Chiếc áo hồ ly này toàn thân trắng như tuyết, là lúc vừa vào đông năm nay, hoàng đế đặc biệt sai người đưa đến cho hắn, nhưng hắn không dùng mấy, luôn cảm thấy quá trắng, mặc không thoải mái.
Cố Phù thấy quốc sư khoác áo hồ ly, vô duyên vô cớ tăng thêm mấy phần quý khí của thế tục, nàng cười mãn nguyện: "Chỗ của ngươi cảnh đẹp không tệ, chỉ là quá cao, dễ lạnh.
"
Nói xong quay người đi đến bên lan can, nhảy xuống, người không biết còn tưởng câu vừa rồi của nàng là di ngôn, nói xong là đi tìm cái chết.
Chiếc áo hồ ly mềm mại dần dần thấm hơi ấm của quốc sư, quốc sư vốn không ngủ được, không giống như mỗi đêm trước đây, cầm Thiên Lý Mục ngắm nhìn kinh đô dưới chân, mà là cầm lấy bát rượu Cố Phù rót cho hắn lúc đầu, uống một ngụm.
Rượu mạnh vào họng, cảm giác cay nồng khiến hắn nhíu mày, hắn không quen uống thứ này.
Nhưng rất nhanh, men rượu xông lên, thân thể cũng nóng theo.
Hắn hiếm khi có chút buồn ngủ, vì vậy chống trán ngủ một giấc ở bên bàn.
Tỉnh lại vừa đúng lúc rạng sáng, hắn đứng dậy đi ra ngoài, khoác áo hồ ly ngắm bình minh ngày đầu tiên của năm mới.
Cùng lúc đó, Cố Phù tối qua về đến nhà bị Mục Thanh Dao ghét bỏ, không được ngủ trên giường, cũng tỉnh dậy từ trên cái giường cạnh cửa sổ, vì uống quá nhiều rượu, cả đêm nàng liên tục phải đi tiểu, căn bản không ngủ ngon.
Nàng lại một lần nữa đi giải quyết nỗi buồn trở về, vừa định nằm xuống, con bồ câu mập mạp dậy sớm đã bay đến bậu cửa sổ, đẩy tung cánh cửa sổ không đóng chặt.
Gió lạnh giáp theo ánh nắng mặt trời chiếu lên người Cố Phù, Cố Phù nhìn về phía đông, khẽ thở dài: "Mặt trời năm mới! "
Con bồ câu béo ú vỗ cánh, theo thói quen đậu lên vai Cố Phù, kết quả vừa mới bám chặt vào quần áo trên vai nàng, nó đã cứng đờ cả người.
Cố Phù dùng mặt cọ cọ đầu chim bồ câu: "Sao vậy?"
Bồ câu mập mạp vẫn không nhúc nhích.
Cố Phù thấy lạ, bèn gỡ con chim xuống khỏi vai mình, kết quả vừa gỡ ra, bồ câu mập mạp đã vùng vẫy bay khỏi tay Cố Phù, rồi đậu xuống mép giường, vặn vẹo cái đuôi chui vào trong màn giường.
Cố Phù:.
".
.
"
Chuyện gì thế này?
Cố Phù ngồi trên giường một lúc, thật sự không hiểu vì sao con chim ú ngày thường rất quấn mình, hôm nay lại đột nhiên bắt đầu ghét bỏ mình, nghĩ mãi nghĩ mãi trong lòng lại dâng lên chút bi thương bất lực, dứt khoát không nghĩ nữa, nằm xuống ngủ bù một giấc.
Ngủ một giấc dậy đã là lúc mặt trời lên cao, Cố Phù bị Mục Thanh Dao đuổi đi tắm rửa, tắm xong hai người theo quy củ, cùng nhau đi thỉnh an lão phu nhân.
Trên đường đi họ còn gặp được đại tẩu của Cố Phù - Hác Bích Yên.
Cha của Hác Bích Yên là đồng liêu cũ của Cố Khải Trinh, sau này nhà họ Hác xảy ra chuyện, gia đạo sa sút, Hác Bích Yên liền bệnh không dậy nổi, đừng nói đến việc giúp đỡ Lý thị, ngay cả cửa viện của mình cũng ít khi ra.
Hác Bích Yên thấy Cố Phù từ xa, liền gọi ma ma bên cạnh dìu mình đi nhanh hơn, muốn đến chào hỏi Cố Phù, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Cố Phù còn có Mục Thanh Dao, nụ cười trên mặt nàng ta lập tức nhạt đi, đối với Cố Phù cũng trở nên không lạnh không nóng, chào hỏi xong liền nói mình không khỏe, muốn đi trước.
Cố Phù thu hết những thay đổi trước sau của đại tẩu vào mắt, đợi đại tẩu đi xa, nàng liền hỏi Mục Thanh Dao: "Các ngươi không hợp nhau sao?"
Không nên như vậy chứ, Cố Phù nghĩ thầm, lúc Thanh Dao bị ngã xuống nước sinh bệnh, đại tẩu còn đến thăm nàng ta, lúc rời đi sắc mặt đặc biệt khó coi, hẳn là lo lắng cho tình trạng của Thanh Dao, sao đột nhiên lại không hợp nhau?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...