Editor: Lam Phi Ngư
Cửa phòng bệnh.
Hai bác sĩ đang lo lắng nhỏ giọng bàn về việc giải quyết vấn đề của bệnh nhân.
Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ:
"Xin chào?"
Hai bác sĩ quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên mặc đồ bệnh nhân đứng cách đó không xa, trên cánh tay và bắp đùi đều quấn băng, dường như là một học viên bị thương trong sự cố học viện lần này.
"Em sao vậy? Lạc đường à?"
Một bác sĩ ôn tồn hỏi.
Thời An lắc đầu, giơ tay chỉ bảng tên trên quần áo bệnh nhân của mình.
Bác sĩ nhìn một cái bèn lập tức sửng sốt.
Đây chẳng phải là cái tên mà bệnh nhân trong phòng bệnh la hét suốt hai ngày qua sao?
"Em cảm thấy có lẽ em và bạn học này có chút hiểu lầm, em có thể vào thăm cậu ấy không ạ?"
Thời An hỏi.
Thiếu niên trước mặt thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt vừa đen lại sâu, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng làm nổi bật lên vẻ mảnh khảnh và yếu ớt, khiến người thương tiếc.
Không thể nào so sánh thiếu niên với tân sinh cao lớn trong phòng bệnh, cậu ta mà giãy dụa lên thì đến bốn người cũng không đè lại được.
Điều này càng khiến hai bác sĩ chắc chắn rằng học viên mới kia chẳng qua là bị kích thích tinh thần mà thôi.
Hai người liếc nhau, giọng nói vô thức dịu dàng hơn:
"Đương nhiên là được, nhưng anh thấy cơ thể em vẫn chưa hồi phục, sợ rằng trạng thái cậu bạn kia không ổn định sẽ làm em bị thương đấy."
Thời An ngoan ngoãn nhanh nhẹn đáp: "Không sao đâu ạ, chẳng phải các bác sĩ đã trói chặt cậu ấy rồi à?"
Ma trùng núp trong tay áo Thời An:
"..."
Làm ai bị thương thì có khả năng chứ còn làm Thời An bị thương thì không đời nào.
Người khác không biết chứ nó biết rõ cả rồi.
Hiện tại tên nhân loại kia biến thành như vậy tất cả đều là do bút tích của vị trước mặt này nè!
Có điều, đáng đời gã.
Nghe tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong phòng bệnh, ma trùng cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
- Ai bảo gã có ý xấu chứ!
Trong phòng.
Tuy bị trói chặt trên giường nhưng Đoạn Hoa vẫn giãy dụa liên tục.
Gã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình phảng phất như bị lửa đốt, mỗi một tấc da thịt trên người không chỗ nào là không nóng, giống như bị ném cả người vào trong ngọn lửa, dù gã có gào khóc thê thảm cỡ nào cũng không làm dịu được nửa phần.
Thế nhưng, tất cả bác sĩ đã kiểm tra cho gã đều nói tình trạng này không phải do bất kì ma vật nào gây ra, cũng không có thứ gì kí sinh trong người gã.
Họ nói là do gã bị kích thích quá lớn nên mới xuất hiện chướng ngại tâm lí.
Cái beep ấy!
Đoạn Hoa biết rõ, sự tra tấn bản thân mình phải chịu tuyệt đối không phải là ảo giác!
Hơn nữa, chính từ đêm hôm đó, sau khi Thời An đụng vào gã mới bắt đầu thế này!
Gã hận muốn rách cả mí mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Nhất định là nó! Tên phế vật kia không thể chết một cách yên lặng à, đã chết mà còn muốn tra tấn gã!
"Thời An!" Gã lại bị bỏng đến nhảy dựng, tru thảm thiết thê lương khàn cả giọng.
Đúng lúc này, một giọng nói vừa khẽ vừa mềm vang lên bên tai Đoạn Hoa:
"Nè, tôi đây."
Ngay tại lúc này, tuy thân thể gã vẫn bị bỏng đau nhức từng phút từng giây nhưng Đoạn Hoa vẫn cảm thấy da đầu mình sắp vỡ mất, lạnh từ đầu đến chân, gã chậm chạp cứng ngắc chuyển động tròng mắt giăng đầy tơ máu của mình, từng chút một nhìn về phía giọng nói vang lên -
Khuôn mặt thiếu niên sạch sẽ bình thản ngồi trước giường bệnh của gã.
Thiếu niên cúi đầu, dùng đôi mắt đen như mực, sâu không thấy đáy nhìn gã chăm chú, đôi môi nhạt màu cong lên một độ cong ấm áp, thoạt nhìn vừa lịch sự tao nhã vừa dịu dàng, như một thiên sứ vô tội, không hề có tính công kích.
Âm thanh như quẩn quanh sâu trong cổ họng, phát ra tiếng khanh khách.
Đoạn Hoa sợ hãi hai mắt trợn to, cả người bắt đầu run lên: "Không..
không thể nào, không phải mày chết rồi à? Mày phải chết rồi chứ! Không thể nào!"
Thời An nâng một ngón tay đặt bên môi: "Suỵt."
Cậu nháy mắt vài cái với Đoạn Hoa: "Đây là bí mật của chúng ta."
Bí..
bí mật?
Có ý gì?
Đoạn Hoa cảm thấy đầu mình đờ đẫn kẹt lại, như bánh răng bị gỉ, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Chỉ thấy Thời An dịu dàng yên tĩnh rủ mắt, hàng mi dài khẽ lay động.
Trong nháy mắt, con ngươi vốn đen nhánh bị nhiễm lên sắc lửa, đồng tử nhỏ hẹp, vừa không giống nhân loại lại vừa quái đản, mang theo nét trêu tức và tàn khốc của kẻ săn mồi đứng ở đầu chuỗi thức ăn.
Hiện tại đôi mắt ấy đang từ trên cao nhìn xuống gã.
Đoạn Hoa sắc mặt trắng bệch, gã há to đôi môi khô khốc, tính thét lên một tiếng thảm thiết hoảng sợ.
"Anh thế này là không được nha."
Thời An có chút phiền não nhíu mày, cậu lắc đầu một cách bất đắc dĩ sau đó nhẹ nhàng lắc lư ngón tay.
Một giây sau, Đoạn Hoa cảm thấy cổ họng mình như bị một sức mạnh vô hình bóp chặt, dù gã có dùng hai chân đá đạp loạn xạ điên cuồng thì vẫn không thể phát ra chút âm thanh nào.
Bác sĩ đứng canh ngoài cửa nghe thấy tiếng động, dùng tay gõ cửa, săn sóc nói:
"Thế nào rồi, có ổn không?"
Không ổn! Không ổn!
Người này là quái vật! Quái vật!
Gương mặt Đoạn Hoa vặn vẹo, trong đáy lòng điên cuồng thét thảm thiết, gã dùng chân đạp ván giường, muốn tạo ra tiếng động để bên ngoài chú ý.
"Ổn ạ."
Thời An vừa trả lời vừa nhẹ nhàng liếc mắt nhìn gã: "Cậu ấy thấy em nên hơi kích động xíu thôi."
Gần như là ngay lập tức, Đoạn Hoa thấy thân thể mình không thể nhúc nhích.
Nỗi sợ khó có thể hình dung hung hăng đập xuống đầu gã.
Gã như một xác chết nằm cứng ngắc trên giường, không thể lên tiếng, không thể nhúc nhích, bị nhốt trong một thân xác nặng nề, chỉ có thể chuyển động hai mắt, hoảng sợ trừng mắt nhìn ma quỷ mang gương mặt vô tội trước mắt.
Tiếng bước chân ngoài cửa dần rời xa.
Đoạn Hoa tuyệt vọng nhìn Thời An ngồi lại vị trí vừa rồi, thậm chí cậu còn không nhanh không chậm điều chỉnh độ cao của ghế, để bản thân ngồi thoải mái hơn một chút.
Ngay sau đó, Thời An cúi đầu, có chút tò mò nhìn kĩ gã.
Cậu hỏi:
"Tại sao anh lại làm như vậy?"
Đoạn Hoa run rẩy như nhìn thấy ác quỷ, gã dùng ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm Thời An.
Thời An dùng khuỷu tay chống bàn, tay nâng mặt, đầu hơi nghiêng sang một bên, như hơi khó hiểu nói: "Tôi biết nhân loại là một loài sinh vật rất phức tạp, nhưng mà thật sự quá kì lạ.
Chúng ta hẳn là không quen nhau, vậy nếu tôi bị ma vật ăn sống thì anh được lợi gì chứ?"
"Anh không muốn nói cho tôi biết à? Thôi bỏ qua vậy."
Dù sao, thật ra Thời An cũng không quá muốn biết rõ đáp án.
Nhân loại quả thực rất kì lạ.
Nhưng chờ cậu khôi phục sức mạnh sẽ cướp cái người sáng lấp lánh kia đi, sau khi biến anh ta trở thành vật sưu tầm của mình thì cậu sẽ không cần phải giao tiếp với nhân loại nữa.
Cậu sẽ tìm một hang động khác, tiếp tục giấc mơ đẹp vẫn chưa trọn vẹn lần trước của mình.
Thời An suy nghĩ một lát, hỏi:
"Đúng rồi, mấy cái thuốc bột đó anh lấy từ đâu ra thế?"
Cậu cảm thấy có lẽ đây không phải là lần đầu tiên chính mình gặp phải loại chuyện này.
Lần trước lúc mô phỏng khảo hạch, cậu đã chạm mặt mấy con rối trùng của ma trùng.
Sau khi mất đi cơ thể mẹ, chúng nó vẫn có thể tiếp tục sống sót thì chỉ có một khả năng là chúng vẫn được cung cấp ma lực từ chỗ nào đó.
Hơn nữa, lúc ấy trong phòng mô phỏng, biểu hiện của mấy con rối trùng kia và bầy ma vật trong ngày thực chiến giống hệt nhau.
Đoạn Hoa không lên tiếng, gã dùng ánh mắt run rẩy nhìn cậu chằm chằm.
Thời An khẽ nghiêng đầu, có chút buồn rầu: "Vẫn không nói cho tôi à?"
Thời An vươn tay, ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Đoạn Hoa, giống hệt ngày hôm nọ.
"A a a a a ưm ưm hưm -!"
Đoạn Hoa run lẩy bẩy, cả người như bị vứt vào trong đống lửa, trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm đè nén đầy đau đớn.
Nhưng gã vẫn không nói lời nào.
Thời An nheo mắt, đầu ngón tay khẽ gảy.
"Ưm a.."
Lần này, Đoạn Hoa gần như không thể phát ra tiếng, hai mắt gã trắng dã, chỉ có thể co quắp người.
Thời An không khỏi nhìn gã với cặp mắt khác.
Tuy cậu đã cố sức giảm bớt cường độ ngọn lửa của mình, nhưng gã vậy mà lại có thể chịu đựng được hai đợt, thật sự không đơn giản.
Xem ra nhân loại cũng không phải là sinh vật yếu đuối như những gì cậu từng nghĩ.
Ngay lúc cậu muốn tiếp tục thì cuối cùng ma trùng cũng không nhìn được nữa, nó nói: "Tui cảm thấy không phải gã không muốn nói, mà là nói không được đó?"
Thời An sững sờ.
À đúng ha.
Cậu chợt nhớ lúc nãy mình vì tránh để Đoạn Hoa thét thảm thiết nên đã chặn lại cổ họng của gã.
Thời An vội vàng thu lại cấm chế, cậu hơi áy náy nhìn nhân loại trước mặt, xấu hổ nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi nhé, tôi quên mất.."
Đoạn Hoa: "..."
Gã không còn sức để trợn trắng mắt nữa.
"Vậy nên giờ anh sẵn lòng nói với tôi chưa?"
Thiếu niên trước mặt bày ra vẻ mặt mình rất dễ thương lượng.
Thế nhưng hiện tại Đoạn Hoa đã hiểu rõ, dưới lớp da vô hại đó cất giấu một con quái vật kinh khủng đến mức nào.
Dưới sức mạnh mang tính áp đảo đó, gã như cá nằm trên thớt, ngoại trừ phối hợp thì không còn sự lựa chọn nào khác.
Gã như sợ đối phương đổi ý, suy yếu gật đầu, dùng giọng khàn khàn run rẩy nói:
"Tôi..
tôi sẵn lòng.
Cậu muốn tôi nói gì cũng được..
xin cậu..".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...