Trịnh Lam không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng động tác lại rất nhanh.
Cậu đi vừa nhanh vừa gấp, bà ngoại thấy thế liền gọi cậu từ trên ban công.
Trịnh Lam đi đến vườn rồi quay đầu lại, nói rằng người bạn cãi nhau với cậu hôm trước đến rủ cậu đi chơi, lúc đó bà ngoại mới cười cười, bảo cậu đi đi.
Trịnh Lam bắt đầu chạy.
Cả người đều rất đau, cũng không còn chút sức lực nào nhưng cậu vẫn chạy thật nhanh.
Sắp đến giữa trưa, ánh nắng mùa đông ấm áp lại không chói gắt, Trịnh Lam lại nắm chặt thẻ căn cước trong tay một tên ngốc.
Cậu không thèm để tâm đến việc mang thẻ căn cước theo làm gì, chỉ nghĩ đến việc thế mà Bùi Yến thế lại đến tìm cậu! Không ngờ rằng uống say một lần lại có thể có được loại kinh hỉ này!
Lúc sắp đến đầu hẻm, Trịnh Lam dừng lại, ôm ngực thở dốc một lát rồi mới chậm rãi đi tới, cậu nhanh chóng thấy chiếc xe của Bùi Yến.
Vẫn là chiếc xe hôm đó, khác ở chỗ lần này không có lái xe, chỉ có Bùi Yến một mình tựa vào cửa xe, trong tay cầm một điếu thuốc lá.
Giống như Bùi Yến chưa từng rời đi, vẫn đứng ở nơi này, mà Trịnh Lam chỉ vừa về nhà một lúc đã vội vàng tới đây gặp anh.
Trịnh Lam liếc mắt nhìn bốn phía, thấy không có ai liền chạy chậm đến.
Từ xa, Bùi Yến đã giang hai tay về phía cậu, thuốc lá bị anh kẹp giữa hai ngón tay, tàn thuốc rơi ra ngoài.
Lúc sắp tới gần Bùi Yến, Trịnh Lam lại dừng bước, hỏi anh: "Sao tối hôm qua anh không nói với em?"
"Ai mà biết được em đã tỉnh rượu hay chưa?" Bùi Yến vẫn còn ghi thù chuyện tối hôm qua, trong lòng vẫn chưa tha cho cậu cho nên nói chuyện cũng rất lạnh lùng, sắc mặt rất khó xem.
Nghe anh hỏi như vậy, Trịnh Lam mới nhận ra lúc này bản thân bị đuối lý.
Thấy Bùi Yến sắp bỏ tay xuống, cậu vội vàng tiến lên một bước, nhào vào trong ngực anh.
"Đêm qua em vui quá nên không để ý..."
Bùi Yến hừ một tiếng, giải thích như vậy quá qua loa, anh không muốn ôm người, tay không hề dùng lực mà thả xuống lại bị Trịnh Lam nắm lấy đặt lên eo của mình.
Thả xuống một lần lại bị nắm lên lại lần nữa, anh nhanh chóng bó tay chịu thua.
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Trịnh Lam cam đoan.
"Đêm qua em còn nói bản thân sẽ an toàn nữa." Bùi Yến vỗ vỗ gáy cậu.
Trịnh Lam còn định nói thêm nhưng gió lạnh thổi qua làm cậu không kiềm chế được mà hắt hơi.
Bùi Yến lập tức vội vàng nhét người vào trong xe.
Đợi đến khi mở máy sưởi, thắt dây an toàn xong xuôi, lúc lái xe ra khỏi ngõ, Bùi Yến mới hỏi Trịnh Lam: "Có mang theo thẻ căn cước không."
Trịnh Lam mở tay ra cho Bùi Yến thấy.
Lúc đang đi, đột nhiên trong xe có một giọng nữ truyền ra: "Đi thẳng 100 mét rồi quẹo phải, sau đó chạy theo làn xe bên phải."
Trịnh Lam bỗng nhiên bị làm cho giật nảy mình, lúc này mới nhận ra Bùi Yến đang mở hướng dẫn chỉ đường.
"Tụi mình đi đâu thế?" Trịnh Lam hỏi.
Vẻ mặt Bùi Yến vẫn rất tệ, cũng không thèm trả lời.
Trịnh Lam nhìn vẻ mặt anh cũng không dám hỏi, đành phải tự mình suy nghĩ.
Đi đâu mà cần mang theo thẻ căn cước nhỉ?
Chắc chắn là không phải đi kết hôn rồi, vậy chẳng lẽ là...
Sắc mặt Trịnh Lam dù bị gió nóng từ máy sưởi phả vào mặt mười mấy phút vẫn không đổi, lúc này lại bỗng dưng đỏ lên, cũng im lặng không nói lời nào.
Xe tiếp tục đi về phía trước, từ nơi này đi thêm khoảng mười cây nữa là đến một khách sạn năm sao, nếu rẽ từ nơi này cũng có một khách sạn không tệ.
Trịnh Lam có hơi lo lắng, sợ mình bị cảm nên trạng thái sẽ không tốt, thậm chí bắt đầu hối hận vì buổi sáng không cầm theo thuốc trước khi đi.
Cạnh nhà chính là phòng khám bệnh, mấy cái bệnh như cảm thông thường đều có thể chữa khỏi rất nhanh, sao cậu lại vì ngại phiền toái mà không đến khám cơ chứ?
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, Trịnh Lam nhắm mắt lại, hy vọng đợi lát nữa tinh thần của cậu có thể tốt hơn một chút.
Bùi Yến lái xe rất ổn, chỗ ngồi cũng thoải mái dễ chịu, lại cộng thêm việc vốn dĩ tối qua Trịnh Lam cũng ngủ không đủ giấc, lúc này cơn buồn ngủ mới kéo đến khiến ý thức cậu cũng trở nên mơ hồ.
Cậu biết Bùi Yến sẽ không để bụng chuyện cậu ngủ nên cũng yên tâm.
Không ngờ rằng mới qua chưa đầy mười phút, xe đã ngừng lại, Bùi Yến phanh xe lại, cởi bỏ dây an toàn, gọi cậu: "Đừng ngủ vội."
Trịnh Lam bất giác nhíu mày, giơ tay lên, ngược lại không chịu dậy.
Yên tĩnh một hồi, trong lòng cậu cũng bồn chồn, không biết Bùi Yến đang làm gì, cũng không rõ liệu anh có tức giận hay đã nhận ra bản thân mình giả vờ ngủ không.
Cậu nhíu mày, đang định mở mắt ra lại nghe thấy giọng nói Bùi Yến vang lên bên tai.
"Đừng giả vờ nữa."
Trên mặt vẫn còn vương chút hơi ấm mà thân thể anh mang tới, rất nhanh đã phiêu tán.
Trịnh Lam chỉ đành mở mắt ra hỏi anh: "Sao anh biết?"
"Chẳng phải anh đã từng thấy em ngủ rồi sao?" Bùi Yến buồn cười nhìn cậu.
Trịnh Lam tự biết bản thân mình đuối lý nhưng lúc này lại đột nhiên sinh ra cảm giác không phục, giống như hôm khai giảng trước kia, Trịnh Lam lần đầu tiên mời Bùi Yến tham gia vào nhóm nhưng lại bị anh từ chối vậy.
Bùi Yến giống như cái gì cũng biết vậy.
Trịnh Lam giận dỗi xuống xe, cứ thế đi về phía trước mới ngửi thấy được mùi thuốc sát trùng.
Vừa nhấc mắt lên mới thấy đây chẳng phải là một khách sạn nào cả, mà chỉ là một bệnh viện mà thôi.
"Sao anh lại dẫn em đến nơi này?" Trịnh Lam chỉ vào cổng bệnh viện hỏi Bùi Yến.
"Đêm qua em uống nhiều, lại còn nôn ra nữa, anh không yên tâm cho nên mới dẫn em đi khám." Bùi Yến bước tới ôm lấy Trịnh Lam.
Cổng bệnh viện có rất nhiều người đi lại, hai người vừa làm như vậy khiến rất nhiều người đều quay sang nhìn họ.
Trịnh Lam giật nhẹ người, Bùi Yến liền buông tay xuống, hai người chỉ sóng vai nhau mà đi.
Trịnh Lam thò lại gần, nhếch môi, nhỏ giọng hỏi anh: "Thế sao anh lại bảo em mang theo thẻ căn cước?"
Bùi Yến ngẩn ra: "Bệnh viện chỗ em đi khám bệnh không cần mang thẻ căn cước à?"
Lúc này Trịnh Lam mới nhận ra, thì ra từ nãy đến giờ đều là cậu một mình tưởng bở, bởi vì cậu nhớ Bùi Yến tới mức ngủ không được cho nên mới vì một câu trả lời của anh đã vui vẻ đến mức uống say.
Trịnh Lam bước nhanh về phía trước, dáng vẻ tức giận đến mức đầu óc choáng váng kia vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
Phải mấy giây sau Bùi Yến mới hiểu ra lí do Trịnh Lam tức giận, liền đuổi theo nắm lấy tay cậu, hỏi: "Em cho rằng anh muốn dẫn em đi đâu?"
Trịnh Lam rút tay ra, không thèm trả lời anh, tự mình tới cửa sổ đăng kí xếp hàng.
Bùi Yến đứng sau cậu, cũng cách cậu rất gần, phía sau có người vội vàng đi qua đẩy anh về phía trước, Bùi Yến cũng thuận thế tiến lên.
"Kết hôn chỉ có thể ra nước ngoài mà thôi, bé cưng à."
Trịnh Lam không để ý đến anh, hàng người lại tiến lên một chút, khoảng cách giữa hai người cũng cách xa.
Bùi Yến đi theo sau Trịnh Lam, cười nhìn bóng lưng của cậu, anh cũng không làm thêm gì khác.
Một lát sau, Trịnh Lam mới nhận ra Bùi Yến không có động tĩnh gì cả, cậu suy nghĩ không biết anh đang làm gì, lặng lẽ quay đầu lại thì bị Bùi Yến bắt gặp lần nữa.
Trịnh Lam buồng bực, tự trách mình cứ luôn nghĩ tới chuyện này, vậy mà Bùi Yến lại không hề nghĩ đến việc đó.
Anh điều chỉnh lại biểu cảm gương mặt, nắm lấy cánh tay Trịnh Lam, nghiêm túc cho cậu thấy thái độ của bản thân: "Thân thể là quan trọng nhất."
Trịnh Lam tất nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của Bùi Yến, kỷ lục về cuộc gọi kéo dài mấy giờ đồng hồ kia đến giờ vẫn còn được lưu trên màn hình đấy thôi, cho nên nghe Bùi Yến nói vậy, tim cậu lập tức mềm nhũn, dùng một tay khác nắm lấy mu bàn tay của Bùi Yến.
Nhân viên công tác ở cửa sổ đăng kí nói vào microphone: "Đến lượt cậu...!hai người."
Lúc này Trịnh Lam mới buông tay Bùi Yến ra, đi lên đăng kí.
Đang Tết nhất cho nên người cũng không nhiều lắm nhưng hai người họ vẫn phải chờ đến gần bốn mươi phút, Trịnh Lam không kiềm chế được mà ngủ bù lại giấc ngủ còn thiếu trên xe.
Đây là thói quen hình thành lúc cậu còn thực tập ở bệnh viện, ở nơi ồn ào vẫn có thể chìm vào giấc ngủ được.
Bùi Yến ôm lấy bả vai cậu, để cậu dựa vào cổ anh cho thoải mái một chút, tay vô thức vỗ về sau lưng cậu giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Bỗng nhiên trên màn hình xuất hiện tên của Trịnh Lam, đi kèm với đó là một âm thanh điện tử, làm Trịnh Lam đang nằm ngủ ngon lành trong lòng ngực Bùi Yến giật mình tỉnh lại.
"Đến lượt em rồi sao?" Cậu mơ màng nhìn bốn phía, Bùi Yến xoa đầu cậu, nói đến lượt hai người họ rồi.
Chỉ làm cảm cúm thông thường, hơn nữa bệnh tình nặng thêm cũng chỉ do uống rượu mà thôi, bác sĩ còn đặc biệt nhắc nhở trong khoảng thời gian này đừng uống rượu rồi kê thêm đơn thuốc, tổng cộng cũng chưa khám được mấy phút.
Đến khi hai người ra khỏi bệnh viện, giờ ăn trưa cũng đã qua từ lâu.
Giữa trưa, Trịnh Lam dẫn Bùi Yến đến một nhà hàng địa phương, sau khi cơm nước xong, Bùi Yến còn kêu nhân viên phục vụ thêm một chén nước ấm, anh nhìn Trịnh Lam uống thuốc xong hai người mới quay lại xe.
"Lần này đi đâu vậy?" Trịnh Lam hơi tủi thân hỏi.
Bùi Yến nắm chặt lấy tay cậu trước rồi mới khởi động xe, trả lời: "Đi nơi em muốn đến."
Khách sạn Bùi Yến đặt cũng ở gần đó, vừa tiến vào đại sảnh, người quản lý đã bước tới, mỉm cười nói: "Chào ngài Bùi, ngài đã tới rồi."
Hai tay Bùi Yến đều giấu trong áo khoác dài, hắn không hề liếc mắt nhìn người một cái, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, nói: "Không cần đi theo chúng tôi."
Trịnh Lam lại gần bên người anh một chút, quản lý ngừng lại gập người chào hỏi, đưa mắt nhìn hai người tiến vào thang máy.
Bùi Yến ấn nút, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Trịnh Lam đứng bên cạnh ôm lấy Bùi Yến, vùi đầu vào cánh tay anh, hỏi một cách ghen tị: "Nhân viên khách sạn đều quan tâm chu đáo như vậy với anh sao?"
Bùi Yến cười, ngón tay nhéo nhéo gáy cậu rồi hôn lên mái tóc Trịnh Lam.
"Em có biết vì sao không?"
Trịnh Lam hỏi vì sao, lúc này thang máy lại đinh một tiếng, đã lên đến tầng rồi.
Bùi Yến dắt Trịnh Lam đi ra, cả tầng này chỉ có hai phòng.
Anh lấy thẻ ra, tích một cái, cửa mở.
"Bởi vì chúng ta thuê căn phòng đắt nhất của khách sạn họ."
Bùi Yến tiện tay ném thẻ phòng, túm Trịnh Lam tiến vào, dùng mũi chân đóng cửa xong liền cúi đầu hôn lấy cậu.
Lúc Bùi Yến cởi áo lông trên người cậu, chiếc nhẫn trên tay anh làm Trịnh Lam lạnh đến mức kêu tê một tiếng, cậu thuận tay nắm lấy tay anh.
Môi lưỡi và các ngón tay của hai người cuốn lấy nhau, gáy của Trịnh Lam tựa vào cửa, cả người đều nóng rực lên, bàn tay họ ghì chặt lên quần áo Trịnh Lam, xương cốt cũng bị cộm đến đau nhức.
Bùi Yến rất mamnhj bạo, Trịnh Lam bị anh hôn tới mức cười ra tiếng.
Cậu giơ tay lên sờ tóc anh, né trái né phải, cuối cùng Bùi Yến mới bỏ qua cho cậu, vùi đầu hôn lấy cổ cậu.
"Em đang bị cảm đó anh Bùi..." Sau khi hôn xong, giọng nói của Trịnh Lam cũng mềm đi rất nhiều, khàn khàn còn pha thêm chút nũng nịu khiến người khác muốn mạnh mẽ yêu thương.
"Thì sao?" Bùi Yến cắn lấy xương quai xanh của cậu, lại ôm chặt người hơn, tay vẫn tiếp tục kéo cổ áo cậu xuống.
Nhưng cổ áo len vừa cao lại vừa ôm sát, Bùi Yến thử mấy lần đều chỉ thấy được một phần xương quai xanh.
Trịnh Lam thấy thế lại càng cười lớn hơn, cậu ngẩng đầu mổ một cái lên môi anh, nửa đẩy nửa ôm mà đẩy ngã anh xuống.
"Muốn làm lắm hả?" Trịnh Lam biết rõ cố hỏi.
"Muốn..." Bùi Yến trả lời, hai người cùng nhau ngã vào giường.
Bầu không khí đang rất thích hợp, nhưng khi Bùi Yến đem người đặt ở dưới thân, anh lại không ngừng hít sâu, hốc mắt đỏ lên, cuối cùng Bùi Yến dừng lại, không làm đến bước cuối cùng.
Trịnh Lam tức giận hỏi: "Sao lại dừng lại?"
"Em đang bị bệnh..." Hầu kết Bùi Yến chuyển động, vuốt ve sợi tóc trên trán cậu: "Không muốn thấy em bị thương."
Dáng vẻ Bùi Yến quan tâm đến cậu trông còn đáng thương hơn so với người bệnh là cậu đây, Trịnh Lam mềm lòng đến rối tinh rối mù, còn có thể nói gì bây giờ, bèn cúi xuống in một nụ hôn lên eo hắn.
"Anh làm gì em cũng được." Trịnh Lam nói.
Làm xằng làm bậy đến tận lúc trời sắp tối, mãi đến khi các ngón tay của Trịnh Lam đều mất sức rồi kêu đói, Bùi Yến mới dừng lại tìm đồ ăn cho cậu.
Bùi Yến ôm cậu vào phòng tắm, còn định cùng nhau tắm chung nhưng Trịnh Lam một mực chắc chắn bản thân có thể tự mình tắm được, bảo anh ra ngoài gọi đồ ăn, còn bị Bùi Yến trêu: "Đồ tham ăn."
Bệ rửa mặt trong phòng tắm là loại cho hai người dùng, Trịnh Lam tựa vào bệ nhìn bản thân trong gương, cậu không cầm theo quần áo đến đây, Bùi Yến cũng chỉ tùy tiện mặc cho cậu một chiếc áo len dài, còn là chiếc áo duy nhất màu vàng nhạt.
Áo len là loại cổ tròn, khuỷu tay Trịnh Lam mềm nhũn, phần vai áo cũng vì thế mà trượt xuống, để lộ ra nửa con bướm.
Hình xăm màu tím ấy bị Bùi Yến vừa cắn vừa xoa làm cho đỏ bừng, vì chuyện này mà Trịnh Lam đẩy đầu chó của anh ra rất nhiều lần, nhưng Bùi Yến lại không hề ý thức được hành động của mình, không lâu sau lại chứng nào tật đó.
Trịnh Lam suýt chút nữa định đi xóa hình xăm vì chuyện này.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Trịnh Lam giơ tay chạm vào phần da ấy.
Ẩn giấu dưới thân con bướm tím kia là một vết bớt bí ẩn.
Trịnh Lam đã từng hỏi Bùi Yến, liệu anh có cảm thấy khó chịu với hình xăm này không, nhưng Bùi Yến lúc nào cũng chỉ biết nói hình xăm ấy rất đẹp, anh rất thích, nói rồi quay ra ôm hôn cậu.
