Mặc dù anh không cúi đầu xuống nhìn, nhưng bàn tay có thể cảm nhận được sự duyên dáng của đường cong trong lòng bàn tay.
Đinh Tuần hít sâu một hơi, cố gắng không vùi đầu vào trước ngực cô, chỉ hỏi: “Anh hơi đói, có thể ăn cơm tối được không?” Hầu kết của anh căng đến mức run lên.
Hứa Dung Âm thấy dục vọng dày đặc trong mắt anh vẫn chưa tiêu tan, thử thăm dò hỏi: “Sườn chua ngọt và thịt bò xào tỏi có được không?” Đinh Tuần không phản đối, "Được.
" Cô nói phải đợi tới khi về nhà, anh vẫn luôn cố gắng chịu đựng, chỉ là phía bên dưới đã sớm cứng như đá.
Cùng nhau đứng lên, vật cứng rắn vốn dĩ đè lên nơi riêng tư giữa chân cô đột nhiên hiện ra giữa không khí, phía bên trên còn có rất nhiều vết ướt.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hứa Dung Âm run lên, cô nuốt nước miếng, có chút sợ hãi về nhà! Bảy giờ tối, Đinh Tuần sau khi tắm xong cùng ăn tối với cô.
Tóc anh còn hơi ướt, một vài sợi tóc lòa xòa trước trán che đi lông mày, làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh, nhìn dáng vẻ trầm lặng khi ăn cơm của anh, Hứa Dung Âm tựa hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh hồi cấp ba.
Lại nói tiếp, khi hai người còn đang học cấp ba, tại sao trước đó cô không để ý đến anh? “Em đang nghĩ gì vậy?” Đinh Tuần ngước mắt lên, nhìn thấy cô đang ngẩn người.
Hứa Dung Âm chống cằm nhìn anh, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, "Đinh Tuần, hồi trung học anh cũng để kiểu tóc này sao?" Ở mỗi giai đoạn các chàng trai sẽ để những kiểu tóc không giống nhau.
Hứa Dung Âm nhớ khi ấy còn học đại học, tóc phải cắt không được quá ngắn khiến giá trị nhan sắc trên khuôn mặt của anh thấp đi một chút.
Sau này được cắt cẩn thận, quả thật rất đẹp.
Tóc được cắt gọn gàng, được chải chuốt vuốt keo kỹ lưỡng, kết hợp với đôi mắt đen hẹp dài, mặc dù lạnh lùng xa cách nhưng cũng có thêm vài phần quyến rũ.
Giống như một nhân vật vừa chính vừa tà.
Khi Đinh Tuần còn học cấp ba, chắc hẳn anh cũng giống như rất nhiều nam sinh khác, tóc được chải chuốt gọn gàng, trông có chút non nớt, ngoan ngoãn.
“Ừ.
” Đinh Tuần gật đầu như cô mong muốn, “Nhưng thi xong hình như anh cắt tóc rồi.
” "Hả? Tại sao?" “Quên mất rồi.
" Được rồi, Hứa Dung Âm không hỏi thêm câu nào nữa, đúng như dự đoán, anh chỉ nhớ những chuyện trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau xem TV một lát, nhưng đã lâu không xem, biên tập viên cho cô nhận xét về việc chỉnh sửa bản vẽ, còn phải làm thêm một lúc, tới tận mười một giờ mới đi ngủ.
“Ngủ ngon.
” Hứa Dung Âm buồn ngủ.
Cô sợ Đinh Tuần nửa đêm khó chịu, giường nhỏ của cô cách đó không xa lắm, hai người đưa tay ra là có thể nắm được tay của đối phương.
Trong phòng, bóng tối dày đặc, xuyên qua cửa sổ có một tầng giống như màn nước.
Ngón tay Hứa Dung Âm vẫn nắm lấy tay anh, rõ ràng buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mi mắt, ngón út còn đang gãi nhẹ trong lòng bàn tay anh, "Ngủ ngon, Đinh Tuần.
"Những ngón tay mềm nhũn nhanh chóng không tiếp tục cử động, chỉ lặng lẽ đặt ở trong lòng bàn tay anh.
Cánh tay Đinh Tuần đặt ở trên giường, cũng nắm chặt không nhúc nhích, ánh mắt lặng lẽ dừng ở trên bàn tay kia.
Mảnh mai thon dài, trắng như sữa, nắm ở trong lòng không nỡ dùng sức vuốt ve.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...