Diễm một tay cầm cốc nước, một tay cầm cỡ bốn, năm viên thuốc, chìa đến trước mặt tướng quân, nở nụ cười tự cho là dễ mến, nói:
– Đến giờ uống thuốc rồi, anh bạn.
Tướng quân nhìn những viên con nhộng màu sắc sặc sỡ như nấm độc trên tay Diễm, rồi lại nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Muốn hạ độc người khác cũng đừng khoa trương như vậy chứ?
Diễm làm sao biết được tướng quân đang suy bụng ta ra cái gì, hai người trân trân nhìn nhau cỡ bảy phút, cuối cùng cô không nhịn được lên tiếng trước:
– Đến cả thuốc anh cũng bắt tôi thử một miếng chắc? Quá đáng nó vừa thôi!
Diễm không khách sáo nữa, lật tay anh lên, bỏ thuốc vào, đặt cốc nước xuống bàn đánh cạch – uống uống không uống uống.
Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, tướng quân có thể không phải là hổ nhưng trong nhà này chắc chắn có nhiều hơn một chó, anh đành bất đắc dĩ đưa thuốc trong tay lên mũi ngửi thử.
Mùi hôi đắng xộc lên khiến tướng quân nhíu mày, cô ả này không tầm thường, anh còn chẳng nhận ra đây là độc gì.
Diễm nghĩ bụng tên này già đầu rồi mà còn sợ uống thuốc đắng, đúng là càng sống càng thụt lùi, vừa nghĩ vừa vô thức mở tủ bếp, lục ngăn đồ ăn vặt mình tích trữ ra xem có gì ngọt ngọt không, cuối cùng kiếm được một túi kẹo cứng vị dâu nhân mứt.
Diễm quay lại, thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm mấy viên thuốc trên tay, cứ như thể nhìn thêm một lúc nữa nó sẽ biến thành chim bồ câu biểu tượng hòa bình.
Thành thật mà nói thì thà anh ta cứ vụng trộm vứt thuốc đi có khi cô còn đỡ cáu hơn.
Diễm là con người của hành động, tác phong công nghiệp, cho nên chỉ trong chớp mắt, cả một kế hoạch tinh vi đã nảy ra trong đầu cô.
Diễm đi đến cạnh tướng quân, lạnh lùng lấy lại cốc nước, rồi đột nhiên che miệng, biểu cảm ngạc nhiên chỉ về phía sau lưng anh:
– Ui, xe tăng húc đổ cổng Dinh Độc Lập kìa!
Tướng quân nhíu mày, bản năng nhìn theo tay Diễm, chẳng có gì ngoài góc phòng trống không, rèm cửa buông thõng bay phất phơ.
Người này ngoài thô bạo ra còn không được thông minh cho lắm thì phải, anh âm thầm bổ sung rồi chậm rãi quay lại.
Mắt Diễm lập lòe ánh sáng xanh, chỉ chờ lúc này, nhảy bổ đến, đầu gối chặn giữa hai chân tướng quân, lợi dụng sự mất cảnh giác của đối phương, nhanh nhẹn kéo cổ tay anh.
“Thuốc độc” đổ ào vào miệng tướng quân bằng một góc độ xảo quyệt.
Chưa xong, Diễm còn cạy khớp hàm anh, chủ động giúp anh uống nước nhuận họng rồi lại nhanh như sóc tránh khỏi người đối phương, trốn ra sau bàn bếp.
Tướng quân ôm ngực ho đến hơn mười phút.
Diễm xoa cằm, nheo mắt nhìn anh mặt đỏ gay, vẫn đang ho nhưng không nhả được những viên con nhộng trơn tuột đã trôi vào cuống họng, đúng là rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt.
Diễm dè dặt bước ra từ sau bàn bếp, trên tay là gói kẹo dâu ban nãy.
Cô bóc lấy một viên, tranh thủ lúc anh còn chưa hoàn hồn, nhẹ nhàng đẩy vào miệng anh.
Cảm giác đầu ngón tay mềm mại ấm áp chạm vào môi khiến khiến tướng quân giật nảy mình, tiếp sau đó là vị ngọt ngọt lẫn chua nhẹ tràn ra trong khoang miệng, xua đi mùi vị ghê rợn của “thuốc độc”.
Thứ của nợ gì đây, tướng quân cúi đầu trầm ngâm, cũng ngon đấy.
Nhưng vừa nghĩ đến mình đường đường là một Thượng Tướng quân dạn gió sa trường, chém đứt không biết bao nhiêu đầu quân địch, lại để một cô ả dị vực chân yếu tay mềm khống chế dễ dàng như vậy… Gân xanh giần giật nổi lên bên Thái Dương anh.
Rốp một tiếng, viên kẹo trong miệng bị nghiến vỡ tan.
Tướng quân nhìn Diễm với ánh mắt rất thiếu thiện chí.
