Sau khi chồng tôi biến thành tỷ phú số một

Chương 6: Anh chỉ sợ ngày mai em không xuống giường được thôi.
 
Edit: Cò hương thích đú đởn anti deadline
 
Cửa sổ dài trên hành lang mở hé một nửa, bãi cỏ kéo dài đến tận chân tường, dưới ánh mặt trời, trở nên óng ánh chói mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai hầu gái mỗi người bưng một khay rượu vang đỏ và ly đế cao, đi qua hành lang cao cao, bước vào một căn phòng màu rượu sâm panh rộng rãi sáng sủa.
 
Trong phòng, người qua kẻ lại bận rộn, duy chỉ có chiếc sofa giường rộng rãi là bất động.
 
Khương Nguyệt dựa vào ghế, lật cuốn tiểu thuyết vô cùng chán nản.
 
Vừa lật trang tiếp theo, một cơn đau nhói truyền đến từ bắp chân, khiến cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh: “Á.”
 
“Giữ yên.” Thợ làm đẹp hờ hững nói, rồi tiếp tục lột giấy wax lông.
 
Đau thì đau thật, nhưng bắp chân của Khương Nguyệt đã trở nên mềm mại như tơ lụa, hiện ra ánh ngọc dưới ánh đèn.
 
Hầu gái rót rượu vang đỏ vào ly đế cao, đưa đến bên cạnh Khương Nguyệt: “Thiếu phu nhân, rượu vang của ngài.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nguyệt cong mắt cười: “Cảm ơn.”
 
Cô nâng ly nhấp môi.
 
Vừa nếm vào miệng, sự cay nồng lưu chuyển từ cổ họng đến dạ dày, vị chua chát nhẹ, không hổ là rượu ngon sản xuất năm 1982.
 
Rượu ngon đương nhiên phải chia sẻ với người khác, Khương Nguyệt hơi nghiêng đầu, gọi: “William.”
 
Nhà tạo mẫu tóc gốc Hoa đứng bên cửa sổ xoay qua, ông ta đang hướng dẫn trợ lý của mình pha thuốc nhuộm tóc, nhưng tên trợ lý tay chân vụng về, làm cho cho ông ta có chút mất kiên nhẫn.
 
William đảo mắt thấy rượu vang đỏ đắt có tiếng, lập tức nở nụ cười.
 
Hầu gái biết ý, rót một thêm rượu cho William.
 
Khương Nguyệt: “Enjoy.” (Mời thưởng thức)
 
“Thanks!” William cúi người cụng ly với cô, uống một ngụm rượu xuống cổ họng, thoải mái đến nỗi run cả vai.
 
Khương Nguyệt thu lại nụ cười, quét mắt qua gương mặt quen thuộc trong phòng.
 
Buổi sáng vừa thức dậy, Yến Trì liền nói với Khương Nguyệt rằng cả ekip tạo hình cho cô đã đến trang viên.
 
Không cần nghĩ, đây tất nhiên là ý của Thịnh Minh Lâu.
 
Khương Nguyệt không hỏi nhiều, để mặc cho họ nhào nặn.
 
Lần trước thời gian gấp gáp, bọn họ chỉ làm qua quýt. Nhưng lần này ekip có thời gian thong thả, nửa ngày trôi qua, Khương Nguyệt nhìn mình như thay da đổi thịt, đến lông tơ trên mặt cũng phát ra hào quang.
 

Hiệu quả vô cùng rõ ràng, nhưng cô mệt đến nỗi xương cốt đau nhức, trong lòng chỉ muốn nhanh kết thúc.
 
Nhấm nháp rượu vang đỏ xong, quá trình tẩy lông của thợ làm đẹp cho cô cũng hoàn thành.
 
Thấy thế, Khương Nguyệt hỏi: “Còn gì nữa không?”
 
William dùng lời khen ngợi thay cho câu trả lời: “Nhìn cô xem, bây giờ cô rất hoàn hảo.”
 
Từ nhỏ đã quen với những lời khen ngợi, Khương Nguyệt chỉ mỉm cười chấp nhận.
 
“Đi theo tôi.” Nhà tạo mẫu tóc gốc Hoa đưa tay, kéo Khương Nguyệt lên, đi đến phòng tắm ở bên cạnh.
 
Phòng tắm còn to hơn phòng ban nãy.
 
Bồn tắm bằng đá cẩm thạch chứa đầy nước nóng, trông như một suối nước nóng tỏa khói trắng nghi ngút. Chỉ riêng đứng bên cạnh bồn tắm đã có thể cảm thấy nóng.
 
William buông tay, nói một câu: “Ngâm mình nghỉ ngơi đi, lát nữa gặp.”
 
