Sau khi chồng tôi biến thành tỷ phú số một

Chương 8

Editor: Đừng để chị nhắc deadline nữa được không?
 
"Sau hai năm rút khỏi giới giải trí, Khương Nhan comeback!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm đó, đề tài #Khương Nhan comeback# này nằm chễm chệ trên top 1 hotsearch cho đến tận ngày hôm sau, nhiệt độ chỉ có tăng không thấy giảm, các chủ đề có liên quan đến #Khương Nhan# lan truyền khắp ngõ ngách của giới giải trí như măng mọc sau mưa.
 
Bỗng chốc, bất kể người trong giới, hay là quần chúng hóng chuyện, người người nhà nhà đều đang bàn tán về sự tuyệt diệu của show diễn MR.
 
#Khương Nhan comeback# xinh đẹp tuyệt trần, yên tĩnh chờ chị trở về."
 
"Khương bánh bao vẫn chưa chết à?"
 
"Van cầu cô đừng mua hotsearch nữa, chiếm lĩnh đầu bảng cả ngày, nhìn thấy là mắc ói.”
 
"Fans hâm mộ của lưu lượng nào đó đúng thật là hôi quá, hai năm trước chị gái bị các người bôi đen còn chưa đủ thảm hả? Người qua đường nhìn còn không chịu được."
 
Trên mạng bùng nổ đại chiến, nhưng trong trang viên trên bán đảo Bogan là những ngày tháng tĩnh lặng.
 
Ánh sáng chói lóa của mặt trời xuyên qua cửa sổ dài sát đất, đón làn gió nhẹ đầu tiên của buổi sáng tinh mơ. Bức màn lụa trắng bị gió thổi tung bay tới hoa văn hình lá mao lương được chạm trổ trên trần nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Nguyệt nằm ngửa trên ghế sofa dài, chợp mắt nghỉ ngơi một chút.
 
Di động bị cô vứt qua một bên đột nhiên rung lên rồi cắm thẳng xuống tấm thẳng lông cừu màu nâu nhạt trên sàn nhà.
 
"Chậc." Khương Nguyệt nhíu mày, tay phải giơ xuống dưới, cầm di động lên trước mắt.
 
Người gửi: Trần Khang Tử
 
Khương Nguyệt mở WeChat, ngoại trừ mấy tin nhắn mới về chị gái Khương Nhĩ, những tin nhắn chưa đọc còn lại chiếm tới 50+ là của Trần Khang Tử.
 
Chỉ lướt nội dung xem trước, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là mấy câu như: 
 
"Khương Nguyệt, em còn ở Kinh Cảng không? Giữa trưa có rảnh không, chị mời em bữa cơm?"
 
"Thời gian và địa điểm do em quyết định, lúc nào chị cũng rảnh."
 
Đúng là cuộc đời lắm thăng trầm, chả ai biết trước được điều gì.
 
Mấy ngày trước thì coi như không thấy cô, bây giờ lại sốt ruột, gấp gáp không thể chịu nổi mà tiếp cận cô. Điện thoại gọi không được thì spam tin nhắn của cô liên tục, quấy nhiễu sự yên tĩnh của người ta.
 
Đi hay không đi nhỉ?
 
Khương Nguyệt chưa nghĩ ra.
 
Nếu Trần Khang Tử có thể trở thành người đại diện giỏi nhất Thế Gia, không cần nói chắc chắn cô ta rất có thủ đoạn. Trước khi ra mắt ba năm, Khương Nguyệt không ít lần bị thua trong tay cô ta.
 

Nhưng hôm nay có đại Boss Thịnh hậu thuẫn, đương nhiên Khương Nguyệt không sợ.
 
Chỉ là trước kia cô bị lạnh nhạt nên chán ghét trong lòng, cũng để cho Trần Khang Tử nếm thử mùi vị cầu mà không được.
 
Kết quả là sau khi show catwalk tối qua kết thúc, thẳng cho tới rạng sáng hơn bốn giờ, mỗi 10 phút một cuộc điện thoại, mỗi năm phút một tin nhắn, cứ liên tục bám riết không tha như vậy, chắc là cả đêm không ngủ.
 
Chậc chậc, thật đáng thương.
 
Lúc này, ông quản gia nghiêm chỉnh đi từ hành lang tới, đứng cúi đầu bên cạnh ghế sofa dài, thái độ cung kính: "Thiếu phu nhân, chuyện người dặn dò đã làm xong rồi."
 
Khương Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn ông."
 
"Thiếu phu nhân khách sáo quá." Trên mặt quản gia cũng nở nụ cười.
 
Từ sau khi thiếu phu nhân chính thức vào ở trang viên, không riêng gì quản gia mà toàn bộ người hầu ở trang viên đều dần dần cảm thấy bùi ngùi.
 
Khó trách thiếu gia lại cưng chiều thiếu phu nhân như vậy.
 
Thiếu phu nhân đối xử với người hầu hoàn toàn không có vẻ phách lối, bất luận là đối xử với quản gia hay là với người làm vườn phổ thông, trên mặt cô luôn hiện nụ cười mỉm, nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng.
 
Trang viên có thể có nữ chủ nhân như vậy, quả thực rất may mắn.
 
"Có thể phiền quản gia gọi giúp tôi một chiếc xe không?"
 
"Đã sắp xếp xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào ạ!"
 
Khương Nguyệt gật gật đầu, dời mắt nhìn di động. 
 
Đầu ngón tay cô lướt nhanh, cô gõ một dòng chữ xuống khung chat: Mười giờ, gặp mặt ở quán cà phê Venus.
 
Vừa gửi chưa tới ba giây, đã nhận được câu trả lời.
 
Trần Khang Tử: Được, chị tới đó chờ em trước, không gặp không về.
 
Khương Nguyệt mỉm cười.
 
Đương nhiên không gặp không về, cô có không ít nợ cũ muốn tính toán một lần cho xong.
 
"Tinh tinh."
 
Cửa thủy tinh màu đồng của quán cafe Venus bị đẩy vào trong, chuông gió treo ở dưới xà nhà vang lên những giai điệu thanh thúy.
 
Đúng mười giờ, âm thanh giày cao gót màu đỏ giẫm vào cửa vang lên.
 
Khương Nguyệt trang điểm tương đối đậm, mặc chiếc váy màu đen cổ điển của Chanel, bông tai tua rua hình lông vũ được đính đá sapphire kashmir nhẹ nhàng lay động theo bước chân cô.
 
Phục vụ quán cà phê đi lên phía trước: "Xin hỏi cô là Khương tiểu thư sao?"
 
Khương Nguyệt tháo kính râm xuống, lộ ra một gương mặt tinh xảo.
 

Xác định người đến đúng là cô, phục vụ nghiêng người dẫn đường: "Người khách kia đã đến trước, mời đi theo tôi."
 
Trong quán có tiếng nước chảy, hơn nữa lại không có khách hàng thừa thãi nên có vẻ rất vắng vẻ.
 
Không còn cách nào khác, hôm nay quán cà phê Venus đã bị cô bao hết, không mở cửa buôn bán.
 
Trần Khang Tử ngồi ở hàng ghế dài ở nơi sâu nhất, vì chờ đợi nên có hơi không kiên nhẫn, thỉnh thoảng cô ta mở điện thoại ra nhìn vài cái.
 
"Chị Khang." Khương Nguyệt mở miệng trước, lấy tay đè mép váy xuống, cúi thấp người ngồi đối diện cô ta, "Muốn gọi một ly coffee không?"
 
Hai năm không gặp, Trần Khang Tử không thay đổi chút nào.
 
Cô ta mang một cặp mắt kính đen thật dày, toàn bộ mái tóc dài được chải thành tóc đuôi ngựa, cả người không có tí ti lộn xộn nào, y hệt như dáng vẻ một nữ cường nhân.
 
Nhưng ánh mắt nhìn người lại sắc bén hơn lúc trước.
 
"Không cần khách sáo." Nhưng mà cách nói chuyện vẫn như trước, trong lời nói luôn kẹp dao giấu kiếm.
 
Khương Nguyệt mỉm cười với phục vụ đang chờ ở sau: "Cám ơn, tôi cần sẽ gọi cậu."
 
Phục vụ gật đầu, xoay người rời khỏi.
 
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, Trần Khang Tử úp màn hình di động xuống dưới đánh đòn phủ đầu hỏi: "Khương Nguyệt, có phải em thật sự muốn quay lại giới giải trí không?"
 
"Đúng."
 
Cũng không có gì cần phải giấu giếm, cô gióng trống khua chiêng như thế, ý đồ đã rất rõ ràng.
 
"Tốt, tốt lắm." Trần Khang Tử đẩy mắt kính, "Tối hôm qua chị đã thương lượng với ông chủ, nếu em đồng ý thì có thể gia hạn hợp đồng với Thế Gia."
 
Khương Nguyệt rũ mắt xuống, cười nhạt không nói.
 
Hiện nay nữ nghệ sĩ được Thế Gia nâng đỡ nhất là Ôn Nhiễm. Ôn Nhiễm là một nữ diễn viên đang hot tuyến đầu, là một trong bốn tiểu hoa đán và còn là bạn gái hiện tại của Giang Dư Hãn.
 
Chỉ cần nghĩ phải tranh giành với cô ta, Khương Nguyệt lập tức cảm thấy mệt mỏi.
 
"Hiện tại giới giải trí có ba thế lực cạnh tranh tài nguyên. Thế Gia, Tinh Đồ, còn một Phong Ngu ở Hồng Kông xa xa." Biết chắc chắn Khương Nguyệt có phần đắn đo nên Trần Khang Tử dứt khoát bày ra con át chủ bài, "Nhất ca của Tinh Đồ là Giang Dư Hãn, bọn họ không thể nhận em. Tài nguyên của Phong Ngu kém xa nhà hai chúng ta… Nên cần phải lựa chọn thế nào, chị nghĩ trong lòng em đã hiểu rõ."
 
Đúng, không sai. 
 
"Quả thật Thế Gia là lựa chọn tốt nhất cho em." Khương Nguyệt nói.
 
"Vậy em..." Trần Khang Tử ngồi thẳng lưng, không cần nói cũng biết lòng cô ta ngập tràn mong chờ, chỉ hận không có hợp đồng trên tay để ký ngay tại chỗ.
 
"Nhưng em sẽ không gia hạn hợp đồng."
 
Trần Khang Tử bị một thau nước lạnh ập vào đầu, đổ tới mức Trần Khang Tử xanh cả mặt, nhưng cô ta khôi phục lại bình thường rất nhanh.

 
Khương Nguyệt tiếp tục nói: "Hai năm trước, Thế Gia vì muốn hợp tác với Tinh Đồ mà quyết định nâng một người, đạp một người. Nâng Ôn Nhiễm, cho cô ta và Giang Dư Hãn trở thành CP quốc dân. Còn tôi, bị toàn bộ các trang mạng tẩy chay còn bị ép đi hầu rượu. Tôi không chịu nên bị đóng băng hoạt động cho tới nay, suốt hai năm nay, ngay cả một vai phụ bé nhỏ tôi cũng không nhận được."
 
"Chị Khang, chị dám nói toàn bộ chuyện này không có chị đứng sau trợ giúp không?"
 
Vẻ mặt Trần Tử Khang không đổi sắc: "Trên hợp đồng có quy định, phải đặt lợi ích công ty lên hàng đầu."
 
Trên hợp đồng giấy trắng mực đen có viết chín chữ rõ ràng: Ưu tiên lợi ích công ty lên hàng đầu.
 
Bởi vì chín chữ này mà hai năm trước Khương Nguyệt chỉ có thể ngoan ngoãn cho người ta giẫm lên, phải luôn kìm nén một bụng tức giận cũng không thể mắng cho đã miệng được.
 
Tới sau cùng, có còn bị anti-fan đội lên đầu biệt danh "Bánh bao".
 
Bánh bao? Ha ha!
 
Nếu như bản hợp đồng không có từ trước, thì cô đã sớm tự tay vạch trần tất cả rồi.
 
Cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo.
 
Giằng co hơn nữa phút đồng hồ sau, Trần Khang Tử ra vẻ nhượng bộ: "Nói đi, em có điều kiện gì."
 
Làm như đoán được đối phương sẽ thỏa hiệp, Khương Nguyệt lập tức đáp lời.
 
"Hai điều kiện." Cô vươn hai ngón tay ra, "Thứ nhất, tôi muốn ký hợp đồng lại lần nữa."
 
"Có thể."
 
Khương Nguyệt nhếch môi: "Thứ hai, bất kể là chuyện gì, quyền quyết định đều nằm trong tay tôi."
 
Nói cách khác, công ty không thể bắt buộc cô đi quay phim, không thể bắt buộc cô tạo scandal, càng không thể bắt cô ngoan ngoãn ngậm miệng trong lúc cô bị người ta hắt nước bẩn lên người.
 
Trần Khang Tử cau mày lại, giọng nói nâng cao tới quãng tám: "Khương Nguyệt, em đừng quá đáng!"
 
Khương Nguyệt nhún vai, giơ tay khều khều vòng tai tua rua.
 
Động tác nhỏ nhìn có vẻ không để tâm nhưng cũng khiến Trần Khang Tử hoàn toàn tỉnh táo trong tích tắc.
 
Nhìn thấy đá quý trên vòng tai, tự nhiên cô ta sẽ liên tưởng đến MR.
 
Thế Gia mở cuộc họp hội đồng quản trị vào tối qua, sếp lớn đều nhất trí cho ra kết luận: lần này khởi điểm comeback của Khương Nguyệt rất cao, chắc chắn ô dù sau lưng có địa vị không nhỏ.
 
Cho dù không thể trèo cao tới người giàu nhất nhưng với nhan sắc của Khương Nguyệt thì leo lên người ông lớn M's cũng không khó.
 
Hai năm trước, cô chỉ là một tảng đá kê chân.
 
Nhưng hai năm sau, cô lại là miếng mồi ngon. Có thể ký hợp đồng với cô cũng đồng nghĩa với việc thu phục người sau lưng cô vào bên họ.
 
Tuy Trần Khang Tử tuyên bố Tinh Đồ sẽ không thể chấp nhận Khương Nguyệt, nhưng trên thực tế, cô cũng không nắm chắc mười phần.
 
Ở trong giới giải trí, không có ai tồn tại mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn trường tồn.
 
"Được." Trần Khang Tử không thể bỏ qua cơ hội này, "Nhưng nếu cô muốn từ chối công việc do công ty sắp xếp cũng phải có lý do chính đáng."
 
Tay Khương Nguyệt ngừng động tác lại, cười mỉm: "Đó là điều đương nhiên."
 
Cô cười đến mức quyến rũ mê người, Trần Khang Tử lại cảm thấy có ẩn ý sâu không lường được. 
 

Hai năm không gặp, ngoại hình Khương Nguyệt lại càng đẹp hơn, suy nghĩ cũng càng thêm tinh tế, không còn là cô gái nhỏ không hiểu sự đời lúc mới vào nghề nữa rồi.
 
Nhưng không sao cả, mục đích cuối cùng đã đạt được.
 
Khuôn mặt sầu lo của Trần Khang Tử đã giãn ra: "Công ty vừa tuyển trợ lý mới, nếu em không ngại, chị cho cô ấy theo em rèn luyện nhé."
 
Trọng điểm đưa ra là: Rèn luyện.
 
Con đường tiếp theo chắc chắn không bằng phẳng lắm, mặc dù Thế Gia không ngáng đường của Khương Nguyệt nhưng khi trao đổi tài nguyên, chắc chắn Tinh Đồ sẽ không có sắc mặt tốt.
 
"Được." Khương Nguyệt thoải mái đồng ý.
 
"Bây giờ chị gọi cô ấy đến đây." Trần Khang Tử bấm điện thoại liên tục, người cũng đã đứng lên, "Công ty có việc gấp, chị phải về trước. Sau khi soạn xong hợp đồng thì trợ lý sẽ đưa cho em."
 
Khương Nguyệt khoát khoát tay: "Tạm biệt chị Khang."
 
Trần Khang Tử vốn đã bước tới phía trước vài bước, nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp mà nhìn cô vài lần, rồi để lại một câu: "Sau này hãy làm thật tốt, công ty sẽ không bạc đãi em đâu."
 
Những lời này, dường như đã từng nghe rồi.
 
Giống như năm năm trước, lúc cô ra mắt cũng đã từng nghe ở nơi nào đó.
 
Trợ lý mới hành động rất nhanh, Trần Khang Tử vừa mới bước chân trước ra khỏi quán thì cô ấy đã tiếp bước vào quán cà phê.
 
Người nọ đi thẳng một đường, vô cùng lo lắng chạy nhanh tới ghế dài, cúi đầu một góc 90 độ với Khương Nguyệt: "Chào chị Nguyệt, em tên Khả Tụng, sau này sẽ là trợ lý của chị."
 
"Khả Tụng?" Tên này dễ nghe.
 
"Đúng, chính là loại bánh đó ạ!"
 
(*Khả tụng -可颂 là bánh sừng trâu.)
 
Khương Nguyệt cười mỉm, chống má đánh giá cô gái trước mắt.
 
Khoảng chừng hai mươi tuổi cũng không gọi là cao, nhưng ngoại hình trong sáng, nhìn rất đơn thuần.
 
"Uhm, sau này mong chỉ giáo nhiều hơn."
 
Khả Tụng cười càng tươi hơn: "Chị Nguyệt đừng khách sáo."
 
Khương Nguyệt gật đầu, lại hỏi: "Vậy chị đợi tới lúc ký hợp đồng xong mới bắt đầu làm việc hả?"
 
"Không ạ!" Khả Tụng lấy điện thoại cầm tay ra, thì thầm từng mục: "Tám giờ tối nay có một cuộc họp trực tiếp về việc chị tái xuất, tổ chức ở phòng sự kiện trong công ty."
 
Khương Nguyệt mỉm cười lắc đầu.
 
Đêm nay, Thế Gia cũng gấp thật.
 
Cô lại hỏi: "Vậy em còn bận chuyện gì khác không?"
 
"Em?" Khả Tụng chớp mắt, lúng ta lúng túng nói: "Em chịu trách nhiệm đi theo chị."
 
Khương Nguyệt híp hai mắt lại: "Được, đi theo chị."
 
Khả Tụng sửng sốt, không hiểu sao cô có loại… dự cảm rất bất thường.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui