--Dịch : Autumnnolove--
🌺🌺🌺
CHƯƠNG 150
Lạc Ninh xem xong tin nhắn thì nhìn về phía Lục Tuân. Cô cười nói: "Không biết kỳ này đạo diễn còn tác oai tác quái nữa không."
Lục Tuân khẽ cười đáp lại: "Dựa theo hiểu biết của tôi về ông ấy, ít nhiều gì ông ấy cũng sẽ bày ra một số trò nữa."
"Nhưng mà lần này chắc chắn sẽ không xuất ngoại nữa". Có bài học từ lần trước, hẳn là đạo diễn vẫn còn lo sợ.
Lạc Ninh gật đầu: "Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy!"
"Nếu Hoắc Dã bên kia còn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, anh cứ gọi cho tôi."
Lạc Ninh vừa định mở cửa xuống xe thì Lục Tuân đã nhanh hơn một bước, tháo dây an toàn của mình rồi xuống xe vòng quay bên kia mở cửa xe thay cô.
Trên mặt Lạc Ninh đầy ý cười: "Cảm ơn Lục lão sư đã phục vụ."
Lục Tuân nhếch môi: "Không cần cảm ơn!"
"Hẹn gặp lại!". Lạc Ninh vẫy tay chào anh.
Lục Tuân gật đầu: "Hẹn gặp lại!"
Một màn này vừa vặn bị Kỷ Tinh Hành lái xe đưa Khương Tâm Hân trở về nhìn thấy. Sắc mặt của anh ta không tốt lắm, nhịn không được mà nói mấy lời chua ngoa với Khương Tâm Hân ngồi phía sau.
"Dì Hân, người họ Lục này luôn tìm cớ tiếp cận Ninh Ninh, cũng không biết là anh ta có ý xấu gì hay không."
Khương Tâm Hân mỉm cười: "Có ý xấu gì hay không thì trong lòng Ninh Ninh hiểu rõ nhất."
Bà chưa bao giờ quản những chuyện riêng tư của con gái, hơn nữa bà có ấn tượng rất tốt với Lục Tuân. Chỉ cần nhìn thấy vừa rồi Lục Tuân mở cửa xe cho con gái, cả người cậu ta đều là cưng chiều và ôn nhu, như vậy thôi cũng đã đủ chiếm được hảo cảm của bà.
Bà cảm thấy Lục Tuân là một người đàn ông vừa lịch thiệp vừa ân cần, chỉ có kiểu người như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho con gái của mình, cho nên bà càng cảm thấy yên tâm.
Kỷ Tinh Hành khiến cho Ninh Ninh thất vọng nên chủ động nói lời chia tay, tuy rằng bà nhìn cậu ta lớn lên, nhưng bà vẫn ủng hộ con gái mình.
Kỳ Nguyệt Lan âm thầm thở dài, đứa con trai này của mình thật là một đứa đầu gỗ. Mẹ ruột có ai mà không muốn nhìn thấy con gái mình được người khác cưng chiều đâu. Nói thật, ngay cả bà cũng cảm thấy vị Lục ảnh đế kia và Ninh Ninh mới xứng đôi. Ít nhất thì thái độ và cử chỉ ân cần của người ta là thứ mà con trai nhà mình không thể so sánh được.
Vì vậy bà cũng nói vài lời công đạo: "Trước giờ mẹ cũng chưa thấy con mở cửa xe cho Ninh Ninh được mấy lần, Lục ảnh đế này rất được đó."
Tuy rằng bà vẫn luôn muốn Ninh Ninh trở thành con dâu của mình, nhưng cũng không thể nào che lấp lương tâm mà nói xấu Lục Tuân người ta được. Với tình tình này của con mình, nói chuyện yêu đương thì không sao, tính đến chuyện kết hôn thì vẫn có điểm không thích hợp.
Kỷ Tinh Hành: "...". Đây là mẹ ruột sao? Có khác gì chuyên gia phá đám đâu.
"Anh ta có mưu đồ bất chính!". Anh bĩu môi.
Kỳ Nguyệt Lan giơ tay gõ đầu anh ta một cái: "Cho dù có mưu đồ bất chính thì liên quan gì tới con? Ninh Ninh và con đã chia tay rồi, chẳng lẽ con còn không cho phép có người ưu tú hơn con theo đuổi con gái người người ta sao?"
Các bà đều là người từng trải, nhìn thấy Lục Tuân săn sóc Ninh Ninh như vậy, khẳng định là muốn theo đuổi.
Kỷ Tinh Hành: "....". Mẹ ruột lại chọc kim vào tim.
Ngữ khí của anh vẫn có vẻ không phục nói: "Người họ Lục kia ưu tú hơn con ở chỗ nào chứ? Không phải là địa vị cao hơn con một chút, dối trá hơn con một chút sao?"