Diễm vô cùng sợ thứ tiếp theo bị nghiến vỡ là đầu mình, lập tức cũng bóc một viên bỏ vào miệng, cho anh ta biết lúc này hai người đã cùng ngồi trên một chiếc thuyền, có mệnh hệ gì thì đôi bạn sẽ được nằm song song trong nghĩa trang thành phố cách đây sáu ki-lô-mét, view bờ hồ, mỗi tuần rằm mùng Một đều có người thắp hương cho.
Nhưng thái độ của anh vẫn không thay đổi, chỉ im lặng dời mắt đi, cảm thấy nặng đầu buồn ngủ, chân tay vô lực, thầm nghĩ độc này phát tác nhanh như vậy, quả nhiên không phải độc tầm thường.
Cô em dược sĩ mà biết thuốc mình bán ra bị bảo là thuốc độc, rất có khả năng sẽ liều mạng một mất một còn với anh.
***
Phải đến vài ngày sau, khi sức khỏe của anh đã khá hơn, không còn phát sốt, mê man bất tỉnh vì kháng sinh nặng nữa, bề ngoài sứt sẹo đại khái từ “cho không không ai lấy” biến thành “giá rẻ miễn phí vận chuyển”, Diễm mới khéo léo yêu cầu giao tiếp.
Cô chưa bao giờ là người giỏi ngoại ngữ, hồi phổ thông cũng rất ghét học tiếng Anh, luôn luôn than thở bà chị cả và ông anh hai tinh thông mấy thứ ngoại ngữ không bù cho mình tí gì.
Nhưng trong tình huống hiện tại, Diễm nghiêm túc nghĩ, mình không thể cứ đứng trong vòng an toàn nữa rồi, ở đây có một người đàn ông tội nghiệp cần khả năng ngoại ngữ của cô giúp đỡ.
Nếu tướng quân biết Diễm đang nghĩ gì, có lẽ sẽ cười nhạo cô một chút rồi kệ xác khả năng ngoại ngữ của cô, nhưng vì tướng quân không biết nên Diễm có thể tiếp tục ảo tưởng.
Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí hòa hợp mà xa cách.
Vì sau cả tuần dùng “thuốc độc” mà ngoài buồn ngủ khủng khiếp và hết đau người ra thì không bị ruột gan đứt đoạn, thất khiếu chảy máu, sống không bằng chết như đã tưởng tượng, nên thái độ của tướng quân với cô ả dị vực cũng hữu hảo hơn nhiều – đồng thời cho rằng hẳn là độc mãn tính, chỉ cần phối hợp với cô ta, có lẽ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.
Diễm không biết trong đầu anh đã soạn ra cả một vở kịch như thế, cô nắm chặt điện thoại, mặt mũi có vẻ trấn tĩnh nhưng giọng lại run run, khó khăn nói:
– Hello, w-what is your, your name?
Tướng quân:?
Diễm:?
Hỏi anh đấy? Ngôn ngữ quốc tế có hiểu không?
Diễm tuy không giỏi ngoại ngữ, nhưng được cái nhiệt tình.
– How are you? I’m fine… à không, quên, how old are you? Where are you from?
Tướng quân:?
Diễm:?
Vậy là không biết Tiếng Anh rồi.
Diễm mở mục Ghi Chú của điện thoại ra, gõ nhanh mấy chữ.
– Nam giới, ngoài ba mươi tuổi, cao khoảng một mét chín sáu, nặng khoảng tám mươi kilogram, thể trạng kém, không biết Tiếng Anh.
Làm sao bỏ cuộc nhanh thế được, tiếp theo Diễm muốn thử bằng tiếng Trung.
Chị Tuyết thường hợp tác với các công ty Trung Quốc, thỉnh thoảng đi bàn hợp đồng sẽ lại kéo em út theo, tranh thủ đi du lịch.
Dưới sự ép buộc của chị, cô từng đăng kí học một khóa khẩu ngữ Tiếng Trung sơ cấp để trong lúc dạo phố bên đó có bị lạc cũng biết cách hỏi đường về khách sạn.
Tuy lâu rồi không dùng đến, khẩu ngữ đã mai một ít nhiều, nhưng Diễm vẫn khá tự tin.
Người này trông có vẻ cũng không được thông minh cho lắm, chắc chẳng trao đổi được nội dung gì phức tạp đâu, cô tự tin rằng mình sẽ làm chủ tình hình.
Diễm tra Google Dịch trước cho chắc cốp rồi mới bập bẹ tập đọc:
– 你好,你好吗,你家在哪里, 你几岁了……
Nói thật, Diễm liến thoắng cho vui miệng chứ cũng chẳng ôm hi vọng gì mấy, còn không thèm nhìn vào mặt đối phương, cho nên cũng không phát hiện, đầu mày tướng quân đang nhíu chặt bỗng dãn ra, càng nghe Diễm nói, biểu cảm càng trở nên khó tả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...