Cửa hàng lưu niệm gấu trúc này là cửa hàng được ủy quyền của Sở Du lịch Văn hóa Dung Thành, có diện tích lớn, bao gồm hai tầng, trang trí rất phong cách, mở cửa đến tận 10 giờ tối.
Móc khóa, nam châm tủ lạnh, thú nhồi bông, lego, băng đô, túi móc len, đồ trang trí...
Xung quanh có mọi thứ mà bạn có thể nghĩ tới, một loạt các mặt hàng rực rỡ.
Tỷ lệ khách du lịch đến đây rất lớn.
Rõ ràng, lượng sản phẩm phong phú quá cũng khiến nhiều người khó lựa chọn.
Thậm chí có người còn kéo xe kéo vào cửa hàng, bỏ những thứ mình thích vào đó, chẳng mấy chốc đã chất đầy.
Đàm Vân Thư thực sự gặp rắc rối ở khu vực thú bông.
Về gấu trúc, nàng không biết rõ lắm, ngoại trừ một số ít có vẻ ngoài đặc biệt, những con khác trong mắt nàng không có gì khác biệt, giống như paste.
Những con thú bông này cũng vậy, ngay cả thú bông cũng có thể phản ánh sự dễ thương của những chú gấu trúc.
Điều này khiến nàng gặp khó khăn không biết mua cái nào cho Phương Du.
Chú gấu ôm và gặm táo? Hay chú cầm măng? Hay chú cầm cà rốt đây?
Một cô bé đứng bên cạnh cũng đang bối rối.
Em thỉnh thoảng quay đầu nhìn mẹ, bày tỏ rằng muốn tất cả, nhưng mẹ cô bé có vẻ nghiêm túc nói: "Con chỉ được chọn một mà thôi.
"
Cuối cùng, cô bé đã chọn chú gấu trúc gặm một quả táo.
Đàm Vân Thư nhẹ nhàng mím môi.
Mấy năm trước, nàng cảm thấy phòng của Phương Du quá đơn điệu, trên giường không có một con thú bông nào.
Nhưng đơn giản cũng có ưu điểm riêng, nhất là sẽ không cản trở họ làm những việc cần phải đóng cửa sổ.
Hiện tại, giường của Phương Du như thế nào nhỉ?
Đàm Vân Thư không biết, nàng chỉ biết Phương Du sống ở đâu, với lại thú bông cũng không nhất thiết phải đặt trên giường.
Đặt trên sofa cũng được mà, phải không?
Căn phòng mà Phương Du ở bây giờ rộng hơn trước, chắc chắn phải có chỗ cho nó.
Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào con thú bông trước mặt một lúc lâu.
Ngay khi nàng chuẩn bị đưa ra quyết định, một bàn tay mảnh khảnh từ bên cạnh đưa ra, nhặt lấy gấu trúc cầm măng trước.
Cùng lúc đó, một giọng nữ rất dễ nhận ra vang lên: "Đàm tổng, chúng ta lại gặp nhau."
Đàm Vân Thư quay đầu lại, đập vào mắt nàng là một đôi mắt sáng ngời.
Đôi mắt của Tiết Dịch rất dài, vốn đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc này trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, đã làm dịu đi cảm giác sắc bén.
"Tiết tiểu thư." Đàm Vân Thư nhướng mày nhẹ, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, "Tôi không ngờ Tiết tiểu thư có thể nhận ra tôi sau lớp khẩu trang."
Nếu nhớ không lầm thì nàng và Tiết Dịch chỉ chính thức gặp nhau một lần.
Buổi concert mà nàng đến xem trước đó không được tính, cuộc gặp gỡ ngoài phòng vệ sinh cũng không tính, sau đó là đêm biểu diễn đường phố ở trung tâm thương Lâm Lí.
Nhưng đêm đó, vết dị ứng trên mặt nàng chưa hoàn toàn biến mất nên luôn đeo khẩu trang.
Tiết Dịch đã gặp nàng trong hoàn cảnh như vậy.
"Thành thật mà nói, tôi có ấn tượng sâu sắc với Đàm tổng trong đêm concert.
Cô và Thẩm tổng xuất hiện cùng nhau, còn có bên ngoài nhà vệ sinh của nhà hàng gia đình, Đàm tổng không phải cũng ở đó sao? Ngoài ra, tôi còn nhớ rằng Đàm tổng đã tham gia sự kiện từ thiện trên du thuyền."
Tiết Dịch dừng lại một lúc sau khi nói xong, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Đàm tổng có khuôn mặt như vậy, khiến người ta nhớ đến cô không khó, nhưng quên cô mới khó."
"Tiết tiểu thư khách khí rồi."
Đàm Vân Thư hạ ánh mắt xuống, nhìn con gấu trúc đang cầm măng trong tay Tiết Dịch, bình tĩnh nói: "Xem ra con mắt của tôi và Tiết tiểu thư giống nhau, tôi cũng muốn lấy chú gấu cầm măng.
"
"Nhưng tôi thấy Đàm tổng đã do dự ở đây rất lâu rồi." Tiết Dịch cười nhẹ, "Cô thực sự thích nó à?"
Đàm Vân Thư ôm một con gấu trúc đang cầm măng vào lòng.
Nàng tin tưởng rằng đây không phải là sự suy diễn của bản thân, cách Tiết Dịch nói chuyện mang theo giáp thương đới bổng*.
Thế là nàng đáp lại bằng một nụ cười: "Không hẳn vậy, Tiết tiểu thư.
Sau khi nhìn qua các kiểu dáng khác, tôi vẫn thích kiểu này nhất."
*夹枪带棒 trong lời nói có ý mỉa mai, chế giễu.
Dòng người trong cửa hàng nối tiếp nhau, ai đó đẩy một chiếc xe kéo lướt qua phía trước, phía sau họ.
Hai người nhìn nhau, nụ cười thậm chí không chạm tới khóe mắt.
"Vậy cô còn muốn mua cái gì nữa không?" Tiết Dịch chào mời, "Cửa hàng này lớn như vậy, sao không cùng nhau đi mua sắm?"
Đôi mắt của Đàm Vân Thư hơi cong lên, nhưng giọng điệu vẫn như cũ: "Xin lỗi, Tiết tiểu thư, tôi nghĩ mình cần phải về trước, còn có việc đang chờ tôi giải quyết." "
"Được."
"Hẹn gặp lại vào Chủ Nhật."
Cuộc trao đổi giữa hai người ngắn gọn và sắc bén.
Đàm Vân Thư nhanh chóng vượt qua những người khác và đi đến quầy dịch vụ.
Cửa hàng cũng cung cấp dịch vụ chuyển phát nhanh, Đàm Vân Thư đã chọn gửi nó ngay tại chỗ mà không cần do dự, nàng điền vào mẫu đơn.
Ở góc cầu thang cách đó không xa, Tiết Dịch thờ ơ nhìn Đàm Vân Thư đưa con thú bông gấu trúc trong tay cho nhân viên bán hàng, khóe môi dưới chiếc mặt nạ cong lên một lúc, sau đó nhấc chân tiếp tục đi lên.
-
Công việc của Phương Du trở nên bận rộn.
Tháng 5 sắp kết thúc và doanh số bán hàng của tháng này đã tốt hơn đáng kể so với tháng trước.
Sau khi Tiết Dịch hát cho Trung tâm thương mại Lâm Lí ở Thủ đô, các Trung tâm thương mại Lâm Lí trên toàn quốc đã dành không gian cho các ca sĩ hoặc người dẫn chương trình trực tuyến khác.
Những người này có mức nhiệt trung bình, không nổi tiếng lắm.
Trong số đó vẫn có người hát hay, khiến người qua đường dừng lại thưởng thức, phần nào giúp tăng danh tiếng.
Một số người cảm thấy buồn chán sẽ đến quảng trường ủng hộ, hầu hết sau một lúc họ sẽ vào trung tâm mua sắm để tiêu tiền.
Tất cả các phòng ban đều đang báo cáo tiến độ công việc của mình cho Phương Du.
Phương Du muốn củng cố và sắp xếp hợp lý trước khi giao cho Thẩm Ánh Chi.
Thẩm Ánh Chi bận việc khác nên không thể nghe từng báo cáo một được.
Chẳng bao lâu nữa sẽ là tháng 6, thành tích kinh doanh quý 2 trọn vẹn thuộc về cô.
Cô đã ký thỏa thuận với gia đình, nếu kết quả hoạt động của công ty không đạt như mong đợi, cô sẽ không thể đảm nhận vị trí tổng giám đốc.
Các anh họ của cô vẫn đang để mắt tới vị trí này, không ai muốn từ bỏ.
Toàn bộ công ty cũng rất bận rộn, niềm vui được nhận lương cách đây không lâu đã bị cuốn đi vì phải làm thêm giờ.
Đúng vậy, Phương Du và những người khác đang tăng ca.
Có vô số cuộc họp, vô số bản thuyết trình (PPT) và vô số khách hàng trong ba ngày liên tiếp.
Khi phương Du trở về nhà, các trạm chuyển phát nhanh đều đóng cửa.
Tuy nhiên, cường độ này không làm khó được cô, cũng không có gì để phàn nàn.
Bây giờ là khoảng thời gian tương đối ít vất vả hơn trong cuộc đời cô.
May mắn thay, cuối tuần chỉ cần làm thêm vào ca sáng thứ bảy và có thể quay về khu chung cư.
Hôm nay là ngày 1 tháng Sáu.
Phương Du được tổ chức Tết Thiếu Nhi khi còn nhỏ.
Lúc đó ba cô vẫn còn sống, ông và Phương Cần sẽ mua cho cô một số đồ ăn vặt mà cô thích.
Họ cũng mua cho cô một chiếc băng đô sáng màu, khi cài lên đầu sẽ giống như một bông hoa.
Nhưng những ký ức này đã quá lâu rồi, dần dần mờ nhạt, không mấy rõ ràng.
Trước đây cô chưa bao giờ có thời gian để tổ chức các ngày lễ, huống chi là Tết
Thiếu Nhi không liên quan gì đến người trưởng thành.
Cho đến những năm gần đây, dưới ảnh hưởng của Phù Sương và Đường Bán Tuyết, cô mới cảm thấy là người lớn cũng có thể ăn mừng ngày này.
Người lớn cũng có thể tự thưởng cho bản thân trong ngày này.
Bận rộn mấy ngày, Phương Du bây giờ mới có thời gian đi nhận hàng chuyển phát nhanh ở trạm chuyển phát..
Cô kiểm tra số theo dõi, thấy rằng gói hàng này được gửi từ cửa hàng lưu niệm gấu trúc ở Dung Thành, nên có lẽ nó được gửi bởi Tiết Dịch, người đang đi công tác ở Dung Thành.
Phương Du đã nhận chuyển phát nhanh.
Đó là một chiếc hộp lớn nhưng lại rất nhẹ, cô chuyển nó về nhà, chụp ảnh gửi cho Tiết Dịch, hỏi: [Cô chuẩn bị cái này cho buổi đổi quà tối nay à?]
Chuyến bay của Tiết Dịch đến Thủ đô lúc bảy giờ tối, nên có lẽ phải hơn tám giờ cô mới đến.
[Không.]
Tiết Dịch trả lời: [Tôi mua nó cho riêng cô, tôi thấy nó rất dễ thương.]
Phương Du mím môi.
Thành thật mà nói, cô vẫn có chút khó chịu khi mối quan hệ của cô và Tiết Dịch ngày càng thân thiết quá nhanh.
Phù Sương và Đường Bán Tuyết mời Tiết Dịch tham gia vào các hoạt động của họ mà không có sự đồng ý của cô.
Cô đã tự đưa ra lời bào chữa.
Chỉ lần này thôi, vì Tiết Dịch đã cho họ những thứ có giá trị vào lần gặp trước, nên nhiệt tình một chút cũng không sao.
Nhưng bây giờ Tiết Dịch đã mua thứ gì đó cho "riêng" cô.
Phương Du đang ngồi trên sofa, nhìn tin nhắn trả lời của Tiết Dịch, ấn lông mày theo thói quen.
Vài giây sau, cô lại nhận được một tin nhắn khác từ Tiết Dịch: [Nếu cảm thấy khó xử, tối nay đợi tôi qua xem có thể lấy được gì không, vậy có ổn không?]
[Được.]
Phương Du mở thú bông ra, con gấu trúc bên trong đang cầm măng, trông rất dễ thương.
Cô đặt nó lên ghế sofa và chụp ảnh.
Ban đầu cô muốn đăng nó lên vòng bạn bè WeChat, nhưng nghĩ Tiết Dịch có thể hiểu lầm, cuối cùng đã không đăng lên.
Tin nhắn của Đàm Vân Thư cũng đến vào lúc này.
Hai ngày nay, cả hai đều bận nên không trò chuyện nhiều.
[Chúc mừng ngày Tết Thiếu nhi, Phương Du.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...