Suốt ngày giả vờ làm người hào hoa phong nhã bên cạnh Lạc Ninh, họ Lục kia chính là một con sói đuôi to*, thật sự cho rằng anh nhìn không thấu sao.
(*) - 大尾巴狼 : giả bộ đứng đắn, chính nhân quân tử.
Kỳ Nguyệt Lan lườm anh ta một cái: "Bản thân mình không làm được cũng đừng có vu khống người ta."
Bà lại ghét bỏ, xua xua tay nói: "Được rồi, con về nhà trước đi, mẹ và dì Hân lên trên ngồi chơi một lát."
Thật sự bị thằng con này chọc cho tức giận mà.
Trên đầu Kỷ Tinh Hành đầy vạch đen, mẹ mình rốt cuộc là theo phe nào vậy?
Anh lại nói: "Con cũng lên, con có chuyện muốn nói với Ninh Ninh."
Kỳ Nguyệt Lan nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo: "Vậy con cũng đừng chọc cho Ninh Ninh tức giận đó."
Kỷ Tinh Hành lập tức gật đầu: "Con đảm bảo sẽ không chọc cho cô ấy tức giận."
Bây giờ Lạc Ninh muốn anh xem cô như tổ tông mà hầu hạ còn được, anh làm sao dám chọc cho cô ấy tức giận!
Sau đó anh lại trầm ngâm đưa mắt nhìn về nơi cách đó không xa. So sánh với con sói đuôi to kia, anh đột nhiên phát hiện bản thân đúng thật giống như những gì trên mạng nói, quá trực nam* rồi.
(*) : chỉ những chàng trai có tính cách ngay thẳng, không khua môi múa mép, có tinh thần, trách nhiệm. Trong ngôn tình, trực nam là hình mẫu đàn ông thường đi với sự kiên định, chung tình, rất galant. Tuy nhiên, họ thường không biết cách tán tỉnh con gái, rất cứng nhắc và không nói lời hoa mỹ.
Anh nhanh chóng phục hồi tinh thần, xuống xe tươi cười chủ động mở cửa xe cho mẹ anh và mẹ con Khương Tâm Hân.
Khương Tâm Hân xuống xe, nhân lúc Kỷ Tinh Hành không để ý mà lắc đầu bật cười. Đứa nhỏ này, bây giờ mới nghĩ tới chuyện phong độ chu đáo, đáng tiếc đã muộn rồi. Bà rất rõ tính tình bướng bỉnh của con gái nhà mình, đã nói chia tay thì sẽ không bao giờ hòa hợp.
--Wattpad: autumnnolove--
Lạc Ninh vừa đến nhà thay đồ ngủ xong thì mấy người Khương Tâm Hân đã trở lại. Cô từ sô pha đứng lên cười nói: "Mẹ, dì Lan, mọi người đã về, đi chơi có vui không?"
Khương Tâm Hân nhìn thấy con gái thì trên mặt tràn đầy ôn nhu: "Vui chứ, lần sau dẫn theo con cùng đi."
Lạc Hi cũng vui vẻ nói: "Đúng vậy, lần sau chị phải đi chúng với em."
Lạc Ninh đi đến bên người Lạc Hi, giơ tay xoa xoa đầu cậu: "Được thôi, chờ chị bớt bận sẽ đi chơi cùng mọi người."
Đời này cô đã sớm xác định, muốn dành thật nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ và em trai.
Cô cũng tươi cười nói với Kỳ Nguyệt Lan: "Dì Lan cũng đi cùng nha!"
Ở trong lòng Lạc Ninh, Kỳ Nguyệt Lan chính là người mẹ thứ hai của cô, cho dù cô và Kỷ Tinh Hành có nháo thành dạng gì thì chuyện này vẫn không hề thay đổi.
Kỳ Nguyệt Lan cũng nhoẻn miệng cười: "Tất nhiên rồi, người một nhà chúng ta nên sớm cùng nhau ra ngoài du lịch mới phải."
Lần này Kỷ Tinh Hành rất linh hoạt: "Con cũng đi, con giúp mọi người lái xe và xách đồ."
Lạc Ninh ghét bỏ nhìn anh ta: "Đại thiếu gia như anh vẫn nên ở nhà đi, đi theo chúng tôi cũng không biết là ai phải chiếu cố ai."
Trước kia cô có ra ngoài chơi với Kỷ Tinh Hành vài lần. Gia hỏa này thật sự chỉ khiến cho người khác cảm thấy mất hứng, cô còn phải săn sóc ngược lại anh ta, căn bản là không trông cậy được gì.
Kỷ Tinh Hành: "...". Lại đau lòng.
Anh ta gần như thề thốt: "Yên tâm, lần này anh nhất định sẽ làm tốt phận sự, giúp mọi người chuẩn bị đồ đạt, chăm sóc mọi người chu đáo, tuyệt đối không trở thành gánh nặng cho mọi người."
Lạc Ninh vẫn giữ vẻ mặt bán tín bán nghi: "Anh vẫn nên quên đi!"
"Sao em lại có thể không chút tin tưởng anh như vậy!". Kỷ Tinh Hành lập tức nóng nảy.
Lạc Ninh bĩu môi: "Tôi đã mất tín nhiệm với anh từ lâu rồi."
Cô nói xong cũng không để ý đến phản ứng của Kỷ Tinh Hành, quay sang hỏi mấy người: "Mẹ, dì Lan, Tiểu Hi, mọi người có đói bụng không?"
Khương Tâm Hân gật đầu: "Con nói chúng ta mới cảm thấy có chút đói bụng."
"Vậy con đi nấu mì cho mọi người."
Lạc Ninh nói xong liền đi thẳng vào phòng bếp. Ánh mắt của Kỷ Tinh Hành tối sầm, nghĩ một hồi vẫn mặt dày đi đến phòng bếp. Anh ta tỏ vẻ đáng thương nhìn Lạc Ninh nói: "Anh cũng đói bụng lắm!"
Lạc Ninh trợn tròn mắt: "Được rồi, tôi cũng nấu cho anh một bát mì."
Trước kia tính tình của gia hỏa này rất bướng bỉnh, bây giờ lại giống như chó con bị người ta vứt bỏ lưu lạc bên ngoài.
Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Tinh Hành lộ ra một nụ cười thật tươi, nghiêng cả người qua: 'Em thật tốt!"
Lạc Ninh ghét bỏ đẩy anh ra: "Đi ra ngoài, đừng có lộn xộn với tôi."
Trước kia mỗi lần cô nhờ vả Kỷ Tinh Hành làm việc gì, kết quả quả thực khiến cô muốn đánh người.
"Anh đứng đây nói chuyện với em, không làm phiền em đâu."
Kỷ Tinh Hành là sát thủ phòng bếp, điểm này anh ta cũng tự mình hiểu lấy.
Lạc Ninh nhìn ra được anh ta có chuyện muốn nói, cho nên cũng không xua đuổi anh ta nữa: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Kỷ Tinh Hành cũng không lòng vòng: "Ninh Ninh, hôm nay đạo diễn Mạc gọi cho người đại diện của anh, muốn anh đến thử kính vai nam phụ của một bộ phim điện ảnh về thời dân quốc, ông ấy nói xác định vai nữ chính là em."
CHƯƠNG 151
Lúc trước Kỷ Tinh Hành đã đóng qua hai bộ điện ảnh, doanh thu phòng vé đều không tệ. Hơn nữa chương trình thực tế trong thời gian này rất nổi tiếng, nhiệt độ của anh cũng nương theo chiều gió mà tăng lên. Cho nên gần đây anh nhận được rất nhiều kịch bản phim, có điều đều đã từ chối.
Bây giờ anh ta nào có tâm tư đặt vào sự nghiệp ở giới giải trí nữa, chỉ một lòng nghĩ cách theo đuổi lại Lạc Ninh.
Nhưng mà bởi vì tiếng tăm lẫy lừng của đạo diễn Mạc nên người đại diện của anh vẫn chuyển kịch bản qua cho anh xem, cũng kiến nghị anh cân nhắc đến bộ phim này.
Người đại diện cảm thấy vai nam phụ nay vẫn là một nhân vật khá hay ho. Tuy rằng giai đoạn đầu phim khó lòng khiến cho người ta cảm thấy yêu thích, nhưng về sau nếu diễn xuất tốt thì sẽ rất tỏa sáng, cũng có thể làm nổi bật kỹ thuật diễn của Kỷ Tinh Hành.
Nội tâm Kỷ Tinh Hành cũng không quá muốn tiếp nhận bộ phim này, nhưng vẫn mở kịch bản ra xem qua loa. Sau khi xem xong anh rất khó chịu, anh thật sự không thích vai nam phụ này. Đặc biệt là cho đến lúc chết, anh ta vẫn không mưu cầu được bất kỳ thứ gì, anh càng xem càng đau lòng.
Nghe người đại diện nói, đạo diễn Mạc cảm thấy anh rất phù hợp với nhân vật vật này. Vì vậy anh trực tiếp gọi điện thoại lại cho đạo diễn Mạc, chuẩn bị châm chọc vài câu sau đó từ chối.
Anh giống nam phụ chỗ nào? Anh mới không phải là người cả đời mưu cầu hạnh phúc mà không được.
Nói được vài câu thì đạo diễn Mạc đột nhiên nói vai nữ chính đã định là Lạc Ninh rồi, khiến cho lời cự tuyệt chuẩn bị nói ra cũng bị nuốt xuống.
Bây giờ anh không có mấy cơ hội tiếp xúc với Lạc Ninh, nếu có thể cùng nhau quay bộ điện ảnh kia cũng có nghĩa là có nhiều thời gian bên cạnh nhau một chút. Nhưng anh không muốn diễn vai phụ, vì thế hỏi đạo diễn Mạc có thể cho anh cơ hội thử kính vai nam chính không.
Đáng tiếc đạo diễn Mạc nói nam chính đã quyết định xong rồi. Trước khi anh đồng ý thì không thể nói cho anh biết là ai, bởi vì điện ảnh cần phải bảo mật nên anh cũng chỉ có thể nói không nên lời.
Cuối cùng anh vẫn chưa đáp ứng đạo diễn Mạc, nói muốn suy nghĩ thêm mấy ngày rồi báo lại, chủ yếu là anh muốn xác định lại với Lạc Ninh trước.
Thật ra Lạc Ninh đã đoán được Kỷ Tinh Hành vì bộ phim kia mới tìm cô nói chuyện. Cô gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất thích vai nữ chính của bộ phim này, cho nên đã đến thử kính và được chọn."
Kỷ Tinh Hành dò hỏi: "Vậy em cảm thấy anh diễn vai nam phụ có được không?"
Lạc Ninh cũng thành thật trả lời: "Tôi cảm thấy tính cách của anh tương đối giống với nhân vật này, hẳn là anh có thể thể hiện nó rất xuất sắc."
Mặt Kỷ Tinh Hành tối sầm: "Sao có thể nói như vậy? Anh giống anh ta chỗ nào chứ?"
Vai diễn chính là con người anh, nghe thật đau lòng!
Lạc Ninh lườm anh ta một cái: "Là anh hỏi tôi mà, tôi nói thật thì anh lại không thích nghe. Tính tình này của anh có khác gì nhân vật nam phụ đâu, còn là loại trực nam sắt thép nữa."
Kỷ Tinh Hành ủy khuất nói: "Giống chỗ nào, không phải là anh vẫn đang nỗ lực sửa đổi tính tình sao."
"Thật ra anh không thích vai nam phụ này lắm". Anh ta lại nói.
Lạc Ninh nhún vai: "Không thích thì không nhận là được mà."
Kỷ Tinh Hành bước đến trước mặt Lạc Ninh: "Anh còn chưa từng đóng phim cùng em, anh rất muốn đóng một bộ phim chung với em."
Lạc Ninh cạn lời: "Vậy rốt cuộc anh muốn nhận hay không nhận?"
Kỷ Tinh Hành nghĩ nghĩ lại nói: "Cũng muốn nhận, nhưng anh muốn diễn vai nam chính, anh đang định nói công ty tranh thủ thương lượng với đạo diễn Mạc bên kia."
Với địa vị và bối cảnh của anh, hơn nữa kỹ thuật diễn của anh không tính là kém, hoàn toàn có thể nhận được vai nam chính này.
Lạc Ninh liếc mắt nhìn anh ta, cũng không khách khí nói: "Vai nam chính này anh cũng đừng suy nghĩ đến nữa."
Kỷ Tinh Hành cảm thấy khó hiểu: "Vì sao?"
Lạc Ninh nói: "Bởi vì nhân vật này đã xác định là Lục Tuân rồi. Đạo diễn Mạc tiến hành quay bộ phim này là bởi vì Lục Tuân có thể nhận vai nam chính, bằng không ông ấy cũng tình nguyện xếp xó nó."
Kỷ Tinh Hành nghe vậy thì sắc mặt có chút đen lại. Anh thật không ngờ tới vai nam chủ lại định là con sói đuôi to Lục Tuân kia rồi.
"Em đi thử kính là thông qua Lục Tuân giới thiệu sao?". Kỷ Tinh Hành cũng không phải ngốc.
Muốn diễn vai nữ chính trong phim của đạo diễn Mạc, nếu không có người có tiếng nói giới thiệu, với địa vị của Lạc Ninh trong giới giải trí hoàn toàn không có cơ hội thử kính. Khẳng định là tên Lục Tuân kia hiến ân tình.
Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, là Lục lão sư giới thiệu tôi qua đó, nhưng mà tôi tự mình thử kính đoạt được nhân vật đó."
Kỷ Tinh Hành nhoẻn miệng cười: "Vậy thì tất nhiên rồi, với thực lực của em muốn bắt được vai nữ chính cũng không phải chuyện gì quá khó khăn."
Lạc Ninh nghi hoặc nhìn anh ta một cái: "Thật hiếm khi nghe được một lời khen từ trong miệng anh nói ra."
Kỷ Tinh Hành có chút đau lòng: "Anh cũng nói sự thật mà thôi."
Sau đó trong lòng anh ta lại sinh ra một chút hy vọng, dùng ánh mắt nóng rực mà nhìn Lạc Ninh hỏi: "Nhân vật nam phụ này là em để cử anh sao?"
Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Tôi với đạo diễn Mạc không thân thiết chút nào, sao có thể giới thiệu anh vào vai nam phụ được."
"Vậy tại sao đạo diễn Mạc lại đột nhiên nghĩ đến anh?". Kỷ Tinh Hành nhíu mày.
Lạc Ninh cũng không giấu giếm anh ta: "Là Lục lão sư giới thiệu anh đó."
Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì, nếu Kỷ Tinh Hành đáp ứng diễn vai nam phụ, lúc đến phim trường cũng sẽ biết là do Lục Tuân để cử anh ta.
Kỷ Tinh Hành cảm thấy rất ngoài ý muốn, anh thật sự không nghĩ ra Lục Tuân sẽ đề cử anh. Gia hỏa kia nếu đã có âm mưu bất chính với Ninh Ninh, vì sao lại còn giới thiệu bạn trai cũ rất có năng lực cạnh tranh như anh đến đó?
Đây không phải là đang giúp anh có thêm cơ hội ở chung với Lạc Ninh sao?
Con sói đuôi to kia lại có lòng tốt như vậy sao?
"Vì sao anh ta lại giới thiệu anh?". Anh không khỏi thắc mắc.
Lạc Ninh cười cười: "Chắc là cảm thấy anh thích hợp."
Sau đó cô lại tức giận hỏi: "Cuối cùng là anh có nhận hay không? Có hay không thì dứt khoát cho rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Kỷ Tinh Hành còn có thể nói gì: "Nhận, vì sao lại không nhận."
Trong nháy mắt anh cũng hiểu ra, tên Lục Tuân kia cố ý đề cử anh vào vai nam phụ cũng không phải hảo tâm gì.
Tuy rằng nội tâm anh vẫn còn cự tuyệt, nhưng vì không muốn để Lục Tuân và Lạc Ninh có cơ hội mỗi ngày bên cạnh nhau đóng phim, sau đó không cẩn thận lại thành lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, lúc đó người thực sự khóc là anh.
Cho nên dù biết rõ mục đích của Lục Tuân không đơn thuần, anh cũng cần phải đến đó giám sát mỗi ngày.
--Dịch: Autumnnolove--
Ăn uống xong, Kỷ Tinh Hành và Kỳ Nguyệt Lan liền rời đi. Lạc Hi tự giác mang chén bát tới phòng bếp rửa, thập phần ngoan ngoãn.
Lạc Ninh ngồi ở bên cạnh Khương Tâm Hân, tựa đầu vào vai bà: "Mẹ, về sau mẹ có tính toán gì không?"
Khương Tâm Hân biết con gái muốn hỏi điều gì: "Mẹ muốn ra ngoại ô thuê một mảnh đất để xây một cái nhà ấm trồng hoa, chuyên trồng một vài chủng loại hoa có quý để bán ra ngoài."
Bà ngừng một lúc mới tiếp tục nói: "Sau đó chờ tích góp được thêm chút tiền, mẹ muốn thầu một ngọn núi, dùng bộ trận pháp mà cha con bố trí trước khi mất tích mở một nông trang."
"Trận pháp kia không chỉ giúp trồng ra rau dưa trái cây có vị ngon, cũng rất tốt cho thân thể, tin rằng sẽ không khó bán."
Thể chất của bà cũng có chút đặc biệt, trồng hoa hay rau củ trái cây đều sẽ thu hoạch lớn. Hơn nữa có trận pháp của chồng lưu lại, bà tin chắc có thể kinh doanh nông trang thật tốt.
Đối với các loại thực phẩm tốt cho thân thể, người trong giới thượng lưu sẽ có nhu cầu cao hơn. Dù sao người càng có tiền có quyền sẽ càng coi trọng sức khỏe của mình. Đến lúc đó có thể tiết kiệm thêm một khoảng tiền cho chị em Lạc Ninh, còn có thể kết giao thêm vài nhân mạch. Nói như vậy, nếu gặp lại người nhà kia, bà cũng có tự tin mà đối mặt, còn có thể che chở cho hai đứa nhỏ một chút.
Lạc Ninh rất hiểu mẹ mình, vừa nghe bà nói như vậy cô cũng có thể đoán ra được tâm tư của bà.
"Vậy cũng được, con với Hi Hi rất thích ăn trái cây do mẹ trồng, đến lúc đó con sẽ giúp mẹ bố trí trận pháp ở nông trang."
Tình tình của mẹ cô vốn không muốn ganh đua với đời, bây giờ lại chủ động muốn mở nông trang, có thể thấy được trong lòng bà vẫn luôn tồn tại lo sợ với người nhà kia, khiến cho cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Nhưng cô cũng sẽ không cô phụ tấm lòng muốn che chở cho chị em cô của mẹ.
Khương Tâm Hân duỗi tay ôm lấy bả vai con gái, trên mặt tràn đầy cưng chiều: "Được!"
Ai cũng không được làm tổn thương con gái của bà, nếu không bà cũng không ngại cá chết lưới rách.
CHƯƠNG 152
Ngày hôm sau, Lạc Ninh cùng mẹ đi đến vùng ngoại ô thuê một mảnh đất để làm nhà ấm trồng hoa.
Cô cũng lưu ý đến những khu đất núi ngoại thành, nếu tìm được chỗ nào thích hợp sẽ thuê cho mẹ mở nông trang.
Nhắc đến chuyện mở nông trang thì trong đầu cô cũng có chút ý tưởng, ở chung cư có rất nhiều thứ cô không thể thi triển được, thầu một khu đất núi thật ra cũng tốt. Đến lúc đó sẽ bố trí kỹ lưỡng một chút, tập trung linh khí vào không gian trên núi, người một nhà đều có thể dọn qua đó sinh sống.
Sau khi chọn được địa điểm muốn thuê làm nhà ấm trồng hoa, Lạc Ninh mới gọi điện thoại cho Võ Kiếm Phong. Võ thị chính là một công ty kiến trúc nội thất, cô muốn nhờ đối phương an bài một vài người tới hỗ trợ thiết kế và thi công nhà ấm trồng hoa.
Tuy rằng như vậy có vẻ như dùng người tài không đúng chỗ, nhưng nếu đã muốn xây dựng thì phải làm sao cho tốt nhất, tình an toàn và bảo mật cũng cần được đảm bảo.
Từ sau khi nhờ Lạc Ninh xem phong thủy xong, người nhà Võ Kiếm Phong không còn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn nữa, công ty cũng không còn trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như trong quá khứ.
Võ Kiếm Phong vẫn luôn muốn duy trì quan hệ với Lạc Ninh, nhận được điện thoại của cô lập tức đi sắp xếp.
"Lạc đại sư yên tâm, chú nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng nhất, dựa theo bản vẽ của con mà thiết kế."
Lạc Ninh nghe thấy ông không ngừng đảm bảo, cười nói: "Tất nhiên là con rất yên tâm với chú Võ rồi."
Cô lại hỏi: "Tình hình kinh doanh nhà chú gần đây có khởi sắc không?"
Võ Kiếm Phong cười đáp: "Cũng may là có Lạc đại sư, nếu không chúng tôi đã phải đi theo con đường của nhà họ Liễu rồi."
Ngữ khí của ông có phần vui vẻ khi thấy người khác gặp họa: "Hai ngày nay Liễu gia gặp phải phiền toái lớn. Người trong vòng đều đang đồn đãi rằng bọn họ đang bồi dưỡng một đám thuật sư phong thủy, chuyên làm mấy chuyện như đoạt vận khí của các nhà thông gia."
"Nữ quyến Liễu gia gả đi đều bị những nhà đó trả về nhà mẹ đẻ, còn sôi nổi đệ trình chứng cứ ngoại tình của các cô ấy lên tòa án yêu cầu ly hôn."
"Liễu gia không đồng ý, những gia tộc đó liền thả ra toàn bộ chứng cho thấy những người phụ nữ của Liễu gia lầm đường lạc lối, thật là mỗi ngày đều được xem một tuồng kịch."
"Hôm nay còn có những Cục liên quan đến Liễu thị tiến hành điều tra toàn diện về kinh tế nhà họ Liễu, ngày lành của Liễu gia xem như sắp hết rồi."
Võ gia bọn họ là đối thủ cạnh tranh của Liễu gia, nếu chỉ dừng lại ở những thủ đoạn cạnh tranh thì cũng rất bình thường. Võ gia bọn họ có thua cũng sẽ không oán than một câu. Nhưng Liễu gia này lại dùng đến những thủ đoạn huyền thuật phong thủy hãm hại cả nhà bọn họ, thậm chí còn ngoan độc đến mức muốn hại chết cả nhà bọn họ, cho nên bọn họ không có cách nào dung thứ.
Cho nên lúc này Liễu gia gặp chuyện, Võ gia bọn họ cũng không thiếu bỏ đá xuống giếng, xem như thuận theo thời thế mà báo thù.
Có điều bọn họ không nghĩ đến, đột nhiên Liễu gia lại lộ ra nhiều chuyện ghê tởm như vậy, còn đắc tội đến thế lực phía trên mà bọn họ không dám đắc tội, chỉ trong thời gian ngắn toàn bộ trên dưới Liễu gia đều lâm vào khủng hoảng.
Lạc Ninh biết đây chính là do Hoắc gia ra tay, quả nhiên là mạnh mẽ vang dội.
Tâm tình của cô rất tốt, cười nói: "Thiên lí tuần hoàn tất cả báo ứng, Liễu gia là tự làm tự chịu."
Võ Kiếm Phong là người thông minh, ông luôn cảm thấy đột nhiên Liễu gia bị tuôn ra không ít sự tình liên quan đến chuyện dùng phong thủy đoạt lấy khí vận của thông gia cũng không hẳn là đơn giản như vậy, khẳng định sau lưng có người đẩy một phen.
Mà người này còn rất có khả năng là Lạc Ninh.
Ông thử thăm dò: "Lạc đại sư cũng cảm thấy Liễu gia xứng đáng sao?"
Lạc Ninh cười cười: "Tất nhiên, nếu đã làm sai thì phải gánh vác hậu quả."
Cô lại ý vị thâm trường bổ sung: "Nếu Võ gia các người muốn xuống tay thì phải nhanh lên, bây giờ còn có thể ăn được chút thịt, chậm nữa thì chỉ có thể ăn được chút canh thừa."
Tôi qua cô đã nhắc khéo với dì Lan để ba Kỷ xuống tay trước, đạo lý phù sa không chảy ruộng ngoài, cục thịt ba rọi Liễu gia này có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn.
Nếu muốn nhanh chóng khiến nhà họ Liễu bại trận, cần phải đồng thời xé từ trên người bọn họ thêm vài miếng thịt nữa mới được.
Võ Kiếm Phong vừa nghe liền biết ông đoán đúng rồi, trong lòng không ngừng cảm thán thủ đoạn của Lạc Ninh vô cùng lợi hại.
Ông rất cảm kích nói: "Đa tạ Lạc đại sư đã nhắc nhở."
"Về sau nếu như Lạc đại sư có chỗ nào cần đến chú, ngàn vạn lần không được khách khí đó!". Ông ta lại nhấn mạnh.
Lạc Ninh trả lời: "Bây giờ con liền có chuyện muốn làm phiền chú Võ đây!"
Võ Kiếm Phong cầu còn không được: "Có chuyện gì, Lạc đại sư cứ việc phân phó."
"Con muốn thầu một khu đất núi ở ngoại ô để làm nông trang, nhưng mà lại không biết nhiều về lĩnh vực này, cho nên muốn nhờ chú Võ để ý giúp con vài chỗ xem được."
Lạc Ninh dừng một chút lại nói: "Nếu như có chỗ nào thích hợp, chú báo với con một tiếng con liền tới xem thử."
Trước kia Võ thị lập nghiệp từ ngành địa ốc, đối với những chuyện liên quan đến đất đai bọn họ đều rất quen thuộc, cho nên cô mới có thể chủ động tìm đến Võ Kiếm Phong nhờ hỗ trợ.
Võ Kiếm Phong lập tức nói: "Không thành vấn đề, hôm nay chú sẽ hỏi thăm giúp Lạc đại sư, nếu có tin tức lập tức báo cho con biết."
"Vậy cảm ơn chú Võ!"
"Lạc đại sư quá khách khí rồi!"
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Buổi tối, Lạc Ninh mở đoạn video mà cô dùng fly-cam kiểu mới do cô chế tạo quay được lần trước. Trong video, Liễu Thiếu Hiền và Bạc Tương Tương đang nói chuyện, hai người này cũng không làm ra mấy chuyện cay mắt nữa.
Lạc Ninh ấn tạm dừng, dùng bút vẽ lại khuôn mặt của Liễu Thiếu Hiền, kể cả một chi tiết nhỏ cô cũng không bỏ qua. Sau khi vẽ xong, cô nhét hình vẽ vào hình nhân đã chuẩn bị sẵn. Lại dùng máu của Tiêu Du và Liễu Thiều Anh bôi lên người hình nhân, bắt đầu niệm chú.
Máu của Liễu Thiều Anh là cô nhờ Tiêu Du lấy được, để dùng trong lúc này.
--Dịch: Autumnnolove--
Hiện tại, Liễu Thiếu Hiền và Bạc Tương Tương đang ở bên nhau. Liễu gia xảy ra chuyện như vậy, cho dù Liễu Thiếu Hiền có bận đến sứt đầu mẻ trán thì buổi tối vẫn bớt chút thời gian tới thăm Bạc Tương Tương.
Bạc Tương Tương cũng không biết chuyện Liễu gia nghiêm trọng đến đâu, cô đang ngồi trên đùi Liễu Thiếu Hiền, đầu tựa vào bờ vai hắn.
Vẻ mặt đầy quan tâm nhìn hắn: "Thiếu Hiền, hôm nay tâm tình của anh dường như không tốt lắm, có chuyện gì sao?"
Liễu Thiếu Hiền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không có việc gì, gần đây công ty xảy ra một số chuyện nên anh có chút mệt mỏi."
Bạc Tương Tương chủ động vòng tay qua eo hắn: "Vậy anh phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu thật sự mệt tới sinh bệnh thì em sẽ đau lòng lắm đó."
Liễu Thiếu Hiền giật mình, nhịn không được mà càng ôm chặt lấy cô ta: "Vậy bây giờ để anh thương yêu em trước!"
Đột ngột giữa chừng, Liễu Thiếu Hiên cảm giác đầu đau như muốn nổ tung.
"A!". Hắn buông Bạc Tương Tương ra, ngã ra một bên giường, ôm đầu lăn lộn.
Bạc Tương Tương thấy vậy rất hoảng sợ: "Thiếu Hiền, anh làm sao vậy?"
"Đau đầu, đầu anh đau quá!"
Sau đó cả hai mắt Liễu Thiếu Hiền đỏ bừng, nhìn giống như phát điên rồi, không ngừng đập đầu vào đầu giường. Bạc Tương Tương càng thêm hoảng sợ, vội vàng đưa tay ra kéo hắn một cái.
Bị Bạc Tương Tương ngăn cản, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay của cô truyền đến, tình huống mất khống chế của Liễu Thiếu Hiền lúc này mới chuyển biến tốt lên một chút.
Trong lúc này, Lạc Ninh nhổ cây châm cuối cùng còn đang cắm trên đầu hình nhân xuống. "Phá!"
Tuy rằng Liễu gia hiện tại đã sắp không ổn rồi, nhưng cô lại sợ nam chủ tuyến đầu trong hậu cung Liễu Thiếu Hiền này chạy thoát. Dù sao Bạc Tương Tương vẫn luôn có hào quang nữ chủ, khí vận của các nam chủ trong hậu cung của cô ấy cũng rất cường đại.
Cho nên cô cần phải tiên hạ thủ vi cường, hạ chú với Liễu Thiếu Hiền, phá vỡ khí vận mà hắn nhận được từ trận pháp, sau đó tạo thành phản phệ trên người hắn.
Những gì cô muốn chính là không được có bất kỳ sai sót nào.
Bên kia Lạc Ninh vừa mới rút châm xong, bên này Liễu Thiếu Hiền đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tất cả đều văng trúng mặt của Bạc Tương Tương, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Bạc Tương Tương bị hắn phun máu trúng, ánh mắt lộ ra tia chán ghét. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của Liễu Thiếu Hiền, cô lại có chút hoảng hốt.
Đây là bị làm sao vậy?
Quan trọng hơn chính là nội tâm của cô đột nhiên phát sinh một cảm giác khủng hoảng, giống như vừa mất đi thứ gì rất rất quan trọng. Tương tự như lúc trước, mỗi lần cảm giác này xuất hiện cô liền phát hiện vận khí của mình lại không được tốt như trước kia nữa. Nhưng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như hiện tại.
Cô cảm thấy vấn đề có thể nằm ở trên người Liễu Thiếu Hiền, vội vàng cầm lấy di động chuẩn bị gọi xe cứu thương. Trong lúc cô đang quay số, từng sợi khí trắng trên người cô và Liễu Thiếu Hiền lần lượt bay ra.
Liễu Thiếu Hiền mở mắt, khôi phục bình thường.
"Thiếu Hiền, anh không sao chứ?". Bạc Tương Tương lo lắng hỏi.
Cũng không biết vì sao, ngày thường Liễu Thiếu Hiền hận không thể đặt Bạc Tương Tương trong lòng bàn tay mà yêu thương cưng chiều, lúc này lại đột nhiên cảm thấy phiền chán. Trong lòng hắn cũng đang cảm thấy rất tệ, tựa như vừa mất đi một thứ hết sức quan trọng đối với hắn.
Hắn đẩy Bạc Tương Tương ra: "Anh còn có chút việc, anh về trước đây, ngày mai lại liên hệ."
Sau khi mặc lại quần áo, hắn trực tiếp rời khỏi nhà Bạc Tương Tương, muốn nhanh chóng chạy về Liễu gia nhờ ông bác hai xem giúp.
Lúc này bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, bởi vì trong lòng hắn vội vã và bất an về nhà nên không ngừng tăng tố, thậm chí không ngừng vượt đèn đỏ. Lúc sắp về đến Liễu gia anh ta lại vượt thêm một cái đèn đỏ nữa, nhưng nào ngờ né tránh không kịp mà va thẳng vào một chiếc xe tải đang qua đường.
1
CHƯƠNG 153
Chung cư của Lạc Ninh
Sau khi cô thi triển thuật phá khí vận trên người Liễu Thiếu Hiền, không lâu sau đó hình nhân đang cầm trong tay đột nhiên bốc cháy.
Lạc Nịnh trong mắt vui vẻ, "Thành công!"
Tầng khói mù luôn quanh quẩn trong trái tim cô từ sau khi trọng sinh cũng tan đi không ít. Đời trước cô nhảy lầu tự sát, Liễu Thiếu Hiền cùng Liễu gia xuất không ít lực. Hiện tại phía Liễu Thiếu Hiền xong rồi, cô mới có loại cảm giác này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...