--Dịch : Autumnnolove--
🍌🍌🍌
CHƯƠNG 192
Lạc Ninh không truy hỏi tới cùng chuyện những năm gần đây Thời Ký đã trải qua.
"Nguyền rủa trên người cậu rất sâu, xem ra thời gian cũng không ngắn, muốn giải cũng không dễ dàng gì."
Với thực lực hiện tại của cô, trong thời gian ngắn không có cách nào giải quyết triệt để vấn đề nguyền rủa này. Tuy nhiên, cô cảm nhận được mình đang đứng ở ngưỡng cửa thăng cấp, chờ sau khi cô đạt đến cảnh giới hậu thiên, cô muốn giúp anh ta giải quyết vấn đề này cũng rất đơn giản.
Thời Ký mỉm cười: "Không sao đâu, mình không vội."
Nếu không dễ dàng giải, cũng có nghĩa là anh ta sẽ có nhiều thời gian để liên hệ và tiếp xúc với Lạc Ninh hơn.
"Một thời gian nữa mình sẽ làm cho cậu một món trang sức bình an bằng ngọc, cậu đeo vào có thể trấn áp nguyền rủa, tạm thời sẽ không bị đau tim mà ngất xỉu nữa."
"Sau đó, thỉnh thoảng cậu lại đến tìm mình để châm cứu, điều dưỡng thân thể và cuối cùng là giải trừ lời nguyền". Lạc Ninh nói.
Thời Ký gật đầu: "Được, mình tin tưởng cậu."
Lạc Ninh đưa mã QR ra, "Trao đổi phương thức liên lạc đi, sau này trước khi châm cứu mình sẽ thông báo cho cậu biết."
Thời Ký quét mã QR, thêm bạn wechat với cô, "Được!"
Lạc Ninh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đúng rồi, vì sao lúc nãy cậu nói Bạc Tương Tương không phải là nhân vật đơn giản?"
Thời Ký trả lời: "Cô ta có người chống lưng, hơn nữa trên người cô ấy có thứ rất thu hút những người có thân phận đặc biệt."
Lạc Ninh nhướng mày: "Thứ cậu nói chính là khí vận của cô ta sao?"
Thời Ký ngẩn người: "Cậu cũng nhìn ra được rồi sao?"
Lúc anh ta nhìn thấy Bạc Tương Tương đã lập tức phát hiện ra khí vận trên người đối phương rất dày. Những người như thế này chính là 'lò luyện đan tốt nhất', không có gì lạ khi cô ta lại thu hút sự quan tâm của một số người.
Lạc Ninh sửng sốt: "Cậu cũng có thể nhìn ra được sao?"
Đến đây Thời Ký mới phát hiện ra anh ta vừa nhất thời lỡ miệng, nhưng cũng không giấu giếm nữa, "Ừm, mình nhìn ra được cái này."
Lạc Ninh đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cánh tay Thời Ký, lật ngược lòng bàn tay anh ta ra và ấn ấn vào vài chỗ trên đó. Một biểu tượng màu đỏ nhạt nhanh chóng hiện ra trên tay Thời Ký. Lúc này Lạc Ninh mới buông tay anh ta ra, ánh mắt nhìn anh ta có chút phức tạp, "Cậu là vu sư sao?"
Thời Ký cười khổ: "Không hẳn, nhưng mà cũng biết ít nhiều."
Lạc Ninh nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Cậu cũng không tệ, vừa là chủ tịch của một công ty niêm yết, lại còn là vu sư."
Còn cái thân phận thuộc Quốc tế Hắc Minh kia,cô sẽ không vạch trần.
Thời Ký mỉm cười nhìn cô: "Cậu cũng như mình thôi."
Lạc Ninh hỏi: "Khi nào cậu sẽ rời khỏi trấn Tinh Hoa?"
Thời Ký trả lời: "Ngay mai lập tức lời đi, mình chuyển trọng tâm hoạt động và phát triển của công ty về trong nước cho nên còn rất nhiều việc phải làm."
"Vậy chờ khi nào mình về Đế Đô sẽ đưa trang sức ngọc cho cậu, ngay mai cho cậu một là bùa hộ mệnh trước."
Lạc Ninh ngừng một chút rồi tiếp tục: "Nhưng thời gian này cậu tuyệt đối đừng sử dụng vu thuật, nếu không lời nguyền sẽ càng phản phệ nghiêm trọng hơn."
Thời Ký gật đầu: "Được, mình nghe lời cậu."
Anh ta lại bổ sung một câu: "Nếu như cậu có chuyện gì cũng có thể tới tìm mình."
"Ừm!". Lạc Ninh gật đầu.
–Dịch: Autumnnolove–
Hai người ngồi với nhau thêm một lúc nữa Lạc Ninh mới đứng dậy trở về nhà trọ bên kia. Sau khi lên lầu, cô liền nhìn thấy Kỷ Tinh Hành đang đứng trước cửa phòng cô.
"Anh đang làm gì đó?"
Kỷ Tinh Hành trả lời: "Chờ em!"
Anh ta tiếp tục hỏi: "Em đi gặp tên Thời Ký kia phải không?"
Lạc Ninh không phủ định: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Kỷ Tinh Hành nói: "Cậu ta không phải người tốt, cả ngày giả vờ ốm yếu bệnh tật để khơi dậy sự đồng cảm của em, em đừng mắc lừa cậu ta."
Khi anh rời đi, thằng nhóc này liên nhân cơ hội chạy đến làm cái đuôi nhỏ bên cạnh Lạc Ninh.Thật sự cho rằng anh không nhìn thấy được tâm tư kín đáo của cậu ta sao.
Lạc Ninh trừng anh ta một cái: "Anh cũng lo xa quá rồi!"
