Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh


"Chuyện gì? Có chuyện gì vậy?"
Người phụ trách vòng thực chiến thứ ba khoác áo ngủ hấp tấp chạy ra ngoài, trên mặt ông trộn lẫn vẻ mờ mịt và nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Là cuộc gọi từ Mục trưởng quan."
Người phụ trách nhận cuộc gọi, vẻ mặt trở nên càng ngày càng kinh ngạc và cứng lại.

Sau khi cúp điện thoại, người phụ trách lớn tiếng nói: "Nhanh! Mau đóng kín khu mô phỏng thực chiến! Sơ tán tất cả học sinh trong khảo hạch ra ngoài!"
"Không, không được ạ!" Nhân viên công tác thất kinh, trên trán phủ đầy mồ hôi: "Không thể đóng kín khu mô phỏng từ bên ngoài...Mọi thứ ở bên trong đều...đều không thể kiểm soát được!"
Người phụ trách quay đầu nhìn về phía đài giám sát và điều khiển.

Vào năm phút trước, một khu vực trong vùng mô phỏng thực chiến xuất hiện đỉnh giá trị phản ứng ma lực dị thường vô cùng đáng sợ.

Ngay sau đó, thiết bị truyền tin của tất cả học sinh đều toàn bộ mất liên lạc.

Vòng đeo cổ GPS của toàn bộ ma vật cũng mất tác dụng.

Giống như là...!trong vài phút ngắn ngủi, khu vực mô phỏng thực chiến đã bị ngăn cách chiếm đoạt bởi một lực lượng cường đại nào đó, trở thành một hòn đảo độc lập bị ngăn cách, không ai có thể tiến vào, cũng không người nào có thể rời đi.

Mặt mày người phụ trách trắng bệch, tay chân lạnh buốt, đầu óc trống rỗng.

Ông quay đầu nhìn nhân viên công tác, giọng nói bất ổn mang theo một ít run rẩy và sợ hãi mơ hồ: "Nhanh lên...!Mau gọi điện cho phòng xử lí nguy hiểm của cục quản lí đi."
Sự việc đã phát triển vượt khỏi phạm vi năng lực của họ, hiện tại ngoại trừ việc mời cục quản lí can dự thì không còn lựa chọn nào khác.

Lâm Ngạn Minh mờ mịt mất định hướng ngẩng đầu, nhìn chăm chú bầu trời trước mặt.


Bầu trời vẫn đen như mực nhưng dường như lại có chút khác biệt nhỏ bé so với lúc trước — Bầu trời được mô phỏng ra trước kia tuy cũng tối tăm nhưng vẫn có ánh sao lấp lánh mờ ảo.

Thế nhưng hiện tại bầu trời lại trở thành một màu đen u tối thuần túy, dường như toàn bộ ánh sáng đều đã bị bầu trời như cái lỗ đen trước mặt nuốt chửng, khiến người ta có một loại cảm giác nguy hiểm khó có thể dự đoán.

Chuyện gì...đang xảy ra vậy?
Lâm Ngạn Minh mở đèn pin dự phòng, cúi đầu nhìn đồng hồ của mình.

Điểm tích lũy trên đồng hồ vẫn sáng lên, nhưng bản đồ và chức năng truyền tin đã không thể sử dụng được nữa.

Điều này có nghĩa là...!không thể nào liên lạc với bên ngoài, cũng không thể biết được vị trí của bản thân.

Đây là lần đầu tiên Lâm Ngạn Minh cảm thấy hoảng hốt lo sợ.

"Không ổn rồi, có lẽ tần suất ma lực hoạt động trong khu vực này ở khoảng thời gian gần đây quá cao nên vết nứt vực sâu khuếch trương trước thời hạn rồi."
Ma trùng núp trong tay áo Thời An, lặng lẽ nói.

Thời An rủ mắt, lông mi đen dài nhẹ nhàng rủ xuống, che phủ con ngươi đang dần dần phục hồi trạng thái nhân loại.

Cậu nhìn lòng bàn tay mình, năm ngón tay vừa nhỏ vừa trắng, không có chút khác thường nào.

"Nhưng mà nồng độ ở chỗ này vẫn còn thấp quá."
Thời An sờ lòng bàn tay vẫn chưa xảy ra biến đổi gì lớn của bản thân, có chút mất mác nói:
"Vẫn chưa đủ."

"Ừm...Dù sao khu vực này kì thật chỉ mới bị dị hóa sơ bộ thôi, nồng độ đương nhiên không thể so được với bên trong vết nứt vực sâu."
Ma trùng dừng một chút, tiếp tục nói: "Thật ra nếu đợi ở chỗ này lâu hơn chút nữa, trái lại có khả năng đợi được đến khi mức độ dị hóa nơi này đạt đến trạng thái tương tự vực sâu.

Nhưng tui e rằng cái vết nứt này không tồn tại được lâu đâu."
Dù sao khu vực bộc phát này là vùng trung tâm, chắc chắn nhân loại sẽ vô cùng xem trọng việc này.

Vì vậy, đoán chừng dị hóa chưa hoàn tất thì vết nứt này đã bị bên phía cục quản lí đóng lại rồi.

"Hoặc là...!dựa theo kế hoạch trước đó của đại nhân, chúng ta tiến vào bên trong vết nứt vực sâu đi?" Ma trùng đề nghị.

Thời An suy nghĩ một lát: "Ta thích phương án này."
Nhưng mà dường như cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, sự háo hức đột nhiên giảm xuống, nói: "Vậy là...!chúng ta sẽ không có thời gian đi tìm sào huyệt quạ xám rồi?"
Khóe miệng ma trùng giật một cái: "...Đúng vậy."
Cả người Thời An bắt đầu trở nên ủ rũ.

"Nhưng mà...nhưng mà..." Ma trùng vắt hết óc nói: "Sào huyệt quạ xám thì chúng ta đi tìm lúc nào cũng được đúng không? Hiện tại chuyện gấp gáp nhất là cần khôi phục thực lực của đại nhân.

Đến lúc đó có tài bảo nào mà chẳng đến tay chúng ta, đúng không ạ?"
Nghe theo lời hình dung của ma trùng, trong đầu Thời An hiện lên một bóng người tóc bạc.

Cuối cùng cậu cũng phấn chấn trở lại: "Mi nói rất đúng."
— Đợi bản thân khôi phục được thân thể ban đầu, có tài bảo gì mà mình không giành được chứ!
Thời An quay đầu nhìn Lâm Ngạn Minh cách đó không xa.


Lâm Ngạn Minh đang cúi đầu lo lắng loay hoay với cái đồng hồ của mình.

Thế nhưng dù cậu ta có cố gắng đến đâu thì chức năng định vị và truyền tin cũng vẫn không thể sử dụng...!Thế là coi như xong.

Như đã nói trước đó, chính giữa mỗi một khu vực đều được thiết lập lối thoát hiểm.

Nhưng mà...!Hiện tại bọn họ đang ở chỗ giao nhau giữa khu rừng rậm, khu rừng mưa và khu đất khô cằn, khoảng cách tới chính giữa khu nào cũng đều rất xa.

Hiện tại trời lại tối, căn bản không thể nào phân biệt phương hướng, luống cuống đi loạn chỉ có một con đường chết.

Thời An quay đầu nhìn Lâm Ngạn Minh: "Bây giờ cậu còn muốn đi khu phía đông kia nữa không?"
Lâm Ngạn Minh hai mắt tỏa sáng: "Cậu biết đường đi hả?"
Thời An "Ừ" một tiếng, nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: "Tôi rất giỏi phân biệt phương hướng!"
Nương theo ánh đèn pin dự phòng, Lâm Ngạn Minh ngước mắt nhìn Thời An đứng ở chỗ cách chính mình không xa.

Mặt mày thiếu niên mềm mại ôn hòa, hai con ngươi đen nhánh dưới bóng râm lặng yên không một tiếng động nhìn Lâm Ngạn Minh, dường như không có thứ gì có thể làm cậu mất đi thái độ bình tĩnh lúc này, không hiểu sao lại làm cho người ta có một loại cảm giác tin cậy kì lạ.

Không biết vì cái gì, tuy người người đều đồn Thời An là một phế vật ngàn năm khó gặp, thế nhưng chung đụng với nhau một quãng thời gian dài, Lâm Ngạn Minh cảm thấy trên người cậu có một loại thần bí khó lường khó có thể hình dung, đó thậm chí là một loại cảm giác khác thường có chút khác biệt nhỏ bé với người bình thường.

— điều này khiến cho Lâm Ngạn Minh lúc nào cũng không tự chủ tin tưởng những gì Thời An nói.

Hơn nữa, quan trọng nhất là...!
Ngoại trừ đi theo Thời An thì cũng chỉ còn sót lại một lựa chọn là ở lại tại chỗ chờ người đến cứu viện — Mà hiện tại, không ai biết bên ngoài đang là tình huống gì, có thể định vị được vị trí của mỗi một người bọn họ hay không.

So với việc cứ mặc cho số phận, chẳng bằng còn nước thì còn tát.

Lâm Ngạn Minh suy đi nghĩ lại, chậm rãi hít sâu một hơi, dường như đã hạ được quyết định cuối cùng, nói:

"...Được rồi! Tôi tin cậu!"
— Nói không chừng Thời An thật sự biết rõ đường đi tới khu rừng rậm thì sao!
Thời An vui sướng nở nụ cười với Lâm Ngạn Minh.

— Đương nhiên là cậu biết phải đi thế nào để đến được khu vực màu xám đen kia nha, dẫu sao cũng có ma trùng núp trong tay áo cậu lén chỉ đường đó.

Trong màn đêm lặng yên không có chút âm thanh, Lâm Ngạn Minh gian nan đi thẳng về phía trước.

Ngược lại với lúc đến, lần này Thời An đi trước dẫn đường.

Bóng lưng thiếu niên thẳng tấp mảnh khảnh, từ đầu đến cuối luôn duy trì khoảng cách không gần không xa trong phạm vi tầm mắt của Lâm Ngạn Minh.

Dường như bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón không tạo thành ảnh hưởng gì đến cậu, bước đi dưới chân Thời An vẫn luôn bằng phẳng ổn định, không chút do dự.

Thế nhưng xung quanh thực sự quá mức yên tĩnh.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của bản thân và tiếng sàn sạt phát ra khi giẫm lên cỏ.

Lâm Ngạn Minh nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí đánh vỡ sự yên tĩnh, nói:
"À này..."
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc full chương 16 nhé
Kì thật Lâm Ngạn Minh chưa nghĩ ra nên nói gì, chỉ là cậu ta thật sự không thể chịu đựng được sự tĩnh mịch đầy gian nan này nữa.

Thế nhưng, trong nháy mắt Lâm Ngạn Minh lên tiếng, cậu ta nghe được một tiếng hùa theo kì quái vang lên từ đằng sau dán ngay sau cổ.

Một giọng nói quỷ dị khàn khàn lặp lại lời Lâm Ngạn Minh vừa nói: "À này...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui