Editor: Nkoc
Từ khi Phương Tích Bình đột phá giới hạn xấu hổ của mình, sau khi xuất thủ với cơ thể anh, ngoại trừ mỗi ngày Ngụy Tuấn Khải khổ não chờ mong chờ đối phương bằng lòng bước ra bước đầu tiên, chủ động mở miệng nói chuyện với anh, còn chờ mong mỗi lần đi học, Phương Tích Bình lợi dụng năng lực tạm ngừng thời gian đến tìm mình làm tình.
Anh vì thời gian dài chịu tình dục quấy nhiễu, mỗi lần về nhà phải lặng lẽ giải quyết.
Nhưng từ khi có Phương Tích Bình, ít nhiều cũng giảm bớt khi mình không có chỗ phát tiết dục vọng.
Chỉ là từ khi phát hiện mình cũng thích cô gái ngốc nghếch này, Ngụy Tuấn Khải có chút tan vỡ khi phát hiện tính dục của mình còn nhiều hơn so với trước.
Mỗi lần Phương Tích Bình làm xong, Ngụy Tuấn Khải chỉ cần lén lút nhìn cô, dù chỉ là cái gáy, anh đều không nhịn được nhớ lại đối phương đã dâm đãng vặn vẹo vòng eo trên người mình thế nào, an ủi quyến rũ người, nhiều lần khiến anh thiếu chút nữa đã cứng rắn trong giờ học.
Sau khi về nhà lại muốn ở trong phòng tắm tuốt vài lần, buổi tối đi ngủ nếu không cẩn thận lại nghĩ cô sẽ làm vài lần mới có thể ngủ ngon giấc.
Trừ lần đó còn phải đọc sách ra, bản thân anh rất thông minh, tuy việc kiểm tra không chuẩn bị cũng không áp lực, nhưng chủ yếu vẫn cần nhiều thời gian xử lý chuyện của Phương Tích Bình.
Với cô gái này, anh còn phải cẩn thận suy nghĩ nên xử lý thế nào mới không dọa người chạy mất.
Nhưng nghe một chút cô gái nhỏ này nói cái gì?
“Dù sao em cũng ngốc nghếch, đọc sách gì gì đó thật sự không được…”
Cô một bên ngồi trên người mình vặn vẹo vòng eo, một bên thở gấp, trong mắt Ngụy Tuấn Khải là yêu cơ họa quốc.
Hơn nữa người này tuy lôi thôi lếch thếch, nhưng anh đã được chứng kiến đối phương lấy cặp kính gọng dày xuống trong lúc tạm ngừng thời gian, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương khiến anh nghe thấy âm thanh trái tim mình nhảy kịch liệt.
Lúc đầu anh chỉ có thể khôi phục giác quan của mình khi cô chạm vào, nhưng thời gian cô tiếp xúc anh ngày càng nhiều, mặc dù cơ thể vẫn không thể nhúc nhích như cũ, nhưng khi không cần cô chạm vào, anh cũng có thể nghe có thể xem.
Lúc ấy ngoài ý muốn có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu dưới gọng kính dày, lúc ấy Ngụy Tuấn Khải mới nhận ra mình tốt như thế nào.
Nhưng trước đó anh cũng đã phát hiện mình thích Phương Tích Bình, chỉ là nhìn diện mạo thật của cô càng thích hơn.
Trong lòng cũng không nhịn được thấy may mắn, rất tốt khi cô gái nhỏ này không biết cách ăn mặc, nếu không sẽ không có người nào ở bên cạnh như bây giờ.
Nhưng phương diện nhận thức và cách nói của cô ấy có chút khác biệt.
Anh muốn.
“Có cố gắng thế nào cũng không có biện pháp học chung trường đại học với anh, sau khi tốt nghiệp sẽ không gặp anh nữa, em sao có thể bỏ qua thời gian còn lại?”
“Dù sao thời gian cũng tạm ngừng, em làm cái gì cũng không ai biết, coi như điên cuồng cùng anh làm tình thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới anh nhỉ…?”
“Chắc chắn không ảnh hưởng.
”
Cho dù có ảnh hưởng đến mình hay không thì Phương Tích Bình cũng biết mình không thể ngừng đụng chạm được, thời gian tạm ngừng có BUG, nhưng cái đầu nhỏ này tới cùng là có dáng vẻ như thế nào, cho tới nay vậy mà cũng chưa phát hiện có chỗ không thích hợp.
Rõ ràng dưới thời gian tạm ngừng này, vì sao côn th*t của anh cũng có thể cứng rắn?
Cũng không biết cô thật sự ngốc nghếch đến nổi không nghĩ đến điểm này, hay vì cô muốn trốn tránh vấn đề không muốn suy nghĩ.
Đến mức không có nhiều ảnh hưởng, thật ra Ngụy Tuấn Khải cũng không biết.
Ít nhất mỗi lần cơ thể anh vẫn khỏe mạnh có sức sống như cũ, hoàn toàn không giống dáng vẻ *Tinh Tẫn Nhân Vong, cũng không biết có phải vì anh có tính dục lớn, hay vì ở dưới tình huống tạm ngừng thời gian mới không ảnh hưởng.
*Tinh Tẫn Nhân Vong: Lao lực quá mà chết.
“Nhưng mà… Con người thật đúng là có lòng tham… Rõ ràng bản thân đã lựa chọn như vậy, có thể làm càng nhiều càng cảm thấy chưa đủ… Như bây giờ thật giống như dùng đồ chơi chơi chính mình?”
Nghe một chút, nghe một chút!
Cái gì giống như dùng đồ chơi chơi chính mình? côn th*t của anh mẹ nó chỉ là cây đấm bóp?
Mỗi lần nghe cô lầm bầm lầu bầu, Ngụy tuấn Khải thỉnh thoảng nhịn không được bị cô làm cho tức giận, lại không thể phát cáu với cô, cuối cùng chỉ có thể tự tiêu tan.
Tóm lại là sẽ đòi lại.
Ngụy Tuấn Khải thề trong lòng.
“Thật sự rất muốn anh chủ động ôm em làm tình…”
Thỉnh thoảng còn nghe được những lời lớn mật của cô, Ngụy Tuấn Khải cũng không nhịn được lửa nóng, buổi tối đi ngủ vẫn có cơ hội mơ thấy mình ôm cô điên cuồng làm tình, đối phương khóc đỏ mắt ở trong lòng ngực mình thở gấp.
“Tuần sau đã bắt đầu kiểm tra, anh nhất định sẽ đạt điểm cao và trực tiếp xin thẳng vào trường đại học tốt?”
Tuy không biết có phải tình nhân trong mắt hóa tây thi hay không, Ngụy Tuấn Khải rất sớm đã phát hiện cô gái nhỏ này luôn luôn tự tin về anh, lại tự ti về mình, nhưng nghe đối phương chắc chắn như vậy, nói không vui là giả.
Nhưng rất nhanh, anh đã thấy hốc mắt cô đỏ bừng.
“Nếu không học kỳ sau lại cố gắng, tranh thủ có thể có một đứa nhỏ?”
“Ừm, cứ như vậy đi.
Em muốn con của anh.
”
Giống như quả bom oanh tạc, nói mấy câu liền khiến Ngụy Tuấn Khải bùng nổ rồi có chút choáng váng.
+
Vì tuyên ngôn ngày ấy của Phương Tích Bình đã khiến Ngụy Tuấn Khải mấy ngày liền đều miên man suy nghĩ.
May sau vẫn điều chỉnh tốt tư tưởng, lúc này mới không ảnh hưởng đến kiểm tra.
Nhưng đồng nghĩa với việc anh cũng cảm giác được trong lòng cô càng ngày càng lo lắng.
Nghĩ một chút liền dễ dàng hiểu rõ, dựa theo sự tự ti luôn khinh thường bản thân của cô gái này, có liên quan đến mình, chắc chắn nghĩ tốt nghiệp xong có lẽ hai người sẽ không còn gặp nhau nữa, nếu không thừa dịp tốt nghiệp này mang thai con của mình thì thật sự không còn cơ hội nữa.
Nhưng sâu trong lòng không muốn bây giờ cô mang thai, anh càng muốn để cô tiếp tục học lên.
Chỉ là hiện giờ muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nếu mạo muội vạch trần cô về chuyện mình đã sớm phát hiện cô sử dụng năng lực tạm ngừng thời gian, anh đã biết được toàn bộ những gì cô làm cho đến nay.
Chỉ sợ cô nhát gan, sẽ không quan tâm trực tiếp bốc hơn giữa nhân gian này cũng không chừng.
Tuy đây là kết quả tệ nhất, nhưng Ngụy Tuấn Khải không dám đi đánh cuộc.
Mãi đến khi khai giảng học kỳ sau, ngày 14/2 ngày lễ tình nhân ấy…
Ngụy Tuấn Khải đã có thể bình tĩnh nhìn Phương Tích Bình cởi quần lót của mình ra, lại xem nàng thành thạo khẩu giao cho mình.
“Rõ ràng mỗi lần đều bắn nhiều như vậy, vì cái gì lại không mang thai?”
Nhìn trên tay cô gái nhỏ tràn tinh dịch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn ngập tiếc nuối, rõ ràng là hình ảnh dâm đãng, có lại khiến người ta có cảm giác dở khác dở cười.
Nhưng không thể không nói, lần đầu tiên bị Phương Tích Bình khẩu giao, so với không thoải mái, Ngụy Tuấn Khải càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Có lần thứ hai, lần thứ ba… Nhìn cô gái nhỏ này càng ngày càng thành thạo khẩu giao cho mình, nếu không phải cơ thể không thể cử động thì anh nhất định sẽ nhịn không được rút ra đâm vào trong miệng cô, sau đó xuất tinh rồi hung hăng hôn lên môi cô.
Đây cũng không phải lần đầu tiên xem cô gái nhỏ này oán giận, cho tới bây giờ thì phản ứng của cô cũng không lớn, Ngụy Tuấn Khải biết cô chỉ thuận miệng oán giận câu thôi.
Đúng là qua một giây sau, vẻ mặt cô như thường đứng dậy giạng chân ở trên chân mình, môi mềm mại cứ như vậy kề sát.
Nụ hôn của cô rất đơn giản, chỉ là môi kề môi, có đôi khi như chuồn chuồn lướt nước một cách hời hợt, có đôi khi kề sát một chỗ lúc lâu, lại có đôi khi nhè nhẹ bú mút cánh môi anh.
Ngụy Tuấn Khải biết nhưng anh không thể nhúc nhích, không thể đáp lại cô, lúc này chỉ có thể để cô tiến hành đụng chạm đơn giản như vậy.
Nhưng cô không biết mỗi khi cô nhích lại gần mình, chóp mũi tràn ngập mùi hương ngọt ngào của cô, đủ để anh hoa mắt chóng mặt.
Nếu không xác định cơ thể anh quả thật không thể nhúc nhích, anh hoài nghi mình dao động trước mắt cô rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...