Ý là buổi tút tát toàn thân hôm nay đã kết thúc rồi sao?
 
Khương Nguyệt muốn quay đầu hỏi, nhưng người đã không thấy bóng nữa, còn luôn tiện đóng cửa phòng tắm.
 
Bỏ đi, mệt cả ngày trời rồi, ngâm nước nghỉ ngơi một lát vậy.
 
Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu, Khương Nguyệt bèn cởi áo choàng tắm trên người, chậm rãi bước vào trong bồn tắm. Nhiệt độ nước vừa phải, trong chốc lát các lỗ chân lông toàn thân đều nở ra.
 
Hà, thoải mái quá...
 
Phải nằm thêm một lúc, tối qua bị Thịnh Minh Lâu giày vò cả đêm, cơ bản chẳng ngủ ngon được.
 
Bồn tắm không sâu, ngồi xuồng vừa hay có thể dựa đầu vào đá cẩm thạch xung quanh. Trong màn sương trắng lượn lờ, Khương Nguyệt duỗi tay chân, đầu óc lâng lâng phiêu đãng, như sắp bay tận mây xanh.
 
Sự mệt mỏi lên đến giới hạn, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
 
Trong giấc mơ nặng nề, một giọng nam trầm mạnh vang lên bên tai: “Suối nước nóng dùng để ngâm mình, không phải dùng để ngủ.”
 
Khương Nguyệt thình lình tỉnh dậy, cũng chẳng nhìn rõ người đến là ai, lật người tóm lấy áo choàng tắm ở bên cạnh, lôi xuống nước che đi thân thể lõa lồ.
 
Cô quay đầu lại nhìn, là Thịnh Minh Lâu.
 
“Đi đứng không một tiếng động...” Khương Nguyệt nhỏ tiếng lầm bầm, ôm áo choàng tắm càng chặt hơn.
 
Thịnh Minh Lâu ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh bồn, hai chân vắt lên nhau. Liếc thấy cử chỉ nhỏ của Khương Nguyệt, anh cố ý không dời tầm mắt đi, ngược lại quan sát cảnh xuân trong bồn một cách trắng trợn.
 
Sau khi tút tát toàn thân, làn da của cô còn mềm hơn cả mỡ cừu, trong màn sương mờ ảo trở nên càng thêm khiêu khích.
 
Khương Nguyệt nhíu mày, nghiêng người: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
 
Thịnh Minh Lâu tỏ vẻ mất hứng, dời mắt đi không một dấu vết, mượn động tác nâng tay kéo nhẹ cổ áo để che đi yết hầu đang lăn lộn.
 

Khương Nguyệt bực dọc: “Biểu cảm của anh là có ý gì?”
 
“Theo nghĩa đen.”
 
Trên mặt Thịnh Minh Lâu viết đầy: Cũng chẳng phải chưa thấy qua.
 
“Anh!” Khương Nguyệt tức giận đứng lên, nhưng lại ý thức mình chưa mặc quần áo, nên chỉ đành ngồi lại xuống nước, bĩu môi không nói thêm gì nữa.
 
Anh ta rõ ràng là ăn no rồi nên không thấy đồ ăn thơm!
 
Thịnh Minh Lâu dựa ra sau, sắc mặt bình thản, không thấy được gì trong con ngươi đen thẳm kia. Vừa không mở miệng lại cũng chẳng muốn đi.
 
Nhưng có ai rảnh rỗi đến mức chạy đến phòng tắm rồi ngồi thừ ra đó?
 
Khương Nguyệt siết chặt áo choàng tắm: “Anh tới làm gì?”
 
“Sắp xếp công việc cho em.” Thịnh Minh Lâu dán mắt vào cửa sổ sát đất đối diện bồn tắm, bên ngoài cửa sổ là cảnh biển, “Show MR ba ngày sau sẽ do em đi mở màn.”
 
Khương Nguyệt sửng sốt.
 
MR là một thương hiệu đá quý cao cấp mới nổi ở nước ngoài vài năm gần đây, và đang có đà phát triển mạnh mẽ, vừa ra mắt đã có vị thế ngang ngửa với các thương hiệu lâu năm khác, và bây giờ đã có dấu hiệu độc bá thiên hạ.
 
Hơn nữa, trang chính thức đã thông báo MR sẽ sớm được ra mắt thị trường trong nước.
 
Lẽ nào, Thịnh Minh Lâu là một trong những người tài trợ ở phía sau? Người giàu nhất châu Á mà, có khả năng lắm.
 
Cô đang suy tính trong lòng, Thịnh Minh Lâu lại nói: “Không tự tin?”
 
“Em...”
 
Nhưng chỉ do dự vài giây, Thịnh Minh Lâu đã đưa mắt nhìn chằm cô: “Em là người mẫu ảnh debut, coi như tạm đủ điều kiện, nhưng catwalk lại không thể nhìn thẳng.”
 
Khương Nguyệt nghẹn họng nói: “Thế mà anh vẫn muốn em đi mở màn.”
 
“Chẳng phải em muốn quay lại giới giải trí sao?” Mí mắt Thịnh Minh Lâu rũ xuống, tay phải xoa nhẫn cưới trên ngón áp út bàn tay trái, “Cơ hội không được bỏ lỡ.”
 
Quả đúng là vậy, chỉ cần có thể xuất hiện ở show MR, thì cho dù có đi qua cũng có thể bị ống kính của truyền thông bắt được.
 
Huống hồ, năm đó Khương Nhan ra mắt làng giải trí, cũng từng một lần nâng tầm trình độ thẩm mỹ của người dân trong nước, là “nhan sắc tuyệt trần” đúng như lời đồn.
 
Gương mặt đẹp kinh người như vậy xuất hiện trên show MR chắc chắn sẽ dẫn đến sự bùng nổ nóng hổi.
 
“Được.” Khương Nguyệt nửa tức giận nửa khiêu khích: “Ba ngày sau chứ gì?’
 
Nhưng phải catwalk trên sàn chữ T, thôi thì luyện tập nhiều hơn là được.
 
Thịnh Minh Lâu thấp thoáng cười, đứng dậy, chỉnh lại nếp nhăn trên cổ áo, nói: “Tôi đã tìm thầy giúp em, cô ấy hiện đang chờ ở tầng hai.”

 
“Thầy?”
 
“Siêu mẫu quốc tế, Monica.”
 
Khương Nguyệt á khẩu.
 
Ngay cả siêu mẫu nổi tiếng cũng có thể mời về nhà làm thầy riêng. Trên thế giới này có thứ gì mà tiền không làm được không?
 
Sau ba ngày huấn luyện tập catwalk theo kiểu ma quỷ, Khương Nguyệt cảm thấy hai chân có thể cắt bỏ rồi tự đi catwalk rồi.
 
Ngày luyện tập cuối cùng kết thúc, Khương Nguyệt mát-xa xong bèn gục xuống giường ngay khi cô về phòng.
 
Vẫn may Thịnh Minh Lâu bận việc, gần đây ít có thời gian về trang viên. Cho dù ban ngày mệt mỏi, nhưng vẫn có thể ngủ ngon mà không bị giày vò vào ban đêm.
 
Nhớ đến Thịnh Minh Lâu, Khương Nguyệt cầm lấy Ipad đặt trên đầu giường, mở thanh tìm kiếm, gõ vào: Thịnh Minh Lâu.
 
“Thịnh Minh Lâu, ngày sinh chưa rõ, chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc điều hành tập đoàn M’s (Logo là một con đại bàng tung cánh), các thương hiệu của tập đoàn bao gồm MR, Meta v.v... Trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới được công bố vào năm 2019, Thịnh Minh Lâu có tổng giá trị tài sản lên đến 60 tỷ đô la Mỹ, xếp thứ 8 toàn thế giới và là người giàu nhất châu Á mới nổi...”
 
“60 tỷ đô...”
 
Khương Nguyệt không nhạy cảm lắm với những con số, cô nhẩm đi nhẩm lại vài lần cũng không thể ngộ ra “60 tỷ đô” cụ thể là bao nhiêu.
 
Tầm mắt của cô dời đến link liên kết của “MR”, bèn tiện tay mở ra.
 
“MR, tên đầy đủ Moon River, là một công ty đá quý lớn nhất của Anh, có trụ sở chính nằm ở London… từng dự kiến thâm nhập thị trường Trung Quốc vào năm 2017, sau đó vì một số lý do nên trì hoãn đến năm 2019...”
 
Hai mốc thời gian trên tài liệu cũng khớp với những gì Khương Nguyệt biết.
 
Năm 2017, Thịnh Minh Lâu lần đầu về nước, xem mắt và đăng ký kết hôn với cô, sau đó bèn vội vàng trở lại Anh.
 
Năm 2019, Thịnh Minh Lâu dẫn dắt MR - Thương hiệu đá quý cao cấp với thân phận là người giàu nhất châu Á, rồi quay trở lại Trung Quốc đại lục.
 
Xem ra, anh bận rộn ở nước ngoài hai năm có lẽ chính là bận vì chuyện này...
 
Khương Nguyệt lật từng trang nhưng không lật ra được thêm tin tức gì khác. Những chuyện công chúng biết cũng chẳng nhiều hơn cô là bao, điều này khiến trong lòng Khương Nguyệt cân bằng lại một chút.
 
Nhưng trên trang giới thiệu của Thịnh Minh Lâu, tình trạng hôn nhân được điền là “chưa kết hôn”, nó khiến cô cảm thấy chướng mắt vô cớ.
 
“Không công khai cũng tốt, tránh sau này bị người ta gọi là tài nguyên già...”
 
Cô đang suy nghĩ thì bỗng tiếng mở cửa vang lên phía sau.
 
Bước chân vững vàng tuần tự, chỉ nghe thôi đã có thể tưởng tượng ra là ai.
 
Khương Nguyệt vội vã bỏ Ipad xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ. Không hổ là người đã lăn lộn trong giới giải trí, lúc giả ngủ đến cả lông mi cũng không run lấy một cái, giống y như thật.
 
Tiếng bước chân đến bên giường, anh lạnh lùng bóc trần: “Lần sau giả ngủ nhớ tắt Ipad.”
 
Bị nhìn thấu thì có giả vờ thêm cũng vô ích.
 
Khương Nguyệt mở mắt, loáng một cái khoá màn hình Ipad.
 
Nhưng Thịnh Minh Lâu đã nhìn thấy cô đang tìm cái gì, khi rảo bước về phía phòng tắm, anh để lại một câu: “Còn muốn biết gì cứ trực tiếp hỏi anh.”
 
Cô bĩu môi, mặt đầy vẻ không tình nguyện: “Vâng.”
 

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Khương Nguyệt nghiêng người bỏ Ipad lên đầu giường, sau đó chui vào chăn, cuộn toàn bộ chăn bông lên người y như cuộn sushi.
 
Thịnh Minh Lâu tắm xong ra khỏi phòng, nhìn thấy “cái thứ” trên giường.
 
Chăn màu cafe nhạt, bị Khương Nguyệt cuộn lại như vậy, giống hệt với thanh chikuwa trong món Oden*
 
*Một món ăn truyền thống của Nhật Bản.
 
Ý đồ của cô rất rõ ràng, không chia giường thì chia chăn.
 
Thịnh Minh Lâu dựa vào đầu giường, ngồi bên “thanh Chikuwa”: “Ra đây, anh sẽ không động vào em.”
 
Có quỷ mới tin.
 
“Em lạnh.”
 
Đêm mùa hè đến gió cũng nóng rực. Điều hòa trong phòng ở mức 27 độ, mát mẻ vừa vặn, lạnh đâu ra chứ? Nói láo cũng phải có mức độ.
 
Thịnh Minh Lâu kéo góc chăn: “Đừng bướng.”
 
Nhưng Khương Nguyệt vẫn co rụt lại trong “thanh Chikuwa”, dù vô lý nhưng cũng chẳng sợ nói: “Nếu lạnh thật thì anh bảo Yến Trì đem thêm một cái chăn đến.”
 
Anh vô cùng nhẫn nại, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Nguyệt Nha, nghe lời.”
 
Người trong chăn loi nhoi trái phải xem như trả lời, nhưng không phải là để giải trừ phong ấn, mà là cuộn góc chăn bị Thịnh Minh Lâu tóm lấy xuống dưới thân lần nữa.
 
Xong, không một kẽ hở.
 
Khương Nguyệt đang độ đắc ý, bỗng nghe thấy tiếng thở dài.
 
Trong khoảnh khắc không kịp đề phòng, cô cảm thấy mình bị ôm lên, và còn đi vài bước về phía mép giường. 
 
“Xoạch” Thịnh Minh Lâu giật mạnh cái chăn.
 
Khương Nguyệt như con quay nhỏ xoay tròn nửa vòng trên không trung, rồi ngã lăn ra đất bịch một tiếng, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Mông không thâm tím là may rồi.
 
Khương Nguyệt phát cuồng: “THỊNH MINH LÂU!”
 
Ngó lơ sự gầm rống của cô, Thịnh Minh Lâu đã nằm xuống nệm, thở đều: “Ngủ thôi.”
 
Khương Nguyệt không đồng ý: “Lát nữa anh đừng có động tay động chân với em đấy.”
 
“Yên tâm, anh chỉ sợ ngày mai em không xuống giường được thôi.” Nói xong, Thịnh Minh Lâu quay lưng về phía cô.
 
Khương Nguyệt: “...”
 
Được, xem như anh ghê gớm.
 
Tác giả có lời muốn nói: Có độc giả không muốn xem tiếng Anh mầm non.
 
Ok con dê*, đổi.
 
*Nguyên văn là OJBK, là cách nói OK khá thô lỗ, JB là cái abc của con trai.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận