Diễm không câu nệ gì, khoanh chân ngồi xuống bãi cỏ nhìn ra bờ sông, thấy người kia vẫn đứng như trời trồng, liền đưa tay vỗ vỗ mặt đất bên cạnh mình.
Tướng quân có lẽ vẫn đang không hài lòng về chuyện “quân tử ăn đường ăn chợ”, lề mề ngồi xuống cách Diễm bảy mươi phân.
Cứ như gái mới lớn vậy.
Diễm cười giễu cợt nhưng không nói gì.
Cuối tháng Mười ở miền Bắc, trời đã lạnh đều, lạnh ổn định, giờ này chẳng có ai ngồi bờ sông đón gió cho đổ bệnh ra cả.
Nhưng Diễm cảm thấy đầu mình như đang hâm hấp sốt, muốn hạ nhiệt trước khi trở về căn nhà lộ ra vẻ chật chội khi đi đến đâu cũng thấy bóng dáng của ai đó, cho nên hai người mới tự dưng quay lại thời kì phản nghịch hồi mười tám hai mươi, đêm hôm khuya khoắt chạy ra bờ sông như thế này.
Diễm kéo cao cổ áo khoác, xoa xoa đầu mũi đã đỏ lên vì lạnh của mình, đồng thời không quên nhìn sang người bên cạnh, ghen tị khi thấy hắn mặc độc chiếc hoodie mỏng mèo mà không thấy kêu lạnh hay co ro tí gì.
Một số người đúng thật là con cưng của tạo hoá.
Hai người im lặng như hầu hết những lúc khác, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, tiếng sóng ì oạp vỗ vào bờ và tiếng còi xe từ bên kia bờ sông vọng lại.
Cứ như thế này mãi cũng chán, Diễm chần chừ ba lần mới quyết định nói gì đó để khuấy động không khí:
– Này, tính ra tôi còn chưa biết anh tên là gì? Không thể dùng ê, này, anh kia để xưng hô mãi được đúng không?
Tướng quân còn chẳng buồn nhìn Diễm, hờ hững nói:
– Tại sao không thể?
– Vì phép lịch sự.
– Diễm nói – Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, không phải là Ngũ Thường của quân tử sao?
Tướng quân lúc này mới liếc Diễm, trong lòng cười lạnh, nói hay lắm, cô ả trở mặt như trở bàn tay.
Diễm đã không sợ tướng quân như mấy ngày đầu nữa, dù sao có thể khẳng định là anh không ăn thịt người rồi, bèn bò đến ngồi trước mặt anh, nghiêm túc nói:
– Tên tuổi rất quan trọng, chúng ta cũng tạm xem là bạn rồi, làm gì có hai bạn nào không biết tên nhau.
Nói đi, anh tên gì? – Rồi âm thầm bổ sung, cả quê quán nữa, nói hết ra, để tôi tiễn anh về quê cha đất tổ.
Tướng quân đối diện với bản mặt chó xem tát ao của Diễm, hơi mất tự nhiên ngửa người về sau, nhìn lên tận ngọn cây hoa sữa mé đường, thản nhiên đáp:
– Gì vậy, không hiểu.
Diễm nghiến răng, dám bắt chước cô vừa nãy, ấu trĩ.
Cô thực sự đã nảy ra suy nghĩ muốn nhấn đầu anh xuống bờ sông ép cung, nhưng thứ nhất là vấn đề đạo đức, thứ hai là chỉ số vũ lực, cả hai đều không cho phép cô làm vậy, nên Diễm chỉ ảo tưởng một chút thôi.
Diễm cúi đầu, hai vai chùng xuống, uể oải bứt cỏ dưới chân:
– Tại sao anh không muốn nói cho tôi bất cứ thứ gì về mình? Tôi đâu có hãm hại, lừa gạt anh, có kinh doanh đa cấp gì đâu…
Tướng quân thở dài:
– Tại sao cô nhất định muốn biết?
Diễm ngẩng đầu, hiếu kì hỏi:
– Anh không muốn về nhà sao? Nói cho tôi biết, tôi có thể đưa anh về.
Tướng quân cười cười, không nói gì.
Nhà, muốn về chứ, nhưng không về được.
Đường về nhà của anh không chỉ đơn thuần là một khoảng cách địa lý, mà còn là thời không điên đảo.
700 năm, hoá ra Đại Việt 700 năm sau lại trở thành một vùng đất phồn vinh, trù phú và phát triển vượt bậc như thế này, anh cảm thán không thôi.
Tướng quân thâm sâu khó lường, không bao giờ làm việc gì không có chủ đích.
Diễm cười anh mù chữ mà thích xem thời sự, nhưng thứ anh xem không phải tin tức, mà là dự báo thời tiết – bản đồ Việt Nam trên dự báo thời tiết.
Đánh trận suốt mười mấy năm, anh nắm rõ địa đồ Đại Việt hơn lòng bàn tay.
Trong một lần vô tình nhìn thấy bản đồ trên dự báo thời tiết, tướng quân sững sờ, vội vàng mà không lộ ra sơ hở, dò hỏi Diễm rất nhiều vấn đề.
Diễm chưa bao giờ ngăn anh tìm hiểu mọi thứ xung quanh, cho nên nhiệt tình giải thích từng li từng tí.
Từ đó, kết hợp với những thông tin khác tìm hiểu được, anh mơ hồ nhận ra mình đã gặp phải tình huống gì.
Thật là hoang đường.
Anh nghĩ, nhưng những gì đang diễn ra trước mắt anh, quả thật là lập luận đanh thép nhất chứng minh sự hoang đường này là có thật.
Mà anh sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở thế giới xa lạ quen thuộc này.
Suy nghĩ ấy khiến tướng quân thiết huyết lý trí cũng muốn phát điên.
Ngày ngày ngồi trên ban công, đã có lúc anh cho rằng đây chỉ là ảo giác, là mộng cảnh của một người sắp chết, chỉ cần nhảy ra khỏi lan can kia, quyết tuyệt buông mình như khoảnh khắc đối mặt với vực thẳm, anh sẽ trở về thực tại.
Nhưng tướng quân không làm vậy, không phải vì sợ, mà là vì không chắc chắn.
Trước lúc để Bắc Đồng đi, tướng quân nói anh tự có tính toán của mình, hoàn toàn là nói thật.
Dựa vào mật độ sương mù, mùi vị trong không khí, tướng quân đoán bên dưới vực sâu là một đầm nước lớn, nếu ngã vào đầm nước, anh có năm phần nắm chắc mình sẽ không chết.
Bệ hạ là đấng minh quân anh vẫn luôn một lòng phò trợ, trong chuyện âm mưu làm phản này nhất định có điều khúc chiết.
Tuy chức vị đã mất, nhưng các thuộc hạ cũ của anh vẫn còn, chỉ cần không chết, anh sẽ trở về minh oan cho mình.
Thế nhưng từ lan can này nhảy xuống, anh lại không có phần nắm chắc nào cả.
Cuối cùng, tướng quân linh cảm được ngoài kia có một thứ gì đó vẫn luôn phát ra những thông điệp mãnh liệt, chỉ dẫn anh nên và không nên làm gì.
Anh gần như chắc chắn đó chính là thứ sẽ giúp anh tìm thấy đường trở về Đại Việt.
Người đánh trận giỏi không chỉ cần dũng mãnh gan dạ, còn cần mưu trí và may mắn nữa, tướng quân cảm thấy vận may của bản thân trước nay đều không tồi, cũng quyết định chọn tin tưởng vào phán đoán thường xuyên giúp anh gặp nguy hóa an ấy.
Nhưng những sự thật trên sẽ không thuyết phục được người của thế giới này, cũng như nếu là trước kia, có người nói với anh, hắn đến từ Đại Việt 700 năm sau, nơi có những toà cao ốc trăm tầng, có tấm thẻ kim loại mỏng dính nhưng chứa đựng cả ngàn năm tri thức, anh nhất định sẽ sai người kéo hắn ra phạt gậy vì say rượu nói xằng, làm loạn lòng quân.
Cho nên ở nơi tứ cố vô thân, còn có quá nhiều điều chưa lý giải này… Tướng quân nhìn cái đầu tóc nâu nhạt rụt vào trong cổ áo dạ trước mặt, thầm nói, xin lỗi, đành phải nhờ ốc mang cọc cho rêu.
Diễm thấy đỉnh đầu gai gai, ngẩng lên thấy người nọ đang nhìn mình.
Anh ngồi ngược sáng, ánh đèn vàng dịu dàng từ cột đèn đường sượt qua gò má anh, tạo hình những đường nét sắc bén đầy nam tính.
Sống mũi, đôi môi anh đã nhoà đi, chỉ có đôi mắt thâm thúy là nổi bật lên trong bóng tối.
Đột nhiên Diễm nảy ra một suy nghĩ.
– Ê, nếu anh không chịu nói, vậy tôi sẽ đặt cho anh một cái tên thật là kêu nhé?
Tướng quân cảm thấy ý tưởng này thật kì quặc, nhưng thân tầm gửi không tiện nói nhiều, anh nhún vai xem như để cô muốn làm gì thì làm.
Diễm mỉm cười, nhẹ nhàng gọi:
– Nguyễn Bắc Hạo.
Tướng quân đang nghĩ Đông nghĩ Tây, nghe tới đó liền giật bắn mình, không thể tin nổi:
– Cô…
Mới hé miệng đã thấy Diễm vì mơ màng vui vẻ mà không để ý anh, nói tiếp:
– Hay không, Nguyễn Bắc Hạo, chẳng hiểu sao đột nhiên tôi nghĩ tới cái tên này, nghe vừa đô con vừa ngang ngược, cứ như sinh ra để dành cho anh vậy.
Nguyễn Bắc Hạo:?
Tướng quân hồi thần, thầm nghĩ quả nhiên là trùng hợp.
Thế cũng phải với sự thiếu văn hoá của cô này.
Diễm cắn môi, lại nói:
– Nhưng tên kêu quá cũng khổ lắm, ra ngoài hay bị mọi người để ý, nên để dễ dàng xưng hô hơn tôi sẽ chọn cho anh một nickname nhé.
Tướng quân hỏi:
– Nickname là gì?
Diễm cười cười:
– Là tên khác dùng để che giấu thân thận.
Tướng quân ừ hử, không nói gì nữa.
– Vậy từ giờ nickname của anh sẽ là Khá Bảnh nhé.
Diễm nói xong, dù đã cố những vẫn không nhịn được bật cười ha hả, cười đến hai bên mạng sườn phát đau.
Tướng quân nhận ra cái nickname này nhất định hàm chứa thông tin khó lường gì đó, nhưng vì không quan trọng nên cũng mặc kệ cô.
Để Diễm cười chán rồi, tướng quân mới xuất phát từ phép lịch sự, hỏi:
– Tôi cũng chưa biết cô tên là gì?
Diễm nghe vậy, hơi bất ngờ nhưng vẫn đáp:
– Tôi là Dương Hoàng Diễm.
Không phải xinh đẹp kiều diễm, mà là liệt diễm, Diễm trong lửa cháy.
– Dương Hoàng Diễm, tên rất hay.
– Tướng quân thành thật tán thưởng, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng như mọi khi.
Nhưng thái độ khác thường này lại khiến Diễm gượng gạo, đưa tay vén tóc, mắt nhìn đi chỗ khác, chẳng biết nói gì.
Đúng lúc đó, một giọt nước lạnh băng rơi vào đầu mũi cô.
Một, hai rồi ba giọt, mùi ẩm ngai ngái tràn lan trong không khí, gió thổi ngày càng mạnh hơn.
Sắp mưa rồi, mưa rất đúng lúc, mưa để cho ai đang rối lòng có cơ hội chạy trốn khỏi đây.
Hai người không nói gì nữa, nhanh chóng đứng dậy giải tán đội hình.
Đi được một đoạn, cơn dông ngày càng lớn, mưa nặng hạt bắt đầu lộp độp trên tán lá.
Tướng quân nhìn thân người nhỏ bé co rúm trong áo khoác đi bên cạnh mình, không biết nghĩ gì, ra hiệu cho Diễm dừng lại.
Diễm ngơ ngác mãi cho đến khi tướng quân khom lưng xuống, bế thốc cả người cô vác lên vai, bứt tốc chạy về phía toà nhà.
– Á, thả tôi xuống, đau đau đau!
Diễm hoảng loạn vùng vẫy, đập liên hồi vào tấm lưng rắn chắc của anh.
Chỉ nghe giọng anh từ trước vọng lại:
– Thế cho nhanh.
Dương Hoàng Diễm:?
Cho nhanh? Ai khoán anh chạy à?
Diễm cảm thấy trời đất đảo điên, ruột gan hỗn độn trộn vào nhau, đau bụng và khản cổ đến không còn sức để kêu gào nữa.
Dù sao bọn họ cũng kịp chạy đến sảnh trước khi cơn mưa dữ dội trút xuống, mặc dù mức độ hài lòng về cuốc xe là không giống nhau, nhưng kết quả này cũng xem như mỹ mãn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...