Sau khi chồng tôi biến thành tỷ phú số một

Chương 10

Editor: Đừng để chị nhắc deadline nữa được không?
 
Kinh Cảng, khu Bắc Giao, biệt thự Hán Văn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Trì đứng sau tấm bình phong Thủy Mặc trong thư phòng, nắm cổ tay đứng yên.
 
Thịnh Minh Lâu có thói quen yên tĩnh khi làm việc, không chấp nhận được một chút tạp âm nào. Ngoại trừ vệ sĩ Yến Trì ở ngoài thì bất cứ ai cũng không được ở lại trong phòng. Còn vệ sĩ phải cách bàn làm việc rất xa và duy trì im lặng.
 
"Reng--!"
 
Di động trong tây trang reo lên.
 
Yến Trì nhíu mày, giơ tay đè phía ngoài áo khoác như là muốn đề phòng điện thoại tiếp tục rung rung.
 
Chỉ tiếc, điện thoại không chịu phối hợp.
 
"Reng--!"
 
"Reng--!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai tiếng reo lên liên tục, trong không gian im lặng nó lại vang dội vô cùng.
 
Cậu gần như không có bạn bè, vì vậy di động luôn ở chế độ yên lặng quanh năm suốt tháng, cũng chưa từng xảy ra sai lầm như vậy. Ai cũng nghĩ vậy cho tới ngày hôm nay...
 
Trên trán Yến Trì chảy từng giọt mồ hôi, cậu không dám nhìn tới biểu cảm của thiếu gia.
 
Thịnh Minh Lâu vừa mới ký xong một bản kế hoạch, thuận tay gác nó qua một bên: "Có bạn rồi à?"
 
Yến Trì vốn đang cứng đờ người, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra.
 
Lần trước có một người hợp tác không biết điều xông vào phòng làm việc la hét ầm ĩ, cuối cùng bị bốn người bảo vệ vác trên vai khiêng ra ngoài, cảnh tượng đó vẫn còn rành rành trước mắt.
 
Hôm nay thiếu gia chẳng những không phát hỏa mà nghe giọng điệu dường như cũng không tệ lắm.
 
Thậm chí có thể nói là… sung sướng?
 
Sau khi xác nhận mình nằm trong vùng an toàn, Yến Trì đáp: "Dạ là trợ lý bên cạnh phu nhân ạ!"
 
Tay cầm bút của Thịnh Minh Lâu dừng lại, "Nam hay nữ?"
 
"Là một cô gái, đã bị phu nhân dỗ ký hiệp nghị giữ bí mật M's."
 
Thịnh Minh Lâu nhếch môi, cười không ra tiếng.
 
Nguyệt Nha của anh sẽ không dỗ người, e là cô vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ.
 
Yến Trì cầm điện thoại di động trên tay, nghía màn hình một cái, tất cả đều là tin nhắn Khả Tụng gửi tới: 
 
"Chị Nguyệt đang trang điểm, chuẩn bị chụp hình."
 
"Chụp hình xong rồi, sau khi nghỉ ngơi sẽ tiếp tục nhận phỏng vấn."
 

Trên mặt Yến Trì xuất hiện ba vạch đen, còn chưa xem xong những tin nhắn cũ, điện thoại lại rung lên thêm cái nữa: 
 
"Người phỏng vấn kia đúng là không biết lựa lời mà nói, dám hỏi chị Nguyệt có đồng ý hợp tác cùng Giang Dư Hãn trong tương lai không? May mà chị Nguyệt nhà chúng ta nhanh trí, bằng không sẽ bị dính bẫy rồi! Tức quá!"
 
Yến Trì trả lời tin nhắn theo bản năng, đầu ngón tay vừa mới gõ được hai chữ "Bình tĩnh" trên màn hình, trong lúc lơ đãng đã thoáng nhìn ánh mắt của thiếu gia.
 
Thịnh Minh Lâu ngừng việc trong tay lại, nhìn thẳng cậu bằng một ánh nhìn đầy vẻ thú vị.
 
