Đầu mày tướng quân đang nhíu chặt bỗng dãn ra, càng nghe Diễm nói, biểu cảm càng trở nên khó tả.
– Cô là người phương Bắc?
– Ôi là trời, giật cả mình!
Diễm ôm ngực, suýt thì đánh rơi điện thoại, đang chuẩn bị trách đối phương tự dưng nói mà không báo trước cô mới nhận ra một điều…
Anh ta vừa nói gì đó.
– Nghe hiểu tiếng Trung…
Diễm vội vàng gõ thêm vài chữ trên Ghi Chú rồi dứt khoát bật chế độ đọc văn bản của chị Google cho nhanh:
– Nhà ở đâu? Nhà ở đâu? Nhà ở đâu?
Chất giọng cứng đờ của máy móc lặp đi lặp lại khiến tướng quân bối rối.
Diễm thấy đối phương hiện tại trông như đã ngắt kết nối với thế giới thực, nhận ra phương thức này hiệu quả không cao lắm, bèn chạy vào phòng làm việc nhỏ ở nhà của mình, lấy một đống đồ giấy bút lỉnh kỉnh vứt lên bàn.
Diễm trải cuộn giấy ra, dùng cốc nước rỗng chặn mép giấy lại.
Thì ra là một tấm bản đồ thế giới.
Tướng quân cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng li kì.
Một tay gập đôi cuốn vở kẻ ngang, một tay xoay bút, Diễm nhìn tấm bản đồ thế giới, ái ngại nói:
– Cây nhà lá vườn, có sao dùng vậy, vô ích với tôi nhưng hy vọng sẽ có ích với anh.
Sau đó, trong lòng tướng quân bắt đầu dấy lên sự hiếu kì, nghiêng đầu nhìn cô nàng dị vực dùng một thứ công cụ kì lạ trông rất tinh xảo, có tác dụng như bút nhưng lại không cần mực nghiên, hí hoáy viết viết vẽ vẽ trên tập giấy trắng.
Không mất nhiều thời gian lắm, Diễm đặt cuốn vở lên bàn, xoay ngược về phía anh, dùng cán bút chỉ chỉ:
– Đọc hiểu không?
Tướng quân thật thà cúi đầu xem.
Diễm làm sao biết, anh chưa bao giờ nghe lời ai đến vậy trong lúc còn tỉnh táo cả.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền muốn ói ra máu.
Đập vào mắt tướng quân từ trái sang phải lần lượt là một hàng chữ Hán xiêu vẹo xấu không thể tả, trông như trẻ con tập viết, vừa nhìn đã thấy vô văn hóa.
Kế đến là một biểu tượng ngôi nhà khá sinh động và cuối cùng là một dấu chấm hỏi to bự được tô đậm như thể sợ tướng quân có tật thong manh.
Những chữ khác thành thật mà nói anh không dịch nổi, chỉ có chữ “Ở” là rõ ràng nhất, đại khái có thể hiểu được ý của nàng ta.
Thấy đối phương ngẩng lên nhìn mình, ánh mắt có thêm một chút sáng tỏ thì Diễm mừng lắm, hy vọng tống được ông thần này về nơi sản xuất càng nhanh càng tốt.
Cô vuốt phẳng tấm bản đồ, háo hức hỏi:
– Nếu không biết nói, không biết viết thì anh xem tấm bản đồ này, chỉ cho tôi biết anh đến từ đâu?
Tướng quân liếc hình vẽ địa cầu dạng mặt phẳng trên bàn, không có biểu cảm gì rõ ràng.
Ngẫm nghĩ một lát, anh bất ngờ vươn người về phía trước.
Diễm sợ hãi đến hồn phách tứ tán, suýt thì nhảy dựng lên.
Thế nhưng đối phương chẳng đụng vào dù chỉ là một sợi tóc của cô, mà chỉ lấy đi giấy và bút trong tay cô.
Tướng quân đặt quyển vở lên bàn, lật sang trang trắng, cầm bút với một tư thế vô cùng ưu nhã mà Diễm cho là khiến việc viết lách trở nên khó khăn hơn bình thường khoảng ba mươi sáu lần, đồng thời “vô văn hoá” cỡ như Diễm có muốn bắt chước cũng không bắt chước nổi.
Bắt đầu đặt bút viết, tướng quân mới buồn bực phát hiện, thứ này chẳng dễ làm chủ như mình nghĩ, hóa ra viết chữ xấu, nguyên nhân không hoàn toàn nằm ở cô gái kia, âm thầm cảm thấy có lỗi vì đã nói người ta là “vô văn hoá” trong khi cùng lắm chỉ là “thiếu văn hoá” thôi.
Viết xong, anh nhẹ nhàng buông bút xuống, xoay ngược vở lại phía Diễm.
Tướng quân: Xấu hổ vì viết như gà bới, làm nhục chữ Thánh Hiền! OTL
Dương Hoàng Diễm: Trần đời chưa thấy ai viết chữ Hán đẹp vậy! QAQ
Nhưng buồn một nỗi, trình độ tiếng Trung vấp vào ngưỡng cửa nhập môn ngã sấp mặt của Diễm làm sao đọc nổi Chữ Thánh Hiền, thậm chí mình đang cầm ngược hay cầm xuôi chữ cô còn không chắc.
Nhìn vẻ mặt vừa hoang mang vừa sốt ruột của cô nàng dị vực, tướng quân thấy hơi buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra đạo mạo không thể đạo mạo hơn.
Suy nghĩ trong đầu Diễm xoay chuyển cực nhanh, cô lập tức cầm điện thoại lên, mở Zalo tìm một tài khoản bạn bè đã lâu không liên lạc.
Cô Tú (Trung tâm Hán ngữ).
Vừa hay đối phương đang trực tuyến, Diễm lịch sự nhắn một câu chào, cô Tú trả lời lại sau vài phút.
Tuy xưng cô trò, nhưng thực ra đối phương cũng chỉ hơn Diễm vài tuổi, không có khoảng cách thế hệ nên rất dễ kết thân.
Khách sáo qua lại một lát, Diễm ngỏ lời nhờ Tú dịch hộ vài chữ Hán mà mình “tình cờ nhìn thấy trên mạng”.
Cô giáo trẻ nhiệt tình vui vẻ đồng ý.
Bên này, Diễm chụp lại bốn chữ trên giấy cho Tú xem.
與尔何干
Khoảng năm phút sau, Tú nhắn tin lại:
– Đây là văn cổ em ạ, hiện không còn thông dụng nữa, đại ý là “liên quan gì tới bạn”.
Ha ha, dạo này học trò của chị chăm chỉ ghê, còn đọc cả văn cổ, làm chị tưởng em bị hack nick.
Diễm cảm ơn cô giáo rồi đặt điện thoại xuống bàn.
Phòng khách lập tức rơi vào khoảng im lặng vô tận.
Liên quan gì tới bạn?
Liên quan gì tới cô?
Diễm chỉ vào tên đàn ông càng nhìn càng đáng ghét kia, giận đến không nói nên lời.
Tướng quân cúi đầu im lặng, trông hơi đáng thương, nhưng còn lâu cô mới nghĩ là anh ta sẽ cảm thấy tội lỗi.
Hai vai rung lên, rõ ràng là đang cười!
Diễm thấy ngày hôm nay thế là quá đủ rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...