Diễm đang bận nghĩ xem bây giờ nên đi đâu, lại nghe anh họ fake của mình đột nhiên nói một câu không đầu không cuối:
– Kẻ đó không phải là đối thủ của ta.
Dương Hoàng Diễm:?
Diễm phân tích biểu cảm của tướng quân một lát, đưa ra kết luận là anh đang thực sự nghiêm túc, nghĩ đến mình cũng có một phần trách nhiệm, bèn kẻ cả giải thích:
– Chú ấy chỉ đang làm tròn chức trách của mình thôi.
Chung sống trong xã hội thượng tôn pháp luật, anh chớ nói mấy câu nghe rợn tóc gáy như vậy nữa.
Tướng quân ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ trăng quầng thì hạn, trăng tán thì mưa, xem trăng hôm nay, hẳn là sắp trở trời, đầu đông mà như vậy cũng thật lạ thường.
Thấy đối phương im như thóc ngâm, thái độ không có vẻ gì là nghe lọt tai lời mình nói nhưng Diễm cũng chẳng thèm giận.
Cô đã quá quen với cảnh đối phương thỉnh thoảng lại tự động ngắt kết nối với thực tại.
Nếu mỗi lần anh ta như vậy cô đều giận điên lên thì chắc một ngày phải giận điên lên đến mười tám, hai mươi lần.
Đúng là cứ hai người chơi chung với nhau thì thể nào cũng có một người ưa đánh, một người chịu đòn.
Diễm chỉnh túi xách trên vai, hất cằm nói:
– Đi thôi, dắt cua đồng lên đường nhựa một bữa.
Hai người sóng vai tản bộ trên con đường lát đá xanh trong công viên trước tòa chung cư.
Xung quanh chỉ có mấy cô bác trung niên tập thể dục và đám bạn trẻ chơi xe điện cân bằng.
Dung dăng dung dẻ được một lát, Diễm đột nhiên muốn biết anh bạn chưa già đã dưỡng lão, tương đối nhàm chán của mình hôm nay có phá lệ thể hiện biểu cảm gì thú vị không, nhưng lại không muốn tỏ ra rất quan tâm anh, nên chỉ lén lút nhìn trộm.
Hành vi ngu ngốc mà cô tự cho là mình đã che giấu rất kĩ, vừa ngẩng đầu lên, chẳng mất một giây nào đã bị anh phát hiện, đồng thời đường hoàng nhìn lại cô.
Người không biết còn tưởng bọn họ là một đôi tình nhân đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, chỉ hận mắt của mình không mọc trên mặt đối phương.
Người biết sẽ biết là bọn họ đang im lặng đấu trí đấu dũng.
Cuối cùng, tướng quân cảm thấy vô vị quay đi trước.
Diễm ho khan một tiếng, giả vờ thản nhiên nói:
– Sau này nếu anh thích có thể tự xuống dưới nhà chơi, chìa khóa ngày mai đánh thêm một bộ.
Tướng quân lạnh lùng đáp:
– Không thích.
Diễm cười cười, có chắc là không thích không?
Dù sao chăng nữa, Diễm cũng cảm thấy hỏa nhãn kim tinh của mình chắc chắn trong một khoảnh khắc nào đó, đã nhìn ra được sự thích thú vi diệu thâm sâu từ gương mặt xinh trai khó ở kia.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã sắp rời khỏi khu phố nhà Diễm.
Âm thanh, ánh sáng, không khí, bất tri bất giác biến đổi theo mỗi bước chân.
Rất nhanh, một khung cảnh như ở thế giới khác đã hiện ra trước mắt họ.
Bên kia đường, Phố Đi Bộ Triều Dương.
Những toà kiến trúc cao vút ẩn ẩn hiện hiện, từ góc độ này trông hệt như những con quái thú với lớp vảy óng ánh xinh đẹp, lặng thinh nằm san sát bên nhau, đôi mắt đỏ rực giấu ở đâu đó sau những ô cửa sổ bằng kính một chiều kia, hờ hững nhìn xuống chúng sinh bên dưới.
Tiếng cười, tiếng nói, tiếng rao hàng, âm thanh miếng thịt ba chỉ xèo xèo trên vỉ nướng, âm thanh người bán kem cuộn cắt hai chiếc xẻng vào nhau,… Tất cả tổng hoà tạo thành thứ âm thanh độc hữu của khói lửa nhân gian.
Ánh sáng vàng ấm áp từ những cột đèn đường cao như với đến mặt trăng, sắc đỏ xanh đan xen từ những tấm biển hiệu bằng đèn neon, chốc chốc ở đâu đó lại loé lên ánh flash trắng xoá, những mảng màu nhoè nhoẹt hỗn loạn khi nhìn từ trên cao, lúc này đường nét phân minh hiện ra trước mắt.
Hoá ra đây mới là chân dung của thế giới này.
Diễm nghĩ là mình đã bị bầu không khí ở đây ảnh hưởng hơi nhiều, đột nhiên muốn làm một điều gì đó khác thường.
Diễm quay đầu nhìn tướng quân đứng sau mình nửa thân người, không lâu chỉ đủ thấy ánh sáng muôn màu phản chiếu trong mắt anh.
– Chúng ta đi.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, kéo người ấy đi về phía trước.
Tướng quân thoáng nhìn xuống nơi hai người tiếp xúc, có điều gì đó khó nói thành lời loé lên trong đôi mắt đen trầm lạnh nhạt.
Nhưng bước chân không vì thế mà chậm lại, cả hai nhanh chóng hoà vào đám đông náo nhiệt.
Sau khi đứng gần mười phút xem nhảy đường phố, đôi chim sẻ lại lôi lôi kéo kéo chạy đến bên bờ hồ xem vẽ chân dung biếm hoạ.
Mỗi lần hoạ sĩ vẽ xong một bức, giơ lên cho khổ chủ xem, mọi người xung quanh lại vừa được trận cười ngả nghiêng vừa vỗ tay thích thú.
Ngay cả con ma nơ canh khó ở nhà Diễm, khoé miệng cũng tạo thành một độ cong mờ ám.
– Vẽ thử không? – Cô hỏi.
Tướng quân nhìn Diễm, đã định không nói gì nhưng chẳng hiểu sao bỗng nhiên lại muốn trêu cô ả một chút, vận dụng ngay từ vựng mới học được, cười rất gợi đòn, dựa vào chênh lệch chiều cao, ngang ngược vò xù đầu Diễm:
– Vẽ cô, vậy không phải “biếm họa” mà là “tả thực”.
Diễm giật tóc anh, làm mái tóc buộc cao sau đầu bị kéo lệch đi:
– Khéo ăn nói quá, từ giờ im lặng giùm.
Tướng quân cười, quả nhiên không nói nữa, ngay cả khi anh biết xung quanh có người đang giở trò.
Mà mãi đến lúc đột nhiên nghe có tiếng chụp ảnh ở ngay cạnh mình Diễm mới biết.
Cô nghi hoặc nhìn về phía âm thanh phát ra, có một vài nữ sinh vốn đứng ở vị trí đó, lúc này nhanh chóng giải tán.
Chẳng biết từ bao giờ, bọn họ đã thu hút không ít ánh nhìn tò mò từ mọi người xung quanh.
Tuy tướng quân quanh năm trú binh ở biên cương, nhưng mỗi lần anh lĩnh mệnh trở về kinh thành, từ thiếu nữ xóm chợ đến quý nữ nhà quan, các cô đều sửa soạn xinh đẹp, quần áo xúng xính đứng ở nơi kín đáo mà phải dễ thấy trên đường chiến mã đi qua, chỉ chờ một lần được gặp Thượng Tướng quân kiêu hùng tuấn tú trong lời đồn.
Khăn tay thêu hoa thơm phức lẫn vòng xuyến trâm thoa quý giá, vật làm tin mà người ta trăm phương ngàn kế trao đến tay, tướng quân còn một mực trả về, hiếm lạ gì mấy cái ánh mắt hiếu kì này?
Chỉ có Diễm chưa trải sự đời mới nháo nhác lên thôi.
Anh họ chết tiệt! Trai đẹp chết tiệt!
Ở nơi tạp người như thế này, không thể tránh được lời bàn tán càng ngày càng khó nghe.
Có người tỏ ý hâm mộ, có người cười cợt nhăn nhở, có người thẳng tay giơ điện thoại lên chụp.
Đương nhiên, người bị chụp lén chủ yếu vẫn là anh họ fake của cô!
Không được rồi, cô không muốn mình xuất hiện trên tài khoản mạng xã hội nào đó vì một lý do vớ vẩn như vậy.
Không may để người nhà xem được, người nhà ở đây cụ thể là chị cả Dương Ly Tuyết, thì đời cô tàn rồi.
Diễm cắn môi, rút từ trong túi xách ra một cái kính râm, cưỡng chế đeo lên mặt anh.
Tướng quân:?
Diễm: Che cái giao diện hại nước hại dân của anh đi!
Giữa chập tối đeo kính râm kì quặc đến mức nào Diễm không quan tâm, cô đội mũ lên cho cả hai người rồi lập tức kéo tướng quân rời khỏi đây, rẽ sang một khu phố khác, âm thầm quyết định từ nay về sau bọn họ sẽ không bao giờ đi ra ngoài mà không có ngụy trang nữa.
An ủi lòng người ở chỗ, con đường bên này ngào ngạt hương thơm của những sạp hàng ăn vặt.
Diễm xiên một miếng xoài dầm, đưa đến bên miệng tướng quân:
– Nếm thử.
Mùi chua cay lẫn lộn xộc lên mũi làm anh nhíu mày, né đi:
– Không.
Diễm bĩu môi, tự ăn một mình.
Lát sau, tướng quân im lặng nhìn que kem chanh toả ra hơi lạnh được dí tới tận cằm anh.
Cô ả này thật nhiễu sự.
Diễm kiên nhẫn một cách không kiên nhẫn, nói:
– Ăn đi, mỏi tay rồi đấy.
Cái sự chênh lệch chiều cao chết tiệt.
Tướng quân nhíu mày, nghiêm túc đáp:
– Quân tử không ăn đường ăn chợ.
Diễm hoàn toàn không thèm nghe, thẳng tay ấn que kem lên môi anh:
– Gì vậy, không hiểu, đừng nói nữa, ăn đi.
Tướng quân nhíu đến hai chân mày muốn xoắn vào nhau, cô ả này, thiếu văn hoá, chẳng biết trời cao đất dày là gì!
Kem chanh chua chua ngòn ngọt tan ra dính trên môi rất khó chịu, tướng quân không thể không hé miệng cắn một miếng cho xong chuyện.
Đầu mày anh lập tức dãn ra.
Cái thứ của nợ này, vậy mà lại cũng ngon.
Thôi bỏ đi.
Diễm cười đắc thắng, chưa bao giờ thấy được nhiều biểu cảm như vậy trên gương mặt trời sinh lạnh nhạt, hững hờ kia.
Tạt ngang tạt dọc, chẳng mấy mà bốn tay đều đã cầm đầy đồ.
Ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng Diễm bắt đầu hơi hốt hoảng, liên tục tự ám thị mình, cô chỉ vì không nhịn được khi nhìn anh bạn Cua Đồng của mình gặp cái gì cũng thấy lạ mắt lạ tai, cho nên mới hễ thấy anh liếc món nào quá một lần cũng xỉa tiền mua ngay chứ không phải cô ham mê mỹ sắc đến đui mù gì đâu.
Diễm còn lâu mới dại trai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...