Trong mắt có mấy phần trêu chọc, cũng có hơi tò mò.
 
Yến Trì hốt hoảng: "Xin lỗi thiếu gia nhiều ạ! Tôi lập tức tắt điện thoại."
 
"Không sao cả." Thái độ Thịnh Minh Lâu ôn hòa khác thường, tựa như đang cười nhe, "Tôi còn tưởng rằng sau khi về nước cậu đã biết kết bạn rồi."
 
Yến Trì cất điện thoại, thành thật trả lời: "Là phu nhân kêu chúng tôi thêm bạn WeChat."
 
Thịnh Minh Lâu gật đầu, cầm bút máy lên lần thứ hai, không nói nữa.
 
Vốn tưởng chuyện này cứ vậy mà qua đi, ai ngờ 15 phút sau, Thịnh Minh Lâu ngẩng đầu lên nói: "Trợ lý biết lịch trình có sẵn của Nguyệt Nha không?"
 
"Biết ạ."
 
"Bây giờ đang ở đâu?"
 
Thịnh Minh Lâu chỉ biết hôm nay Khương Nguyệt sẽ chính thức ký hợp đồng với Thế Gia, nhưng lịch trình cụ thể thì anh không biết.
 
Yến Trì vốn cũng không rõ lắm.
 
Nhưng hôm qua, sau khi thêm WeChat, khung tin nhắn của cô nàng trợ lý vốn không thể đóng lại được, dù cho cậu không hỏi, đối phương cũng nói ra toàn bộ. Vốn là người không biết gì, bây giờ đã biết rất rõ rồi.
 
"Phu nhân vừa mới nhận phỏng vấn cho Fashion Magazine "Marix" xong." Yến Trì nói.
 
"Uhm."
 
"Sau đó..." Yến Trì không đáp được nữa rồi.
 
Đáp không được, đành phải lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Khả Tụng: "Sau đó, phu nhân còn công việc gì nữa không?"
 
Chưa tới một giây sau, Khả Tụng đã trả lời: "Còn phải chụp ngoại cảnh, địa điểm là CDB* Thế Mậu Đại Hạ."
 
*CBD: viết tắt của Central business district (Quận kinh doanh trung tâm), là trung tâm kinh doanh và thương mại lớn của một thành phố. 
 
Thịnh Minh Lâu vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi đáp án.
 
Vừa mới được hồi âm, Yến Trì lập tức nói: "Phu nhân chuẩn bị đến Thế Mậu Đại Hạ chụp ngoại cảnh."
 
Thịnh Minh Lâu không nói, dùng tay phải vuốt nhè nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bên trái. 
 
Thật lâu sau, anh nói: "Chuẩn bị xe."
 
Buổi chiều lúc hai giờ, gió nóng thổi qua con đường nhựa ở khu CBD Kinh Cảng, thổi về phía Thế Mậu Đại Hạ.
 
Chờ tới lúc thành phần tri thức đi làm đi qua như làn sóng, ba chiếc xe dã ngoại đậu dưới bóng của tòa nhà rốt cuộc cũng di chuyển.
 
Chiếc xe thứ nhất đang nâng các loại thiết bị chụp ảnh xuống, chiếc xe thứ hai đang kéo rào chắn ở hai đầu phố, đồng thời cũng sơ tán người qua đường ăn dưa, tò mò vây xem.
 

Chiếc xe thứ ba được kéo cửa ra, Khương Nguyệt giẫm giày cao gót mười phân xuống xe, ánh mắt trời chói lọi khiến cô nheo mắt lại. 
 
Nhà tạo mẫu đi theo sát phía sau, không ngại phiền mà giúp cô chỉnh tóc lại: "Tóc thả phía trước đi, đúng rồi, rất đẹp."
 
Chụp ngoại cảnh vừa phải tự nhiên mà vừa phải cố gắng đạt tới mức độ hoàn mỹ. 
 
Nhiếp ảnh gia đã dựng chân máy xong và đang đứng đợi.
 
Khương Nguyệt xuất thân từ người mẫu, cũng không cần phải chỉ dẫn, cô chủ động đi đến bên cạnh nhiếp ảnh gia rồi hỏi: "Chụp 10 tấm liên tục sao?"
 
"Chụp tĩnh trước rồi chụp động sau." Nhiếp ảnh gia vươn tay, vẽ một hình chữ nhật trong không trung, "Cô tựa vào tường đá cẩm thạch kia đi, chúng ta chụp thử mấy tấm."
 
"Được."
 
Khương Nguyệt đi đến bức tường nhiếp ảnh gia chỉ định, nghiêng người về phía máy ảnh.
 
"Tách, tách, tách!"
 
"Tách, tách, tách!"
 
Mỗi lần chụp 1 tấm, Khương Nguyệt đều đổi một dáng khác, đổi một biểu cảm khác.
 
Nhiếp ảnh gia cực kỳ thỏa mãn, gật đầu đứng lên: "Cho tôi một chút quyến rũ thùy mị."
 
Nghe vậy, Khả Tụng chờ ở một bên lập tức sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: "Cái gì mà… Quyến rũ thùy mị?"
 
Yêu cầu này chẳng khác nào yêu cầu muốn màu đen rực rỡ sắc màu của các bố thiên hạ bên A* đưa ra.
 
*Bố thiên hạ bên A: Trong đời sống hàng ngày, trong hợp đồng thường có 2 bên, bên A xuất tiền, bên B xuất lực. Bố bên A là người mà bạn nói cái gì cũng đều nói ngược lại. Lời bố bên A yêu cầu chính là thánh chỉ.
 
Nhiếp ảnh gia "chậc" một tiếng: "Sao cô trợ lý nhỏ này lại nói nhiều như vậy?"
 
"Ha ha, tôi chỉ tò mò thôi."
 
Nhiếp ảnh gia vốn đang trách Khả Tụng làm ồn, nhưng thấy cô ấy cười ngây ngô nên không đành lòng trách mắng, chỉ nói: "Cô xem thì biết thôi."
 
Lúc này, Khương Nguyệt đang bị một đám người vây quanh.
 
Tô son rồi lại dặm phấn lại, người thì quạt gió, người thì chải tóc, tạo kiểu lại.
 
Sau một hồi thay đổi, nhà tạo mẫu mới ra dấu "OK" với nhiếp ảnh gia, những người còn lại đều giải tán.
 
"Được rồi." Nhiếp ảnh gia cúi người điều chỉnh lại máy ảnh. "Một, hai---"
 
Khương Nguyệt lập tức tiến vào trạng thái chụp ảnh, giơ tay túm xốc mái tóc xoăn phía sau lên, cô dựa sát vào trên mặt tường cẩm thạch giống như đang nằm trên chiếc giường êm ái.
 
Trải qua một khoảng thời gian bị mặt trời chiếu lên, tường đá cẩm thạch đang là lúc nóng nhất. 
 
Khương Nguyệt lại như không có chuyện gì, ung dung đặt cánh tay lên mặt tường, còn không quên nghiêng đầu hướng về phía camera.
 
Xuất thân từ người mẫu lại có gương mặt hoàn mỹ, buổi chụp ảnh tĩnh ngoại cảnh đã kết thúc một cách hoàn hảo.
 
"OK!"

 
Nhiếp ảnh gia hô xong, Khương Nguyệt mới tách người ra khỏi tường đá cẩm thạch. Hai tay của cô bị phỏng tới mức đỏ bừng, trên mặt vẫn là một nụ cười nhàn nhạt.
 
Khả Tụng đi tới đón cô, đau lòng nói: "Chị, tay chị..."
 
"Không sao đâu." Khương Nguyệt ậm ờ cho qua rồi lại hỏi: "Gần đây có quán trà sữa nào không?"
 
"Có, cách đây không xa."
 
Khương Nguyệt hơi khom người xuống, nhỏ giọng nói: "Trời nóng như vậy, tất cả mọi người đều vô cùng vất vả, có thể phiền em đi mua một ít trà sữa về không?"
 
Khả Tụng ngầm hiểu, gật gật đầu: "Được."
 
Mắt thấy Khả Tụng đã chạy đi, Khương Nguyệt đi đến bên cạnh nhiếp ảnh gia: "Vất vả rồi."
 
"Có thể chụp được những bức ảnh đẹp thì không thể coi là vất vả." Nhiếp ảnh gia cũng nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, "Cô nàng trợ lý của cô đâu rồi?"
 
Khương Nguyệt tùy ý nói bừa: "Cô ấy đi nhận điện thoại rồi."
 
Nhiếp ảnh gia không nói nhiều, hỏi dò cô: "Muốn nghỉ ngơi một chút không?"
 
Bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng chỉ riêng lúc chụp ngoại cảnh là không thể dễ dàng nói nghỉ ngơi.
 
Chụp ngoại cảnh chủ yếu sử dụng ánh sáng trực tiếp, nếu chậm một giây có thể sẽ không bắt được những khoảnh khắc đẹp. Toàn bộ người trong ê-kíp đều đang đợi ở phía sau, nếu lúc này người mẫu nói nghỉ ngơi sẽ dễ dàng bị đánh giá là bệnh ngôi sao.
 
"Không cần." Khương Nguyệt rất am hiểu đạo lý này, "Chúng ta tiếp tục chụp hình nha?"
 
"Được!"
 
Ảnh tĩnh đã chụp xong, nhân viên công tác đã dỡ bỏ hoàn toàn rào chắn ở đằng trước.
 
Ảnh động thật ra chính là chụp hình nhanh. Nó không chỉ thử thách kỹ thuật của nhiếp ảnh gia mà còn thử thách kỹ năng khống chế biểu cảm của người mẫu, khả năng kiểm soát cơ thể, hai thứ này không được thiếu thứ nào.
 
Trước khi chụp ảnh, Khương Nguyệt đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia nghe ông chỉ đạo.
 
"Cô đi đến ngã rẽ, sau đó xoay người, chúng ta chụp thử một cảnh trước xem sao."
 
"Được."
 
Ekip chụp ảnh hiểu rất rõ "điểm hấp dẫn" của Khương Nguyệt.
 
Đôi mắt là điểm sáng nhất trên gương mặt xinh xắn của cô, đặc biệt là nốt ruồi son màu đỏ dưới mắt trái.
 
Ngã rẽ chụp ảnh nằm hướng bên trái, khi Khương Nguyệt xoay người lại, tường đá cẩm thạch sẽ chắn một nửa màn ảnh, để tránh cho bức hình không quá trống, và cũng có thể làm nổi bật nốt ruồi son của cô.
 
Một cái quay đầu nhìn lại, ảnh động đã xong.
 
"Hoàn hảo!" Nhiếp ảnh gia không nhịn được mà lên tiếng, "Đây là lần đầu tiên tôi chụp ảnh động thuận lợi như vậy!"
 
Khương Nguyệt nghe khích lệ, mỉm cười không đáp.
 
Nhưng so với khen ảnh chụp, trong tích tắc, toàn lực chú ý của cả ekip chụp ảnh không hẹn mà cùng bị thứ trên đường lớn hấp dẫn...
 
Ba chiếc xe đã phá vỡ dòng xe cộ chen chúc ở CBD, khí thế mạnh mẽ lao thẳng vào dưới mái hiên của Thế Mậu Đại Hạ.
 
Trước sau đều là Bentley, một chiếc Chevrolet Impala màu đen năm 1967 trực tiếp phanh lại ở giữa hai chiếc, không thể không chú ý.
 
Tâm trạng Khương Nguyệt hồi hộp một phen.
 
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh bị phóng đại vô cùng:
 
"Là vị phú nhị đại nào đó đến đây à?"
 
"Chắc là một trong bốn thiếu gia ở Kinh Cảng. May mắn quá đi, lần đầu tiên chụp ngoại cảnh đã có thể gặp người nổi tiếng."

 
"Làm ngành của chúng ta, còn sợ ít gặp người nổi tiếng à?"
 
"Nhưng cũng có người mời cũng không tới nha."
 
Quả thật, dù có bao nhiêu tiền bạc cũng không mời được vị trên xe "Marix".
 
Yến Trì bung chiếc dù đen ra, Thịnh Minh Lâu chầm chậm đứng thẳng.
 
Dường như người anh luôn tự tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, rõ ràng đã đứng xa gần mười mét nhưng không gì có thể lấn át được sự lạnh lùng xa cách và cao quý của anh xộc thẳng tới.
 
Khương Nguyệt khoanh tay, không kiêng nể gì mà đánh giá Thịnh Minh Lâu.
 
Khoảng cách hai người thẳng tắp lại gần nhất, Thịnh Minh Lâu không thể không chú ý tới cô. Dù sao Yến Trì đã lặng lẽ gật đầu với cô, chỉ thiếu chạy tới cúi đầu chào thiếu phu nhân thôi.
 
Thịnh Minh Lâu không thèm nhìn về phía trước, nâng bước đi về cửa lớn của Thế Mậu Đại Hạ.
 
Những người khác bên trong xe cũng bước xuống đi theo đằng sau, duy trì một khoảng cách nhất định với anh, vừa cung kính vừa quy củ.
 
Ngay cả một cái nhìn thoáng qua cũng không có, bóng dáng Thịnh Minh Lâu biến mất trong Thế Mậu Đại Ha.
 
Thời tiết khô nóng, ánh mắt trời gay gắt.
 
Một ngọn lửa giận không tên lập tức vọt lên ngực Khương Nguyệt.
 
Anh dám coi như không thấy cô!
 
Tối hôm qua hai vợ chồng vẫn còn ôm nhau ngủ, hôm nay vừa ra cửa đã trở thành người lạ?
 
Mà ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái!
 
Khốn kiếp, anh đâu có mù đâu!
 
"Tách, tách, tách!"
 
"Tích, tích!" Sau lưng liên tục vang lên vài tiếng.
 
Khương Nguyệt quay đầu, thấy nhiếp ảnh gia đang giơ máy chụp liên tục, miệng lẩm bẩm: "Hôm nay thật sự là may mắn, có thể gặp được tổng giám đốc Thịnh ở đây..."
 
"Anh ta là ai vậy?" Khương Nguyệt cố tình làm như không biết.
 
"Người giàu nhất Châu Á, tổng giám đốc M's, Thịnh Minh Lâu." Nhiếp ảnh gia liếc cô một cái, "Tôi còn tưởng rằng hai người quen nhau."
 
Người có thể đi mở màn cho MR sao lại không biết Thịnh Minh Lâu?
 
Khương Nguyệt thờ ơ: "Nghe qua, chưa thấy qua." Dứt lời, còn xoay người đi vào xe dã ngoại số ba.
 
Năm phút đồng hồ sau, Khả Tụng cũng trở lại.
 
Khương Nguyệt đang dựa người trên ghế dài, khoanh hai tay hờn dỗi.
 
Nghe thấy có người mở cửa xe, cô thuận miệng hỏi: "Trà sữa đã đưa hết chưa?"
 
"Mỗi người một ly." Khả tụng quơ quơ hai ly trà sữa Boba hoặc trân châu lớn trong tay, "Em cũng có, chị cũng có."
 
"Trà sữa calo cao, cẩn thận kẻo béo phì."
 
Khả Tụng vừa mới uống một ngụm thì hậm hực buông ly xuống: "Chị, em vừa mới nhận được thông báo, công việc mới đã được sắp xếp xong rồi."
 
Khương Nguyệt không nói chuyện, quay đầu nhìn cô ấy.
 
"Đóng phim trực tuyến hoặc làm người đại diện nhãn hàng, chị chọn một trong hai."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui