Editor: Lam Phi Ngư
"Aaaaaaaaaaa!"
Ma trùng dùng sáu chân bám gắt gao lấy quần áo Thời An, nó đã hoàn toàn không thể khống chế được biểu cảm của mình nữa, thét lên một tiếng thê lương thảm thiết.
"Mi phiền quá!" Trong tiếng gió, Thời An lớn tiếng phàn nàn.
"Là ngài có bệnh thì có đấyyyyy!" Giọng ma trùng càng thê thảm hơn, tiếng thét cuồng loạn vang lên.
Vết nứt vực sâu sẽ theo bản năng bài xích tất cả kẻ xâm nhập.
Những kẻ trực tiếp nhảy xuống dưới giống Thời An thế này sẽ trực tiếp bị nhận định là kẻ địch.
Do đó, toàn bộ ma lực phóng ra trong quá trình rơi xuống đều sẽ bị vô hiệu hóa.
Vì vậy..
Con mẹ nó ngài muốn tự sát thì cũng đừng có kéo tui theo chứ!
Đột nhiên, một tiếng "Vù -" vang lên, tốc độ rơi xuống bỗng dưng chậm lại.
Tiếng gió mới vừa nãy còn sắc bén như dao giờ đây đã trở nên nặng nề và không còn bén nhọn.
Thân hình Thời An được nâng lên, cậu vững vàng ngừng lại giữa không trung.
Ma trùng: "?"
Nó dùng sáu cẳng chân nhỏ bé run rẩy nắm chặt quần áo Thời An, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.
Sau lưng thấp thoáng truyền đến tiếng gió có quy luật.
Ma trùng đờ đẫn nghiêng đầu sang nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Đôi cánh rồng màu đen cực lớn ưu nhã chậm rãi phe phẩy, vảy rồng đen nhánh lóe ra ánh sáng nhạt nhòa như ánh kim loại, xương cốt trên cánh lạnh lẽo cứng rắn hơi nhô lên, đôi cánh mở ra phỏng chừng dài đến mấy mét, có một loại mỹ cảm quỷ dị chấn nhiếp lòng người.
"Nó..
Cái này..
Ngài.." Ma trùng trợn mắt há mồm, không đủ từ ngữ để diễn đạt: "..
Lúc nào.."
Thời An nhẹ nhàng vững vàng hạ xuống mặt đất, cậu suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Có lẽ là ngay sau khi vừa tới vết nứt, ta cảm thấy hẳn là mình có thể rồi."
Ma trùng ngu ngơ lập lại: "Hẳn..
hẳn là? Nghĩa là ngài chưa xác định ư?"
Thời An gật đầu một cách đương nhiên, trả lời: "Đúng rồi, ta không nhảy xuống thì làm sao biết mình có thể bay lên hay không chứ."
Ma trùng: "..."
Làm sao bây giờ, tui thật sự muốn đánh ngài lắm luôn í.
Nhưng mà nó đánh hổng lại, cúi đầu.
Thời An quý trọng sờ đôi cánh rồng của mình: "Tiếc là hiện tại sức mạnh của ta vẫn chưa đủ nên nó mới chỉ lớn đến tầm này thôi.
Đôi cánh trước đây của ta khi hoàn toàn mở rộng có thể che khuất cả một bình nguyên đó."
- Có điều, tuy hiện tại cánh chưa lớn lắm nhưng ít ra đã cũng đã xuất hiện rồi.
Thời An ngẩng đầu lên, khẽ nhắm mắt lại.
Nồng độ khí độc trong vết nứt đậm đặc hơn gấp chục lần so với bên ngoài.
Sương độc màu xám trắng đậm đặc như hóa thành thể lỏng, nó như một lá chắn bao phủ lấy vết nứt, im hơi lặng tiếng bao vây Thời An.
Sức mạnh quen thuộc từng chút tràn vào trong cơ thể, phảng phất như đang hoan nghênh đồng bào, bạn bè, chủ nhân của chúng nó.
- Chiếu theo tốc độ này thì từ giờ tới khi hoàn toàn khôi phục chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thời An chậm rãi mở hai mắt ra, sâu trong con ngươi bùng lên ánh sáng vàng đỏ lập lòe.
Cậu có thể cảm giác được ở sâu trong vết nứt này có một nơi ma lực dao động càng mạnh hơn, thuần túy hơn, hắc ám hơn.
Nó đang từ nơi xa im lặng kêu gọi cậu, tản ra một mùi hương dụ hoặc khó mà kháng cự nổi.
"Đi thôi, chúng ta đi sâu vào trong nào."
Thời An chớp mắt vài cái, giọng nói vốn trong trẻo trở nên hơi khàn khàn.
Trong nháy mắt cậu dứt lời, đôi cánh rồng đen nhánh to lớn được khép lại, thu hồi vào trong thân thể.
Thế nhưng, Thời An vừa mới đi được hai bước thì cậu lại chợt dừng chân mà không hề báo trước.
Ma trùng nghi hoặc: "Sao vậy ạ?"
Không phải nói muốn đi sâu vào trong hả?
Thời An vươn tay, sờ sau lưng mình.
Cậu do dư thấp giọng nói: "À..
về cái chuyện mọc cánh bay này, có lẽ ta chưa suy nghĩ đủ toàn diện.."
"?"
Đột nhiên ma trùng ý thức được điều gì đó, nó chợt nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Thời An.
Quần áo trên lưng Thời An bị đôi cánh làm rách tung tóe, chỉ còn lại vài sợi vải đung đưa bay phất phơ trong không trung, còn có thể thấp thoáng thấy được tấm lưng mảnh khảnh yếu ớt.
Thời An khó chịu nói: "Hơi lạnh."
Ma trùng: "..."
Mọe.
***
Trong sương mù màu xám trắng dày đặc, Mục Hành không nhanh không chậm đi thẳng về phía trước.
Lại một con ma vật trong bóng tối cách đó không xa gào thét đánh tới.
Thế nhưng, nó còn chưa kịp tới gần Mục Hành thì một mũi nhọn ánh bạc trắng như tuyết im lặng vút qua, vẽ ra một đường vòng cung đẹp đẽ trên không trung, dường như đến cả làn sương mù đậm đặc cũng bị xé rách trong nháy mắt, ở chính giữa mơ hồ lưu lại một vết nứt chật hẹp.
Một tiếng bịch vang lên, thi thể rơi xuống đất.
Máu tươi đen kịt bắn tung tóe từ vết cắt bén ngọt, văng lên hòn đá lỏm chỏm.
Người đàn ông mang giày da thờ ơ giẫm lên trên, thậm chí bước chân anh không hề vì điều này mà chậm lại một giây nào.
Mục Hành cúi đầu xuống nhìn máy thăm dò trên bàn tay mình.
Vết nứt vực sâu lần này đã khuếch tán rộng nhất trước nay chưa từng có.
Khoảng cách giữa hai vách đá đã vượt qua hơn mười mét, số ghi trên dụng cụ cũng là số liệu cao nhất trong lịch sử, điều này gần như khiến anh cảm nhận được một sự sợ hãi mơ hồ.
Nếu như bỏ mặc không quan tâm thì e rằng vết nứt này sẽ nhanh chóng khuếch tán thành một thông đạo hoàn chỉnh.
Tình hình lần này chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của anh.
Vết nứt trước kia chỉ mười mấy centimet đã có thể thả ra rất nhiều loài vực sâu khó chơi.
Mà những con ma vật được thả ra lần này không chỉ số lượng mà thậm chí cả hình thể của chúng anh đều chưa từng thấy qua.
Chúng nó bị nhốt trong vực sâu đã vài vạn năm, Mục Hành không thể xác định liệu rằng nhân loại có đủ năng lực để ứng phó với mấy giống loài lạ lẫm này hay không.
Có điều, đóng cửa vực sâu mới là việc khẩn cấp nhất hiện tại.
Mục Hành rủ mắt xuống, anh cẩn thận nhìn kỹ dụng cụ lớn cỡ bàn tay trên tay mình.
Ma lực dao động trong vết nứt thật sự quá mạnh, không thể nào dùng phương pháp thông thường để tiến hành dò xét.
Trên tay Mục Hành là máy dò xét được chuyên môn làm ra để giải quyết nguy hiểm, nó có thể chịu đựng được hạn mức ma lực ở mức độ lớn nhất.
Mục Hành cần phải sử dụng nó mới có thể tìm được mắt của vực sâu.
(*mắt (nhãn) : Vị trí mấu chốt, quan trọng)
Vị trí mắt vực sâu thường nằm ở trung tâm vết nứt.
Nó sẽ liên tục không ngừng phóng ma lực đặc biệt chỉ có ở dưới đáy vực sâu ra ngoài, có nó, vết nứt mới có thể tồn tại.
Do đó, chỉ khi phá hủy được nó thì mới có thể hoàn toàn đóng lại vết nứt vực sâu.
Không phải cục quản lí chưa từng có ý định mang mắt vực sâu đi nghiên cứu.
Nhưng vì lực lượng ẩn chứa trong mắt vực sâu quá hắc ám và cuồng bạo, thế nên trong nháy mắt khi rời khỏi vết nứt, nó sẽ tự hủy chính mình.
Đến tận ngày nay, nhân loài vẫn chưa thành công lấy được hàng mẫu của mắt vực sâu.
Mục Hành dừng bước.
Anh hơi nghi hoặc nhíu đầu lông mày, ngước mắt nhìn về phía vách đá dốc đứng trước mặt.
Đột nhiên, tầm mắt Mục Hành hơi dừng lại, ánh mắt anh rơi lên nơi cách đỉnh đầu mình vài mét - Ở chỗ hòn đá bén nhọn bị ma lực ô nhiễm thành một vùng đen kịt có vướng một mảnh vải.
Ánh mắt Mục Hành khẽ tối lại, lóe lên sự nghi ngờ.
Anh khẽ cong đầu ngón tay.
Mảnh vải đó bị một sức mạnh vô hình kéo, chậm rãi từ từ nhẹ nhàng rơi xuống, nằm trong lòng bàn tay anh.
* * *là một mảnh nhỏ quần áo của con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...