh Hàn lại ngồi trở lại.
Khoảng cách không được kiểm soát, hai người dựa vào nhau còn gần hơn trước.
Chu Tuế vô thức muốn tránh né, nhưng lại không làm như vậy.
Quá cố tình.
Thịnh Minh Hàn mở miệng, đột nhiên liếc nhìn Tiêu Triệu ngồi ở ghế phụ đang quay đầu xuống xem.

Tiêu Triệu ho khan một tiếng, cầm máy ảnh chậm rãi lùi lại, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ như không có chuyện gì xảy ra.
"Có phải em hiểu lầm gì rồi hay không?" Thịnh Minh Hàn thu hồi ánh mắt, thấp giọng giải thích, "Đây là khách sạn thuộc sở hữu của một người họ hàng của bạn anh.

Tối qua tôi đã gọi điện nói chuyện với ông chủ, họ biết anh sẽ đến quay chương trình, nói có thể cho chúng ta giá nội bộ, giảm giá 70%."
Vốn dĩ ông chủ không muốn thu một xu nào, coi như mời bạn bè đến làm khách.

Nhưng Thịnh Minh Hàn không đồng ý, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, huống chi đây còn là họ hàng của bạn bè.
Sau vài giờ nói chuyện, cuối cùng chốt mức giảm giá là 70%.
Tuy rằng ông chủ lỗ một ít tiền, nhưng sau khi chương trình phát sóng, có ảnh đế quốc dân bảo đảm, còn sợ không có khách sao? Họ cũng có thể chi mức ngân sách tối thiểu, hưởng thụ một kì nghỉ thong thả.
Cả hai bên đều có lợi.
Thịnh Minh Hàn tính toán rõ ràng, lại chỉ quên mỗi việc thảo luận cùng anh.
Chu Tùy ngồi đó một lúc lâu mới nói một câu: " Hiểu rồi."
Nói xong anh liền xuống xe.
Thịnh Minh Hàn nhìn bóng lưng anh với một cảm giác căng thẳng không thể giải thích được.

Hắn nhìn hồi lâu, bỗng nhiên có một cảm giác mơ hồ:
Hình như Chu Tuế không vui lắm.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều hơn "một chút" đó =.=.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận