"Quân muốn chọn thần, thần cũng có thể chọn quân."
"Mang bút mực giấy nghiên đến đây."
Thái tử trẻ tuổi ra lệnh.
Nội quan nhanh chóng mang đến một chiếc bàn nhỏ và dụng cụ để viết, tiếp đến đích thân mài mực, đồng thời trải giấy bút, dùng thước chặn lại mép giấy, cuối cùng chắp tay với Phạm Chu: "Lý tiên sinh, mời."
Phạm Chu - người lấy bút danh Lý Hiền không hề nhúc nhích mà chỉ cười nhẹ.
"Điện hạ hiểu lầm rồi."
Trong điện yên tĩnh, Phạm Chu chậm rãi lên tiếng: "Hôm nay tại hạ đến đây, quả thật là vì đi nhầm cửa cung, tới chỉ để hóng hớt mà thôi.
Đã là hóng hớt, dĩ nhiên phải hóng đến cùng mới thỏa mãn.
Hầy, còn về viết văn gì đó, tại hạ vừa nhìn thấy giấy mực là đã nhức đầu, từ nhỏ đến lớn, việc khiến tại hạ chán ghét nhất chính là làm văn."
"Ôi ngại quá, không ngờ lại khiến điện hạ hiểu lầm như vậy, tại hạ chân thành xin lỗi.
Tại hạ lập tức đi ngay, không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa."
Nội quan không khỏi tức giận.
Văn nhân vốn dĩ cao quý, từ khi điện hạ mở phủ chiêu mộ nhân tài đến nay, môn khách đến cung Lan Hinh ứng tuyển phải nói là muôn hình vạn trạng, tính tình quái đản kỳ lạ nào cũng có.
Không ít người ỷ bản thân viết được vài bài văn cỏn con là có thể tự nhận mình là danh sĩ thanh cao tao nhã.
Song, đây là lần đầu tiên nội quan bắt gặp loại người không biết tốt xấu giống như tên trước mắt.
Đầu tiên là ngủ trong lúc điện hạ đang kiểm tra kiến thức, bất kính với điện hạ, sau đó là nửa đêm nửa hôm chạy đến quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi.
Thái tử không ngại vất vả, đêm hôm đích thân đến gặp, vậy mà đối phương dám thản nhiên nói rằng mình đi nhầm đường!
Quá mức ngông cuồng tự đại!
Phạm Chu dường như không cảm nhận được ánh mắt tức giận của nội quan, bộ dáng ông vẫn say rượu, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ông cầm bầu rượu sắp cạn của mình, loạng choạng bước ra khỏi đại sảnh.
"Phạm Chu, Phạm Sĩ Nguyên."
Giọng nói trong trẻo phía sau tấm màn đột nhiên vang lên lần nữa.
"Người huyện Tương Dương tỉnh Kinh Châu, sinh vào năm Xương Bình thứ ba, tổ tiên Phạm thị vốn là người gốc Giang Đông, nổi tiếng về tài văn chương, tính tình cởi mở thân thiện, không thích câu nệ tiểu tiết.
Năm năm trước, vì có công hiến kế giúp Thái thú Tương Dương dẹp loạn thổ phỉ trên núi Bạch Hổ mà tiếng tăm vang vọng khắp châu quận, sau đó còn dùng tài trí hơn người giúp đỡ hai huyện ở Kinh Châu thoát khỏi lũ lụt, cứu được một nghìn mẫu đất màu mỡ tránh nạn thiên tai, cũng là danh sĩ Tương Dương duy nhất được tiến cử vào triều năm nay."
Bước chân Phạm Chu khựng lại.
Nội quan cũng tỏ ra kinh ngạc, không thể tin nhìn bóng lưng của Phạm Chu.
Tên say rượu nhếch nhác kiêu ngạo không chút lịch sự này vậy mà là danh sĩ nổi danh khắp Giang Nam, Phạm Chu - Phạm Sĩ Nguyên?!
Phạm Sĩ Nguyên không xuất thân từ danh môn quý tộc, nhưng ông thường tham gia hội Thanh Đàm với những danh sĩ nổi tiếng ở địa phương, gia cảnh cũng xem như khá giả, sao có thể sa cơ thất thế tới mức này!
Lòng Phạm Chu quả thật có hơi bất ngờ.
Lần này ông cải trang phải nói là phá hủy toàn bộ hình tượng, ngay cả mấy học sĩ đồng hương cũng không thể nhận ra, ấy vậy mà vị Thái tử Giang quốc này lại nhìn ra được?
Tuy vậy nhưng sắc mặt Phạm Chu vẫn bình thường, ngữ khí say sưa mơ hồ như cũ, nói: "Phạm Sĩ Nguyên nào? Điện hạ nhận nhầm người rồi."
Thái tử ngồi sau bức màn không hề xấu hổ.
Ngược lại y chậm rãi nói: "Tiên sinh bảo rằng chỉ tới để hóng hớt, có lẽ, tình huống như vậy thật sự tồn tại.
Nhưng cung Lan Hinh không phải là chợ rau, dám ăn mặc như sâu rượu vào đây hóng chuyện, người bình thường e là không có gan làm việc này."
"Hơn nữa, cho dù trên đời này thật sự có một con sâu rượu lớn gan như vậy thì sau khi bước vào cung cũng không dám giả vờ say ngủ, nửa đêm nửa hôm chạy đến gây chuyện, hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của cô."
Phạm Chu bình tĩnh nói: "Cho dù là vậy, nhưng điện hạ dựa vào đâu mà cho rằng tại hạ là Phạm Sĩ Nguyên mà không phải Trương Sĩ Nguyên hay Lưu Sĩ Nguyên?"
"Bởi vì rượu trong bầu rượu của tiên sinh."
Lông mày Phạm Chu giật giật.
"Danh sĩ Giang Nam không ai không biết, Phạm Sĩ Nguyên thích uống rượu tía tô, mỗi lần nấu rượu phải cho nửa lá tía tô vào bình để tăng vị hăng."
"Tuy rượu trong bầu này đã được pha rất nhiều nước trắng, nhưng tiên sinh vẫn theo thói quen cho thêm nửa lá tía tô nhỏ.
Vốn dĩ người ngoài không ngửi ra được, nhưng tiên sinh vì cải trang bản thân thành một kẻ nghiện rượu, lúc uống rượu còn cố ý bày ra tư thế ngả ngớn, khiến rượu vương vãi khắp y phục."
"Xưa nay khứu giác của cô rất nhạy, tiên sinh vừa bước vào cung cô đã ngửi thấy mùi tía tô.
Kết hợp với hành vi và cử chỉ ban nãy, không khó để cô nhận ra thân phận của tiên sinh."
"Cô nói có đúng không?"
Giọng nói của Thái tử trẻ tuổi trong trẻo.
Phạm Chu bật cười.
"Điện hạ phân tích rõ ràng, hiểu rõ từng chi tiết, suy đoán này quả thật không thể chê vào đâu.
Tuy nhiên, Phạm Sĩ Nguyên không phải là người duy nhất trên đời này thích uống rượu tía tô, manh mối của điện hạ dường như không thuyết phục cho lắm."
"Tiên sinh nói chí phải."
Lần này, giọng nói phía sau tấm màn lại mang theo chút đùa nghịch.
"Sở dĩ cô nhận ra thân phận của tiên sinh không phải vì rượu tía tô hay hành vi ngông cuồng kỳ quặc gì cả, mà là bắt đầu từ hai tháng trước, cô đã sớm phái người theo dõi hành tung của tiên sinh."
"Cô, ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu, sau khi mở phủ, việc đầu tiên cô muốn thực hiện chính là mời tiên sinh đến làm môn khách của cung Lan Hinh."
Lần này, sắc mặt Phạm Chu cuối cùng cũng có hơi khó coi.
Nói thật lòng, cả vùng đất Giang Nam này có không ít người theo dõi hành tung của ông, nhưng ông không ngờ rằng vị Thái tử Giang quốc lá ngọc cành vàng, cao quý như trăng trên trời lại dùng thủ đoạn này.
Điều quan trọng nhất là, xưa nay con người ông vốn có máu phản nghịch, phàm là những kẻ bám đuôi theo dõi đều bị ông dùng nhiều cách khác nhau đuổi đi.
Thái tử Giang quốc phái người đến, vì sao ông không phát giác ra?
Cảm giác này quả thật không dễ chịu chút nào.
Chẳng khác gì một tên hề đang nhảy nhót trước mặt đối phương.
Phạm Chu lạnh mặt: "Điện hạ cho rằng dùng thủ đoạn này là có thể ép buộc danh sĩ khắp thiên hạ gia nhập cung Lan Hinh sao?"
Giang Uẩn trả lời: "Tiên sinh nói sai rồi, từ đầu đến cuối, mục tiêu của cô chỉ có mình tiên sinh."
Phạm Chu giơ tay áo lên: "Điện hạ dựa vào đâu mà cho rằng, Phạm Sĩ Nguyên nhất định sẽ vào cung Lan Hinh?"
Nội quan lại lần nữa tròn mắt kinh ngạc.
Tên đàn ông trước mắt này vậy mà là Phạm Sĩ Nguyên!
Giang Uẩn nói: "Bởi vì tiên sinh đang muốn chọn một vị minh chủ theo phò tá, khắp Giang Nam này, không còn ai phù hợp với yêu cầu của tiên sinh hơn cô."
"Cô hiểu rõ hoài bão và chí hướng của tiên sinh, cô cũng bằng lòng cung cấp cho tiên sinh tài nguyên, địa vị, sự tín nhiệm cũng như không gian để tiên sinh phát triển tài năng của mình."
Giọng nói của Thái tử trẻ tuổi không lớn, nhưng lại vang dội khắp đại sảnh ngập tràn ánh nến.
Bất kể mưu sĩ nào nghe được lời này cũng không tránh khỏi động lòng.
Mà sự tự tin và kiêu ngạo ẩn trong lời nói, quả thật chỉ có Thái tử tôn quý nhất Giang Nam mới đủ can đảm nói ra.
Lòng Phạm Chu cũng nhất thời dao động.
Bởi vì ông có thể nhìn thấy niềm đam mê và nhiệt huyết trên người vị Thái tử chỉ mới mười bốn tuổi này, đây không phải thứ mà đứa trẻ quyền quý nào cũng có.
Không biết vì sao Phạm Chu lại bật cười.
"Điện hạ nhọc lòng mời tại hạ đến góp sức như vậy, chỉ vì muốn thực hiện hoài bão của tại hạ, đồng thời cho tại hạ một không gian để thể hiện tài năng của mình thôi sao?"
"Dĩ nhiên là không."
"Cô cũng có lòng ích kỷ của mình, cái tên Phạm Chu - Phạm Sĩ Nguyên này khắp thiên hạ không ai không biết, chỉ cần cô có năng lực chiêu mộ Phạm Sĩ Nguyên vào cung Lan Hinh, cô tin rằng, sau này nhất định sẽ có nhiều danh sĩ nguyện ý đến hiến sức vì cô."
Cùng với giọng nói trong trẻo vang lên, một bóng người chậm rãi bước ra từ tấm màn.
Đôi mắt đen sáng ngời của Giang Uẩn nhìn chằm chằm vào bóng người đang quay lưng về phía chính điện, nói: "Thiên hạ ngày nay, quân muốn chọn thần, thần cũng có thể chọn quân."
"Chương thứ mười trong bài "Thủy phú" của tiên sinh, cô đã từng đọc qua, tiên sinh biên soạn hơn ba trăm mục có liên quan đến địa hình núi non, sông ngòi thủy lợi, phòng thủ thành trì và ngăn ngừa dịch bệnh ở khu vực Tương Dương, từng chữ quý giá như vàng, khiến cô sinh lòng ngưỡng mộ."
"Nay cô muốn mời tiên sinh về làm thượng khách, tiên sinh có bằng lòng phụng cô làm chủ?"
Nội quan không ngờ điện hạ lại bước ra khỏi màn, ông vội quỳ xuống đất.
Phạm Chu nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của đối phương, ông chậm rãi quay người, ngẩng đầu nhìn về phía chủ vị, thấy được bóng người đứng trước tấm rèm màu vàng.
Ông hơi ngẩn người.
Trong giây lát, Phạm Chu chỉ cảm thấy, mưa bụi Giang Nam, khói sóng ngút ngàn, toàn bộ đều tụ lại trong đôi mắt đen trong veo ấy.
Ông thích du ngoạn tứ phương, từng đi qua vô số non xanh nước biếc, kết giao với vô số hiền tài danh sĩ, tuy nhiên đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một đôi mắt trong sáng sạch sẽ đến vậy.
Thái tử trẻ tuổi khoác y bào màu xanh, lan chi ngọc thụ, uy nghiêm đứng dưới ánh nến rực rỡ trong đại sảnh, ánh mắt kiên định nhìn về phía ông.
Phạm Chu thu lại ánh nhìn.
Ông quay về dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, mỉm cười nói: "Điều kiện điện hạ đưa ra quả thực rất hấp dẫn.
Có điều, thần cũng có điều kiện, nếu điện hạ chịu đồng ý, thần có thể cân nhắc chuyện gia nhập cung Lan Hinh."
Nội quan không khỏi nhíu mày.
Cảm thấy cho dù người trước mặt có thực sự là Phạm Sĩ Nguyên đi nữa thì cũng quá mức tự cao tự đại.
Vẻ mặt Giang Uẩn không đổi: "Mời tiên sinh nói."
Ánh mắt Phạm Chu nhìn thẳng vào y: "Nếu điện hạ chịu cho tại hạ mượn lệnh bài Thái tử trong vòng bảy ngày, không hỏi mục đích cụ thể, tại hạ sẽ đồng ý lời mời của ngài."
"Chuyện này..."
Nội quan kinh ngạc thốt lên.
Lệnh bài của Thái tử là vật gì? Đó là đồ vật do bệ hạ đích thân ban tặng, là chiếu chỉ của hoàng gia, thấy vật như thấy người, tầm quan trọng chỉ đứng sau quân lệnh.
Nếu người này lấy lệnh bài của điện hạ đi giết người phóng hỏa, há chẳng phải điện hạ sẽ là người gánh chịu mọi tội lỗi hay sao? Điện hạ vốn đã không được bệ hạ yêu thương, hiện tại Sở vương còn ganh ghét việc điện hạ tự ý mở phủ, mỗi ngày đều tìm đủ mọi cách nắm thóp điện hạ, việc này mà truyền ra ngoài thì nguy toi!
"Cô đồng ý."
Đúng lúc nội quan vừa kinh hãi vừa phẫn nộ thì Thái tử đã lên tiếng.
Chỉ vỏn vẹn ba chữ, lại giống như tiếng vàng đá ném xuống mặt đất.
"Điện hạ!"
Nội quan buộc phải ngẩng đầu lên khuyên ngăn.
Giang Uẩn lấy ra một miếng ngọc bội làm từ ngọc Dương Chi tinh xảo có khắc hoa văn màu vàng sậm, bề mặt sáng bóng đưa cho nội quan.
"Đưa cho Phạm tiên sinh."
Nội quan đành đứng lên đưa ngọc bội cho Phạm Chu.
Lần này Phạm Chu hoàn toàn sững sờ, ông không ngờ Thái tử Giang quốc tuổi còn trẻ mà lại dám liều lĩnh như vậy.
Ông nhận lấy ngọc bội, không khách khí nhét vào tay áo, nói: "Phiền điện hạ chuẩn bị cho ta một con ngựa phi nhanh và một túi lương khô, đêm nay ta phải rời khỏi Giang đô."
Giang Uẩn nhờ nội quan sắp xếp.
"Tiên sinh còn có yêu cầu nào khác?"
"Hết rồi."
Phạm Chu bỏ lại hai chữ này, cười dài một tiếng rồi xách bầu rượu ra khỏi đại sảnh.
Giang Uẩn không lập tức trở về cung nghỉ ngơi, sau khi Phạm Chu rời đi, y liền bước ra khỏi cung, đứng dưới mái hiên nhìn về phía bầu trời xa xăm.
Trên trời có vài ngôi sao treo lơ lửng, lẻ loi cô độc, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
"Điện hạ, vị Phạm tiên sinh đó đã rời khỏi Giang đô rồi ạ."
Nội quan bước tới nhỏ giọng bẩm báo.
Thấy Giang Uẩn không lên tiếng, nội quan không khỏi hỏi: "Sao điện hạ chắc chắn rằng người này nhất định sẽ trở lại?"
Giang Uẩn nói: "Cô không hề chắc chắn."
Nội quan sửng sốt.
Thái tử trẻ tuổi nói tiếp: "Tuy nhiên, khả năng quay trở lại có lẽ sẽ cao hơn."
"Không đánh cược, làm sao biết cô nhất định sẽ thua?"
Kể cả không về cũng không sao.
Đời này của y đã mất đi quá nhiều thứ, y vốn không còn sợ nữa.
Y thích cảm giác điên cuồng này.
Có lẽ đời này, những từ như "buông thả" và "tự do" đã định sẵn không liên quan gì đến y, nhưng nếu có thể nếm trải cảm giác này trong thoáng qua, âu cũng là một loại trải nghiệm thú vị.
"Nếu bệ hạ hỏi về chuyện ngọc bội thì phải làm sao ạ?"
"Cứ nói là cô vô tình làm mất rồi."
Giang Uẩn nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Nội quan sững người.
Ông luôn cảm thấy sau khi bệnh nặng một trận, thái độ của điện hạ đã thay đổi rất nhiều.
Tuy trước kia điện hạ là người ngoan ngoãn trầm tĩnh, nhưng y vẫn để tâm đến lời nhận xét và tán thưởng của bệ hạ.
Mặc dù điện hạ có biểu hiện xuất sắc đến đâu cũng không được bệ hạ công nhận.
Trong lúc nội quan đang trầm tư, điện hạ đột nhiên hỏi: "Gần đây Giang Bắc có chiến sự gì không?"
Không giống như sự yên bình ổn định ở Giang Nam, Giang Bắc đang trong tình trạng chiến tranh khốc liệt, vị Thái tử Tùy quốc mới mười sáu tuổi đã dẫn theo kỵ binh vừa thành lập đến Mạc Bắc quyết chiến với đội binh Sa Hồ.
Nếu trận chiến này diễn ra suôn sẻ, toàn bộ lãnh thổ Mạc Bắc sẽ rơi vào tay Tùy quốc.
Nội quan đáp có, nhưng phải đến Binh bộ một chuyến để nhận tình báo.
Giang Uẩn nói: "Vậy sáng mai đi lấy đi, kể từ tháng bảy này, mỗi ngày cô đều phải xem."
"Vâng."
Giang Uẩn quay về tẩm điện ngủ khoảng hai tiếng, sau đó đứng dậy bắt đầu ngày mới làm việc.
Cũng giống như hôm qua, trời còn chưa sáng, cổng cung Lan Hinh đã chật kín người.
Giang Uẩn dùng bữa sáng đơn giản, nội quan đã đến Binh bộ lấy tình báo chiến sự mấy ngày gần đây ở Giang Bắc trở về.
Giang Uẩn còn phải kiểm tra kiến thức của các môn khách nên y vừa ăn cháo vừa nhìn sơ qua.
Nội quan đứng bên cạnh nói: "Nghe mấy vị đại nhân ở Binh bộ nói, Sa Hồ tung hoành ở Mạc Bắc mấy chục năm, lần này e là chọc phải tổ kiến lửa, ngày tàn sắp tới."
"Vị Thái tử Tùy quốc này, nghe nói hắn có mặt xanh răng nanh, hung hãn khiếp người, lúc chiến đấu còn điên cuồng và tàn ác hơn cả kỵ binh Sa Hồ.
Thậm chí thủ lĩnh Sa Hồ còn đặt cho bọn họ một biệt danh."
"Biệt danh gì?"
Giang Uẩn ngẩng đầu lên.
"Huyết đồ."
Nội quan mới đọc hai từ này mà đã thấy ớn lạnh sống lưng.
Cuộc đồ sát đẫm máu.
Giang Uẩn lại cúi đầu, ăn một thìa cháo.
Cuộc đồ sát đẫm máu này không chỉ tàn sát Sa Hồ mà còn có thể vượt sông Hoàng Hà, đồng thời nhắm mũi nhọn về phía Giang Nam.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, người này sẽ sớm trở thành kẻ thù mạnh nhất của y trong vài năm hoặc thậm chí là vài chục năm tới.
Thật lòng mà nói, y có chút ngưỡng mộ đối phương, thiếu niên anh hùng, khẳng khái xông pha, nhưng y cũng hiểu rõ, cuối cùng sẽ có một ngày họ phải binh qua tương kiến, chém giết không ngừng.
Sau khi ăn sáng, Giang Uẩn đến kiểm tra kiến thức các môn khách như thường lệ cả ngày.
Bảy ngày trôi qua trong chớp mắt.
Buổi tối hôm đó, Giang Uẩn ngồi sau rèm đốt nến, sau khi kiểm tra vị môn khách cuối cùng, vẫn không có chút tin tức gì của Phạm Chu, đối phương cũng không hề xuất hiện.
Một canh giờ nữa sẽ là giờ giới nghiêm ở cổng thành.
Nội quan thấy điện hạ vẫn ngồi sau rèm, không có ý định rời đi, cho đến khi tiếng trống báo hiệu giờ giới nghiêm vang lên, ông không nhịn được nói: "Để lão nô tiễn điện hạ về cung nghỉ ngơi ạ."
"Vị Phạm tiên sinh đó...!e là không trở lại nữa đâu."
Giang Uẩn im lặng, nhìn màn đêm bên ngoài cung điện, ánh mắt đầy vẻ bình tĩnh, y đóng sách lại, đứng dậy đi vào trong.
Tắm rửa xong thì đã gần giờ Hợi*.
*Khoảng 21h-23h
Giang Uẩn mặc đồ ngủ ngồi sau bàn như thường lệ, sau khi xử lý xong tấu chương trong ngày, lúc đang định nghỉ ngơi thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
"Điện hạ!"
Giọng nói phấn khích của nội quan vang lên.
"Phạm tiên sinh trở về rồi ạ!"
Nửa đêm cổng cung Lan Hinh mở ra, Giang Uẩn mặc triều phục chỉnh tề, đứng ở trước cung điện, phía sau là ánh đèn dày đặc.
Phạm Chu khoác áo bào văn sĩ giao lĩnh, trên người dính đầy máu, theo sau là hai vị văn sĩ khác, mặt đầy bụi bặm, trên ngựa còn có hai cái đầu người.
Sau khi bước vào cổng cung, ông trực tiếp quỳ xuống hành lễ với Giang Uẩn.
Giang Uẩn vội đỡ ông dậy, nhìn hai cái đầu người, hỏi: "Tiên sinh, đây là ý gì?"
"Như điện hạ đã nói, quân muốn chọn thần, thần cũng có thể chọn quân."
"Đây là đầu của thủ lĩnh phản quân, Trương Tín và Trương Ngạo, cũng là quà gặp mặt thần dâng lên cho điện hạ."
Trương Tín và Trương Ngạo là kẻ cầm đầu phản quân sử dụng thuyết quỷ thần gây loạn ở Giang Nam gần đây, bởi vì bọn chúng giỏi dùng chiến thuật du kích, xuất quỷ nhập thần, rất khó nắm bắt, Giang đế nhiều lần phái quân đến đàn áp nhưng vẫn không bắt được bọn chúng.
Giang Uẩn lại hỏi: "Vậy hai vị phía sau tiên sinh là?"
"Bọn họ đều là đồng hương của thuộc hạ, một người tên Thân Sinh, người còn lại là Trương Hành, đều nguyện ý gia nhập dưới trướng điện hạ, bằng lòng hiến sức cho điện hạ."
Hai người đồng loạt hành lễ với Giang Uẩn.
Giang Uẩn mỉm cười, nói: "Nếu đã là người Phạm tiên sinh tiến cử, cô tuyệt đối sẽ không bạc đãi."
...
Ngày hôm sau, tin tức Phạm Chu gia nhập cung Lan Hinh đã lan truyền khắp Giang Nam.
Nhất thời, những người ban đầu vẫn còn băn khoăn về lệnh chiêu hiền của Thái tử đã lập tức đổ về Giang đô, một mạch chạy đến cung Lan Hinh.
Mỗi ngày Phạm Chu đều đi theo Giang Uẩn để kiểm tra kiến thức của các danh sĩ, cuối cùng cũng có cơ hội chứng kiến tài năng và nghị lực của Thái tử trẻ tuổi.
Thời tiết nắng nóng, ông mới ngồi trong cung chưa đầy nửa ngày mà đã cảm thấy khó chịu.
Vậy mà thiếu niên vẫn có thể giữ được tư thế đoan trang, ngoại trừ nghỉ ngơi một lát, cả ngày y vẫn ngồi ngay ngắn bất động.
Mới đầu, Phạm Chu còn mang theo thái độ kính phục nhìn Giang Uẩn, nhưng sau đó ông bắt đầu hơi lo lắng cho sức khỏe của y.
"Điện hạ như vậy, thực sự có ổn không?"
Trong lúc nghỉ ngơi, Phạm Chu nhịn không được gọi nội quan tới hỏi thăm.
Nội quan thở dài một tiếng.
"Sao có thể ổn cho được, thân thể điện hạ ốm yếu, từ khi khỏi bệnh đến nay vẫn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm qua lúc Đặng Công tới đưa y phục cho điện hạ, còn phát hiện điện hạ bị phát ban, có lẽ là do thời tiết khô hanh quá."
"Hôm qua sau khi trở về, điện hạ còn bị say nắng, uống hai viên đan dược giải nhiệt mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Sáng hôm nay, điện hạ cũng chẳng dùng bữa được bao nhiêu."
Phạm Chu nhíu mày.
"Như vậy sao được, vì sao không có ai quản thúc việc này?"
Nội quan cười khổ.
"Tiên sinh ngài nói đùa ư? Thân phận điện hạ cao quý, thân là người hầu, chúng ta nào dám quản thúc điện hạ."
"Hơn nữa, điện hạ hành động như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Bệ hạ yêu thương Sở vương, lúc còn nhỏ điện hạ đã rất chăm chỉ học tập, còn rèn luyện nhiều kỹ năng.
Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội mở phủ, đương nhiên điện hạ sẽ không dám buông thả."
Trong lòng Phạm Chu suy tư.
Hôm đó sau khi trở về, quả nhiên sắc mặt Giang Uẩn trắng bệch, có chút say nắng.
Sau khi uống thuốc và ngủ một giấc vẫn không thấy khá hơn.
Đặng Công khuyên: "Dù gì cũng có Phạm tiên sinh ở đây, điện hạ cũng nên nghỉ ngơi một ngày đi."
Giang Uẩn lắc đầu, nhất quyết muốn thay quần áo, đợi khi đến trước điện Văn Hoa - nơi dùng để kiểm tra môn khách, y phát hiện trong điện không có ai, Phạm Chu cũng không thấy đâu, bèn hỏi nội quan có chuyện gì xảy ra.
Nội quan đáp: "Phạm tiên sinh nói ông ấy bị say nắng, thực sự không chống đỡ nổi nữa, thời tiết nắng nóng như vậy, môn khách bên ngoài cũng có không ít người xây xẩm mặt mày, ông tạm thời đưa mọi người đi tránh nóng trước, nhân tiện bảo điện hạ hãy nghỉ ngơi một chút."
Giang Uẩn bật cười không nói gì, quay trở lại tẩm điện, tuy nhiên y cũng không nghỉ ngơi mà yêu cầu nội quan đến Binh bộ lấy tình báo chiến sự ở Giang Bắc.
Nội quan không dám chậm trễ, nhanh chóng mang theo một xấp tình báo trở về, cười nói: "Dường như điện hạ rất quan tâm đến tình hình Giang Bắc."
Giang Uẩn nhận lấy, nhàn nhã lật qua nói: "Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, cô muốn tìm hiểu đối thủ của mình một chút."
Đặc biệt là con sói hoang tài giỏi hơn người kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...