Nụ cười của Đàm Vân Thư cứng lại trong giây lát, nhưng khán giả vẫn cảm thấy hơi chết lặng.
Trên màn hình lớn, khuôn mặt của nàng và Thẩm Ánh Chi được phóng đại lên nhiều lần, khiến mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng.
Điều này khiến Đàm Vân Thư cảm thấy phấn khích.
Nàng nhìn thấy Phương Du, còn Phương Du cũng nhìn thấy nàng phải không?
Trong đám đông có người hét lên: "Chất lượng fan nữ của Tiết Dịch đúng là đỉnh của chóp", lời nói đó truyền đến tai Phương Du.
Hình ảnh trên màn hình lớn đã quay lại với Tiết Dịch, nhưng hình ảnh đó vẫn đọng lại trong tâm trí Phương Du.
Nét mặt của Đàm Vân Thư rõ ràng hơn nhiều so với cô nhìn thấy lần trước trong quán bar.
"Sao người đó trông quen quen vậy ta?" Đường Bán Tuyết ghé sát Phương Du, giọng nói có phần độc lập khi thốt ra: "Cậu có ấn tượng gì không? Tiểu Du."
Phương Du nhìn cô ấy, cười hỏi: "Cậu đang hỏi ai?"
Hình ảnh Thẩm Ánh Chi cũng hiển thị trên màn hình.
Thẩm Ánh Chi nhìn rất nghiêm túc ở công ty, thường xuyên có vẻ mặt căng thẳng, nhưng trên màn hình cô ấy vẫy vẫy lightstick nhanh đến nỗi để lại dư ảnh*, trông hưng phấn hơn nhiều so với Đàm Vân Thư.
*残影: khi chuyển động nhanh thì hình ảnh bị nhoè.
Đường Bán Tuyết nhăn mũi, sau đó lắc đầu ngồi thẳng người: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không nhớ rõ."
Tiết Dịch vừa hát xong bài hát mở màn, cô ấy đã hét lên "Hello!" và Phương Du hét lên theo, tự mình đáp lại một cách nhiệt tình.
Cảm giác ngạc nhiên ngoài ý muốn kia cũng biến mất.
Đàm Vân Thư đối với cô chỉ là người qua đường.
Hơn nữa, kể từ khi quyết định hợp tác với Thẩm Ánh Chi, cô đã chuẩn bị sẵn sàng gặp lại Đàm Vân Thư.
Chưa kể, như thế này với họ không thể tính là gặp gỡ.
Không khí của buổi hòa nhạc tiếp tục sôi động, Tiết Dịch có không dưới mười bài hát nổi tiếng.
Những bài hát khác của cô tương đối ít phổ biến hơn, trong số khán giả cũng có không ít người qua đường.
Nhưng về cơ bản thì phần lớn có thể hát theo.
Trong suốt chương trình, đạo diễn hay hướng về người hâm mộ trên khán đài, Phương Du và Đàm Vân Thư xuất hiện trên màn hình lớn nhiều lần.
Khi ống kính lại quét qua Phương Du lần nữa, Phù Sương và Đường Bán Tuyết đã ngầm làm điệu bộ giả vờ hôn Phương Du.
Rõ ràng mối quan hệ giữa ba người họ rất tốt.
Trên màn hình lớn, Phương Du trông rất vui vẻ với nụ cười trên môi.
Đàm Vân Thư nhìn thấy, sắc mặt của nàng lại trở nên lạnh lùng, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương giá.
Mọi chuyển động xung quanh nàng đều bị chặn lại, nàng mím môi, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn rồi tập trung vào khuôn mặt đó, chân mày không hề thả lỏng.
"Vân Thư." Thẩm Ánh Chi kéo suy nghĩ của nàng trở về.
Đàm Vân Thư: "Hả?"
Thẩm Ánh Chi nghiêng người hỏi: "Nếu tình cờ gặp phải cấp dưới, cậu có chào hỏi họ không?"
"Có." Đàm Vân Thư gật đầu, đè nén cảm xúc đang muốn tuôn ra, "Nhưng có người cũng sẽ tỏ ra như không nhìn thấy tôi, khi tôi đến gần, họ sẽ giả vờ từ từ nhìn tôi."
"Hiểu rồi."
"Sao cậu lại hỏi thế?" Đàm Vân Thư nhẹ nhàng hỏi.
Nàng vén tóc ra sau.
Trong khán đài rõ ràng có bật điều hòa, nhưng ở một nơi nhiều người như vậy, nàng cảm thấy có chút ngột ngạt.
Giọng điệu của Thẩm Ánh Chi thoải mái: "Tôi nhìn thấy trợ lý của mình trên màn hình lớn." Cô thở dài, "Chắc chắn cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi, tôi còn nhờ cô ấy mua vé dùm tôi, bình thường tôi không hay liên lạc riêng với cô ấy."
Thẩm Ánh Chi mới nhậm chức được hai tháng, mặc dù đã sáu năm kể từ khi Phương Du bước vào công ty, nhưng mối quan hệ công việc của họ chỉ là cấp trên và cấp dưới.
Đàm Vân Thư không để ý, nàng hạ cánh tay xuống và chỉ nhẹ nhàng nói "ừm".
Trên sân khấu Tiết Dịch đang hát "Tên của người trong mộng".
Đây là một bản tình ca có giai điệu du dương nhưng ca từ đầy đau thương, kể về câu chuyện sau khi chia tay.
Bài hát có hơn 100.000 lượt nghe trên Võng Dị Vân.
Nhiều người đồng cảm sâu sắc, trên diễn đàn họ chia sẻ câu chuyện sau chia tay của bản thân, một số rất cảm động.
Vì vậy, sau khi bài hát được chuyển sang các nền tảng khác, càng trở nên phổ biến hơn.
Phương Du im lặng lắng nghe, chậm rãi vẫy lightstick theo nhịp.
Bởi vì Tiết Dịch mới ra mắt được hai năm nên ca khúc cũng rất mới.
Nếu nghe bài hát này sáu năm trước, Phương Du nghĩ rằng mình có thể đã rơi nước mắt ở phần bình luận.
Nhưng bài hát mới được phát hành cách đây một năm, khi cô nghe trong thời gian qua, nó chưa từng gợi nhớ tới Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư đã biến mất trong cuộc đời cô, giống như đêm đó khi họ ở khách sạn, Đàm Vân Thư rời đi vào lúc nửa đêm, và chiếc xe biến mất vào màn đêm.
Trong tương lai họ sẽ không bao giờ có điểm giao nhau nữa.
Hơn nữa, Đàm Vân Thư hiện đã kết hôn, làm sao họ có thể qua lại với nhau được?
Người đàn ông ở cùng Đàm Vân Thư mà cô đã gặp ở quán bar lần trước, Phương Du không thể nhìn rõ mặt đối phương, nhưng không cần nghĩ cũng biết đó là chồng của Đàm Vân Thư.
Không thể phủ nhận rằng lúc mới đến thủ đô, khi nghĩ đến lễ đính hôn và cuộc hôn nhân sắp tới của Đàm Vân Thư, cô vẫn cảm thấy khó thở.
Hiện tại chuyện đã qua lâu như vậy, cô có thể tiêu hóa thông tin này mà không hề cảm thấy gì.
Nó có liên quan gì đến cô?
Kể từ lúc Đàm Vân Thư đích thân đưa thiệp mời đính hôn cho cô, họ đã là những người xa lạ.
Vì vậy, sự xuất hiện của Đàm Vân Thư không thể ngăn cản Phương Du tiếp tục thưởng thức buổi concert.
Đến nửa sau buổi biểu diễn, cổ họng của mọi người đều khàn đi, nhưng sự phấn khích vẫn không hề suy giảm.
Đối với nhiều người, niềm vui mà buổi concert mang lại là vô tận.
Chỉ trong hai hoặc ba tiếng, họ dường như có thể quên đi mọi lo lắng, và lúc này họ như được sống lại.
Phương Du cũng nghĩ như vậy, liền đắm chìm trong đó.
Mãi đến khi kết thúc buổi concert, pháo hoa bay khắp trời, bao phủ lấy họ, rực rỡ như một giấc mơ.
Họ gỡ pháo giấy trên khuôn mặt rồi tung chúng lên.
Cứ như vậy bầu không khí dần dần đi về hồi kết.
Không biết ai lại bắt đầu hát lại tuyệt phẩm của Tiết Dịch, mọi người cùng hát theo, Tiết Dịch đã ở trong hậu trường, nhưng giọng cô ấy phát ra từ micro: "Nếu hát tiếp, tôi sẽ không nỡ rời đi mất."
Nụ cười của mọi người xen lẫn nước mắt, sau đó họ ra về một cách có trật tự, khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng.
Trong sân có ít người hơn, cũng không đông đúc, nhưng nhóm Phương Du luôn thích rời đi khi vắng người.
Họ đợi cho đến khi những người xung quanh gần như đi hết rồi mới bắt đầu khởi hành.
Trong khoảng thời gian này, ba người lại chụp thêm rất nhiều ảnh, Phương Du chọn ra một ít gửi cho Phương Cần.
Nhưng lúc này đã chín giờ rưỡi, Phương Cần có thể ngủ rồi.
Trước đó, cô đã gửi một đoạn video ghi lại toàn cảnh ở sân vận động, Phương Cần chúc cô chơi vui vẻ.
Ba người vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, hẹn đến buổi concert tiếp theo.
Năm nay có rất nhiều concert, mỗi tháng đều tổ chức vài cái, nhưng họ cũng chỉ có quan tâm chung đến một số ca sĩ.
Cứ như vậy, họ từ từ bước ra khỏi địa điểm tổ chức, làn gió buổi tối mát mẻ bên ngoài lập tức bao trùm lấy họ.
Phương Du lại mặc áo khoác vào.
Tối nay cô mặc một chiếc croptop để lộ vòng eo.
Mấy năm nay, khi rảnh rỗi, cô cũng thường tập thể dục, vòng eo săn chắc, không có chút mỡ thừa nào.
Các đường nét ở vai, cổ và cánh tay đều săn chắc, mịn màng và duyên dáng.
Bất kể mặc quần áo gì cũng đều cảm thấy rất phù hợp.
Nhưng nghĩ trời có thể lạnh nên cô cũng mang theo một chiếc áo khoác, bây giờ chỉ cần mặc vào là được.
.......
Thẩm Ánh Chi và Đàm Vân Thư từ từ bước ra, họ chưa bao giờ thích đám đông.
"Chi bằng cử người đến hỏi Tiết Dịch xem có thể đến hát riêng ở nhà hay không." Thẩm Ánh Chi mặc vào chiếc áo khoác đang cầm trên tay, nói với người bên cạnh: "Đi đi lại lại thật phiền toái, người thì đông còn trời thì nóng."
"Ừm."
"Hơn nữa tôi thấy cậu cũng đâu có thích cô ấy nhiều đâu?" Thẩm Ánh Chi cười nhàn nhạt nói, "Còn không hát nhiều bằng tôi."
Đàm Vân Thư mở miệng: "Lúc sau tôi có hơi mệt, không muốn mở miệng."
"Ồ."
Sau khi hai người rời khỏi sân vận động, quảng trường bên ngoài đã vắng đi rất nhiều, không còn đông đúc như khi họ mới đến.
Nhưng giao thông lại bị tắc nghẽn, nhiều nhóm người đang đi về phía cổng vào tàu điện ngầm.
Đôi mắt của Đàm Vân Thư hạ xuống khi nàng nhìn thấy Phương Du.
Tối nay nàng đã nhìn thấy Phương Du vài lần, tất cả đều trên màn hình lớn, cảm giác khác hẳn với việc nhìn thấy cô ngoài đời.
Nàng mím môi, không rời mắt.
Lần này nàng đi công tác dài ngày ở thủ đô, vì đang đàm phán hợp tác với một tổ chức phúc lợi xã hội, để có thể mở rộng danh tiếng của khách sạn ra bên ngoài.
Xã hội ngày nay không còn như sáu năm trước nữa, việc quảng bá là rất quan trọng.
Kể từ lần cuối nàng nhìn thấy Phương Du ở quán bar của Lương Bái, nàng lại đến đó khi có thời gian rảnh, nhưng không bao giờ giống như lần đầu, Phương Du cũng ở đó.
Nàng cũng từ Internet biết được rằng Đường Bán Tuyết là một beauty blogger có tên là "Bán Chi Tuyết Cao*".
*Dịch sát nghĩa là "Nửa que kem", Tuyết Cao là kem que [xuěgāo], khác với kem ly [bīngqílín].
Sát nghĩa thì nghe dễ thương, nhưng Hán Việt thì sang hơn.
Cách đây vài ngày, Bán Chi Tuyết Cao đã chia sẻ rằng cô ấy sẽ đi xem buổi concert của Tiết Dịch cùng bạn bè.
Đàm Vân Thư không chắc chắn 100% rằng Phương Du sẽ nằm trong số "bạn bè" này, nhưng vẫn tốt hơn là không có manh mối nào cả.
Cuối cùng, Phương Du thật sự đã đến.
Một giây tiếp theo khi nàng còn đang suy nghĩ, Thẩm Ánh Chi ở bên cạnh liền hét lên với người ở hướng đó: "Phương Du!"
Đàm Vân Thư thở ra một hơi, liền quay đầu nhìn Thẩm Ánh Chi, cau mày hỏi: "Cậu biết cậu ấy à?"
"Cô ấy là trợ lý của tôi." Thẩm Ánh Chi hơi nâng cằm, hạ giọng, "Tôi nói rồi mà, tối nay tôi đã nhìn thấy cô ấy trên màn ảnh mấy lần, hiện tại tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa."
Nghe vậy, Đàm Vân Thư lại đưa mắt nhìn sang.
Phương Du nghe thấy giọng nói của Thẩm Ánh Chi, cô không giả vờ phớt lờ mà rất tự nhiên quay lại, với nụ cười trên môi, trả lời: "Thẩm tổng."
Bước chân của Thẩm Ánh Chi không dừng lại, Đàm Vân Thư cũng đi theo bên cạnh.
Khi Phương Du càng đến gần hơn, hơi thở của Đàm Vân Thư càng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nàng trông vẫn trầm ổn và bình tĩnh như mọi khi, dòng nước ngầm trong mắt nàng đã bị màn đêm che giấu.
Hóa ra Phương Du luôn ở ngay trước mũi nàng.
"Lát nữa đi ăn khuya nhé?" Thẩm Ánh Chi không có chút tâm tư nào về công việc khi tan làm, cô liếc nhìn Phương Du cùng hai người bạn của cô, "Tôi sẽ đãi các cô."
Phù Sương và Đường Bán Tuyết lúc đầu không biết Thẩm Ánh Chi là ai, nhưng khi họ nghe Phương Du gọi cô ấy là "Thẩm tổng", liền hiểu rõ vấn đề, nhưng sao bà chủ của Phương Du trông cũng tầm tuổi họ?
Một số người trở thành CEO ở tuổi 27, trong khi những người khác vẫn đang làm công ăn lương ở tuổi đó.
Về phần người còn lại bên cạnh Thẩm tổng, hai người nhìn cũng thấy quen quen.
Nàng cũng là người thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh rộng tối nay.
Nàng có khí chất cao quý, có lẽ cũng là một "tổng tài".
Nhưng khi Đường Bán Tuyết nhìn Đàm Vân Thư, vẫn có cảm giác quen thuộc.
Nhưng cô chắc chắn Đàm Vân Thư chưa từng đến studio của mình để trang điểm, họ đã gặp nhau khi nào? Cô ấy không thể nhớ rõ, trong năm qua đã gặp gỡ quá nhiều người.
"Tôi có thể hỏi ý kiến bạn mình không?" Phương Du không vội đồng ý hay từ chối.
Nụ cười của cô vẫn như cũ và thậm chí không thèm liếc nhìn Đàm Vân Thư.
Thẩm Ánh Chi gật đầu: "Đương nhiên."
Nói xong, cô nhớ tới Đàm Vân Thư, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Ồ, tôi quên mất, cô có thấy phiền khi chúng tôi cùng tham gia không?"
"Không phiền."
Đàm Vân Thư vô thức hạ giọng.
Nàng lại nhìn khuôn mặt của Phương Du, hỏi lại: "Sao tôi lại thấy phiền chứ?"
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...