Mặt trời chói chang trên không trung, nướng phía dưới đến nóng rát.
Ở nơi cát vàng bay đầy trời có hai người một cao một thấp, một trước một sau gian nan đi về phía trước, dấu chân sau lưng họ nhanh chóng bị gió cát san bằng, như tơ lụa màu vàng bóng loáng.
Thời An gian nan đi sau lưng Lâm Ngạn Minh.
— Cậu chưa từng nhớ đôi cánh của bản thân đến vậy.
Thời An cúi thấp đầu, ủ rũ hỏi: "Còn bao lâu nữa vậy?"
Lâm Ngạn Minh cúi đầu nhìn bản đồ hiện trên đồng hồ của mình, trả lời:
"Sắp rồi, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này thôi."
Thời An: "..."
Cậu hung dữ nói: "Hai mươi phút trước cậu cũng nói vậy đấy!"
— Vì sao mấy người đều thích nói như thế hả!!!
Ma trùng trong tay áo hắt hơi một cái.
"Lần này là thật đó, đi về hướng này cao lắm chừng mười phút là chúng ta sẽ..." Lâm Ngạn Minh vừa nói vừa quay đầu nhìn Thời An, cậu ta dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin:
"Sao cậu không hề chảy mồ hôi vậy?"
Đi trong sa mạc lâu thế này, toàn thân Lâm Ngạn Minh đã sớm chật vật không chịu nổi.
Lâm Ngạn Minh tóc ướt nhẹp dính trên mặt, lẫn vào đó là các vệt bụi bẩn.
Thế nhưng, thiếu niên phía sau tuy vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại giống như một tượng đá bị ném vào trong bụi bặm, tuy hơi dính bụi nhưng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như cũ.
Thời An uể oải trả lời: "Vì tôi là động vật máu lạnh á."
Lâm Ngạn Minh bị chọc cười: "Ha ha ha ha ha ha, được được được, động vật máu lạnh thì động vật máu lạnh."
Ma trùng đang nghe lén: "..."
Không ngờ đúng không chú em, cậu ta thật sự không có đùa đâu!
Thời An hỏi: "Sau khi ra khỏi chỗ này là nơi nào?"
Lâm Ngạn Minh: "Khu rừng mưa."
Lâm Ngạn Minh gạt hỗn hợp đất cát và mồ hôi trên trán, thở dài: "Aizz, bốn tiếng đồng hồ tiêu tốn ở trong cái sa mạc này uổng quá đi mất, số điểm tích lũy của tôi bây giờ mới chỉ được có một chữ số..."
Vừa mới nói được một nửa, Lâm Ngạn Minh chợt ý thức được điều gì đó, lập tức ngừng câu chuyện.
Cậu ta có chút xấu hổ nhìn Thời An: "...Xin lỗi nha, tôi không cố ý nói vậy đâu."
Nói mấy lời này trước mặt người hiện tại điểm tích lũy mới bằng 0 thì chẳng phải đang chọt vào chỗ đau của người ta đấy à?
"Tôi thật sự không ngờ...kể từ sau khi hợp lại với cậu, vận khí của chúng ta kém đến mức không gặp được bất kì con ma vật nào luôn..." Lâm Ngạn Minh an ủi vỗ vỗ bả vai Thời An: "Cậu yên tâm đi, chờ đến khu rừng mưa, tôi nhất định sẽ phá vỡ số 0 đó giúp cậu."
Số lượng ma vật ở khu sa mạc không nhiều lắm, chuyện này Lâm Ngạn Minh đã biết trước.
Nhưng mà sau khi tổ đội với Thời An, đã qua thời gian lâu đến vậy mà đến một con ma vật cũng không gặp được, đây quả thực không hợp với lẽ thường!
Trong phạm vi 100m, ngay cả một con rắn mối nhỏ 0.1 điểm cũng không hề xuất hiện...
Cái này mà hợp lí à!
Không hợp lí!
Thời An: "..."
Chuyện này...!có lẽ cậu biết sơ sơ vì sao lại vậy.
Trước đó vì để tăng hiệu suất đi đường, dọc đường đi cậu đều như có như không phóng ra từng đợt ma lực của mình, không cho ma vật tới gần cậu.
Nhìn nhân loại bạn tốt - người đã chia cho mình đồ ăn vặt và còn cho mình mượn máy chơi game, Thời An không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
Ngay sau đó cậu quyết định sẽ đền bù tổn thất cho đối phương trong phạm vi khả năng cho phép.
Thời An dùng ý thức giao tiếp với ma trùng: "Mi xác định bên phía phòng chỉ huy sẽ không theo dõi từng tân sinh đúng không?"
Ma trùng: "Đúng vậy."
Nó đột nhiên cảnh giác: "Sao vậy ạ, ngài...ngài muốn làm gì? Ngài ngàn vạn lần đừng có làm quá lên nha!"
Thời An: "Yên tâm, ta nắm chắc mà!"
Ma trùng: "..."
Vì sao tui ngược lại càng cảm thấy không yên lòng hơn nữa nè!!!
Thời An kéo tay áo Lâm Ngạn Minh, chỉ về một hướng khác, nói:
"Hướng đó có thể rời khỏi khu sa mạc không?"
Lâm Ngạn Minh sững sờ, cậu ta cúi đầu nhìn bản đồ trên đồng hồ, nói: "Được thì cũng được, nhưng mà hướng này là lộ trình gần nhất..."
"Nhưng mà cồn cát bên kia bằng phẳng hơn á."
Mắt Thời An sáng ngời lại chăm chú: "Hơn nữa, tôi có dự cảm rất tốt đối với hướng đó, tin tôi đi...!vận khí của tôi rất tốt!"
Sau vài giây nhìn nhau với Thời An, Lâm Ngạn Minh thua trận:
"...Được rồi."
Cũng chỉ là đi xa hơn chút mà thôi!
Trước đó đã lãng phí nhiều thời gian đến vậy, giờ dùng nhiều hơn vài phút cũng chẳng thấm vào đâu.
Vài phút sau.
Lâm Ngạn Minh đờ đẫn nhìn con sư tử túi cực lớn trước mặt mình vừa chui ra từ trong hang động nửa sa hóa.
Nó mở cái miệng lớn đầy máu, gào lên một tiếng điếc tai nhức óc, không khí dường như cũng đang chấn động theo, khiến người ta tóc gáy dựng đứng.
(*sư tử túi: túi của nó có thể phồng lền? các bạn tự tưởng tượng nha)
Mọe nó.
Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
Trong lòng kẻ đầu sỏ đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng kiêu ngạo với bản thân mình.
Số điểm tích lũy lần này hẳn là có thể đền bù số điểm tích lũy không giành được trên đường đi rồi ha!
Lâm Ngạn Minh phục hồi từ trong khiếp sợ, kéo Thời An quay người chạy.
Thời An bị kéo một cái lảo đảo.
Cậu mờ mịt nhìn nhân loại đang kéo mình điên cuồng chạy trốn, lại quay đầu nhìn con sư tử túi đang cất bước đuổi theo sau lưng, vẻ mặt cậu đầy hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Cậu không đánh nó à...!Điểm tích lũy của con ma vật này chưa đủ cao hở?" Thời An do dự suy đoán nói.
Lâm Ngạn Minh khó tin được quay đầu: "Cậu điên rồi hả?"
Thời An: "?"
Cậu nhìn đánh dấu trên cổ con ma vật đó đi!" Lâm Ngạn Minh vừa chạy trốn vừa tranh thủ hô: "Ma vật được nuôi dưỡng đánh dấu màu xanh dương, ma vật bình thường đánh dấu màu vàng, còn nó là màu đỏ đấy!!!"
Hứng lấy gió cát, Lâm Ngạn Minh đứt quãng gào to:
"Đó là ma vật cấp BOSS của cả khu vực này đấy!!!"
Thời An: "...Ơ?"
Sau lưng hai người, thân trước sư tử hơi dồn xuống, cơ bắp phát triển của chân trước căng chặt, trong thú đồng* lóe lên tia hung dữ khi săn mồi, đất cát bị khuấy lên, cảm giác uy hiếp đáng sợ đè ép khiến người ta không thở nổi.
(*thú đồng: tròng mắt của loài thú)
Một giây sau, quanh thân nó tỏa ra dao động ma lực.
Đây là điềm báo nó chuẩn bị tấn công.
Trong phòng chỉ huy.
Một góc màn ảnh khổng lồ đột nhiên có ánh đỏ sáng lên.
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 13 nhe mn
Điều này đại biểu có ma vật cấp Boss ở khu vực nào đó đang được tân sinh khiêu chiến!
Các giám khảo đang chăm chú quan sát chiến đấu ở khu rừng rậm và khu sông băng đều sửng sờ.
Chuyện gì đây? Thi đấu vừa mới bắt đầu được năm tiếng đồng hồ đã tiến hành khiêu chiến Boss rồi hả? Đây không phải là hành động đặc biệt sáng suốt gì đâu!
"Là khu sa mạc."
Một giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng vang lên phía sau mọi người.
Mấy giám khảo ngơ ngác một lát, họ vô thức nhìn về hướng giọng nói truyền tới.
Chỉ thấy Mục Hành thoáng nghiêng người về phía trước, đôi mắt màu xanh bạc chăm chú nhìn màn hình, đầu ngón tay tái nhợt thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn: "Chuyển ống kính qua đó.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...