Kỷ Tinh Hành tỏ vẻ đáng thương nhìn cô: "Sao em lại không nghe anh chứ."
Lạc Ninh bất đắc dĩ nói: "Tôi tin anh, anh ta có động cơ âm thầm, được chưa."
"Tôi sẽ chú ý, cảm ơn anh!"
Trước giờ sao cô không biết Kỷ Tinh Hành thích lo chuyện bao đồng như vậy nhỉ.
Kỷ Tinh Hành cảm thấy càng uất ức hơn, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài: "Vậy em phải cẩn thận đó."
"Được rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi đây, ngủ ngon!"
Lạc Ninh phất phất tay với anh ta rồi mở cửa phòng đi vào. Kỷ Tinh Hành thở dài, xoay người đi xuống lầu thì gặp được Lục Tuân đang từ trong phòng bước ra.
Anh ta đột nhiên nói: "Thầy Lục, có muốn cùng uống một ly không?"
Lục Tuân nhướng mày: "Cậu có chuyện gì vậy?"
Mặc dù Kỷ Tinh Hành rất chướng mắt Lục Tuân, nhưng càng chướng mắt Thời Ký hơn, "Thì muốn tâm sự với anh một lúc thôi, chắc là anh cũng không muốn để tên Thời Ký kia tiếp cận Ninh Ninh đâu đúng không."
Lục Tuân khẽ cười: "Tôi tôn trọng lựa chọn của Lạc Ninh, nếu cô ấy muốn tiếp xúc với Thời Ký thì tôi cũng sẽ không phản đối và phá hỏng việc của cô ấy."
"Ngay cả khi thằng nhóc đó thực sự làm cho tôi cảm thấy chướng mắt". Anh có thể cảm nhận được tâm tư của Thời Ký đối với Lạc Ninh, tuyệt đối là thích cô. Bây giờ anh còn chưa trở thành bạn trai của Lạc Ninh, cho dù đã ở bên nhau rồi thì anh cũng không muốn cản trở việc kết bạn của Lạc Ninh. Hơn nữa, Lạc Ninh rất thông minh và bình tĩnh, lúc ở đảo hoang đã biết thân phận thủ lĩnh Quốc tế Hắc Minh của Thời Ký, sao có thể bị Thời Ký lừa. Dù sao đi nữa, anh vẫn sẽ tin tưởng cô.
"Cậu cũng đừng làm những chuyện vô ích nữa". Anh nhìn Kỷ Tinh Hành đẩy ẩn ý, sau đó loạng choạng rời đi.
Kỷ Tinh Hành nhìn bóng lưng Lục Tuân mà phát ngốc, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem có phải bản thân đã quá tự cho là đúng rồi không? Thảo nào bây giờ Lạc Ninh sẽ nhìn Lục Tuân bằng con mắt khác, tên này đúng là một con chó đầy mưu mô.
–Wattpad: Autumnnolove–
Khi các khách mời và thực tập sinh đều đã trở về phòng, Bạc Tương Tương mới lặng lẽ trốn ra khỏi nhà trọ, sau đó đi đến gian cách vách tìm Thời Ký. Cô rất nhớ thân thể của anh ta. Nhưng vừa đến nhà trọ cách vách thì vệ sĩ của Thời Ký nói anh ta đã đi ra ngoài, cô cũng chỉ có thể buồn bực trở về.
Thời Ký đứng trên lầu cao đang nhìn qua khe hở của tấm màn, thấy Bạc Tương Tương rời đi mới đi tắm rửa. Ngày hôm sau, trời vừa sáng Thời Ký đã rời khỏi trấn Tinh Hoa, chỉ để lại cho Lạc Ninh một tin nhắn.
Tổ đạo diễn tiếp tục dẫn đoàn nghệ sĩ đến Quốc Túy Sơn Tự, lần này xe ngừng ở trước cửa công lớn của 'Viện võ thuật' Tinh Hoa. Nhìn thấy ba chữ 'Viện võ thuật' này, đáy mắt Bạc Tương Tương sáng rực. Cuối cùng cũng đến lĩnh vực mà cô ta am hiểu rồi.
Sài Kính cười nói: "Đây chính là sở trường của thầy Kỷ và cô Bạc, hai người thử xem sao."
Bạc Tương Tương giả vờ ngượng ngùng, "Vậy tôi sẽ thử một lần, hy vọng có thể giúp mọi người tiến vào cửa lớn của Viện võ thuật."
So với cô ta thì Kỷ Tinh Hành lãnh đạm hơn nhiều: "Được thôi, tôi cũng muốn xem thử trình độ võ thuật của mình tới đâu."
Nghê Hân Toàn vừa nhìn liền thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Bạc Tương Tương, kéo cánh tay Lạc Ninh và nhỏ giọng hỏi: "Em có muốn thử cửa này không?"
Trước đó, Lạc Ninh và Lục Tuân đều nói bọn họ cũng biết chút đỉnh.
Lạc Ninh cười cười rồi lắc đầu: "Không đâu, để hai người này thử trước đi."
Nghê Hân Toàn cũng không miễn cưỡng cô: "Cũng đúng, chị sẽ chờ xem tiểu bạch hoa kia sẽ biểu diễn như thế nào."
Cô cảm thấy người yêu thích văn hóa tinh hoa của dân tộc cần phải xuất phát từ trái tim mà thích, nhưng cô lại không thấy được Bạc Tương Tương có bao nhiêu phần là yêu thích võ thuật.
Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra. Một thiếu niên và thiếu nữ cũng ra mở cửa. Thiếu nữ nhìn mọi người cười khanh khách, nói: "Chào mừng mọi người đã đến Viện võ thuật Tinh Hoa, mời vào!"
Tất nhiên đã sớm biết đoàn người sẽ đến.
Mọi người theo sau tiến vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...