Trịnh Lam cởi áo len, ngồi vào trong bồn tắm tràn đầy nước ấm, thoải mái nhắm mắt lại.
Chờ cậu ngâm mình xong, đồ ăn cũng vừa lúc được đưa đến, tất cả xếp đầy một cái bàn, gần như món nào cũng có.
Trịnh Lam vừa ra khỏi phòng tắm, còn đang dựa vào cửa lau khô tóc đã bị Bùi Yến ôm đi, nơi đến cũng không phải chỗ nào xa lạ mà ở ngay tại trên đùi anh.
Bị nước ấm bao lấy cả thân thể nên cả đầu ngón tay và vành tai cậu đều đỏ lên, Trịnh Lam lấy cùi chỏ chọt anh nhưng Bùi Yến cũng không hề thay đổi, chỉ nhét đũa vào trong tay cậu, ra lệnh cho cậu ăn cái này ăn cái kia.
Mãi đến khi Trịnh Lam không ăn nổi nữa, Bùi Yến mới cầm lấy chiếc đũa của cậu, ôm cậu rồi bắt đầu ăn tiếp.
Khi ăn, lúc nào Bùi Yến cũng yên lặng, Trịnh Lam nằm trong ngực anh, đầu tựa vào vai anh nghỉ ngơi.
Sau khi hai người đều ăn xong, Bùi Yến lại ôm cậu vào phòng, lột ra khăn trải giường bị bẩn, trải chăn ra rồi nằm ngủ.
Trịnh Lam bị anh ôm chặt vào ngực, giãy dụa mấy lần cũng không ăn thua.
"Thế này cũng có thể ngủ sao?" Cậu nói thầm lại bị Bùi Yến nghe thấy, anh liền cúi đầu cắn môi cậu không để cậu nói chuyện.
Trước đấy Trịnh Lam đã ngủ rất lâu, lại còn ngâm mình nữa cho nên bây giờ cũng không quá buồn ngủ.
Nhưng Bùi Yến hôm qua lại thức suốt một đêm, còn phải chịu đựng buổi sáng nay nữa nên vừa ôm người một cái đã ngủ rồi.
Trịnh Lam ngước mắt, chỉ có thể thấy được cằm với chóp mũi của Bùi Yến.
Cậu cọ cọ tóc anh, chẳng bao lâu sau cũng đã ngủ rồi.
Lúc tỉnh lại lần nữa cũng đã là buổi đêm, kéo rèm ra thì thấy ngoài cửa sổ là bóng đêm dày đặc.
Trịnh Lam cuộn người theo bản năng nhưng không chạm được vào Bùi Yến, cậu cố ý sờ soạng thêm, nệm chăn bên cạnh vẫn còn vương chút hơi ấm.
Lúc này cậu mới nâng nửa người lên, cả phòng đều không có bóng dáng của Bùi Yến.
Trịnh Lam ngây ra một lúc mới ngồi dậy, cầm lấy áo len của Bùi Yến đặt ở đầu giường tròng lên.
Cậu không tìm thấy quần nhưng cũng cảm thấy không cần phải để ý đến cái này, sau đó xoay người xuống giường.
Cậu mở cửa ra, Bùi Yến để trần nửa người trên đang tựa người trên ghế sô pha, đối diện là cửa sổ sát đất, trên tay cầm một điếu thuốc.
Dép lê ở khách sạn rất mềm, Trịnh Lam bước tới gần như không hề phát ra tiếng động, cậu đi vòng qua trước người Bùi Yến, kéo lấy hai cánh tay đang khoanh lại trước ngực anh ra, bản thân lại chui vào trong lòng ngực anh.
"Sao tự nhiên lại đi hút thuốc lá thế?" Trịnh Lam đến gần mới ngửi thấy mùi khói có chút khác biệt.
"Là mùi gì thế?"
Trịnh Lam hiếm thấy mà nói nhiều lên, dùng đầu dụi dụi Bùi Yến, Bùi Yến cũng nhéo lấy gáy cậu, trực tiếp cầm điếu thuốc hút dở để bên miệng cậu.
Trịnh Lam hít một hơi, trong khói thuốc còn xen lẫn một thứ mùi nhẹ nhàng khác.
Cậu nhớ tới trước kia trên người Trịnh An cũng có mùi hương như vậy.
"Là mùi trầm hương à?" Trịnh Lam híp híp mắt, trả lại điếu thuốc cho Bùi Yến.
Bùi Yến cũng không tiếp tục hút, chỉ cầm lấy ấn vào gạt tàn thuốc đặt trên ghế sô pha.
"Em biết mùi này à?" Bùi Yến xoa tóc cậu.
"Trước kia cha em thích, thả nó vào trong khói sẽ tốt cho phổi hơn một chút." Trịnh Lam nói.
"Ừm." Tay Bùi Yến ngừng lại nhưng bàn tay vẫn đặt trên đỉnh đầu Trịnh Lam.
Anh cong eo dựa vào ghế sô pha, Trịnh Lam lại dựa vào người anh.
Nhưng hình như Bùi Yến đang không vui, ngón tay lại tiếp tục cắm vào tóc cậu chơi đùa một lát.
"Sao thế?" Trịnh Lam hỏi anh.
"Lúc em ngủ, Cố Chi có gọi điện tới." Bùi Yến nói.
"Gọi cho anh sao? Có chuyện gì thế?" Trịnh Lam quay đầu, Bùi Yến rũ mắt nhìn cậu.
"Là..." Trịnh Lam lúc này mới nhận ra: "Gọi cho em à?"
Bùi Yến nhẹ nhàng gật đầu, chỉ nhìn biểu cảm của anh, cậu cũng không đoán ra được tâm trạng của hắn đang như thế nào.
"Cô ấy nói gì?" Trịnh Lam thấp thỏm hỏi.
Nếu như không có việc gì, Cố Chi chắc chắn sẽ không điện cho cậu.
Bùi Yến ôm chặt cậu hơn, eo hai người chỉ cách nhau bởi một lớp áo len, gần đến mức có thể thấy rõ từng sợi lông mi.
Đáng tiếc hiện tại Trịnh Lam không có tâm trạng thưởng thức Bùi Yến đẹp trai cỡ nào, bởi người cậu đã bị anh ghì chặt lấy, cơ bắp còn cộm lên cậu, vẻ mặt lạnh lùng như muốn buộc cậu phải giải thích rõ ràng.
"Cô ấy..." Trịnh Lam mím môi, ngón tay đặt trên vòng eo lạnh lẽo của Bùi Yến: "Là đối tượng xem mắt mẹ tìm cho em, nhưng lúc gặp Cố Chi em đã nói sự thật với cô ấy rồi."
"Nói thế nào?" Bùi Yến nhìn cậu, tay vẫn tiếp tục xoa tóc cậu.
Trịnh Lam rũ mắt, "Nói em đã có bạn trai, nói bạn trai em là anh."
"Thế cô ấy có nói gì không?" Bùi Yến hỏi.
Trịnh Lam ngẩn ra, do dự nhìn Bùi Yến.
"Nói đi." Bùi Yến lắc lắc cậu, còn tưởng rằng Cố Chi nói gì đó khiến cậu tức giận.
"Cô ấy nói...!Các người gay được đấy."
Bùi Yến: "..."
Quả thật là khiến người ta dễ tức giận thật mà.
Bùi Yến ôm lấy cậu, nghe nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực Trịnh Lam.
"Sao lại sợ như thế? Chẳng lẽ anh còn ăn thịt được em sao?" Bùi Yến bất đắc dĩ hỏi.
"Còn đáng sợ hơn cả ăn thịt em đấy..." Trịnh Lam bật cười.
"Anh không giận đâu." Bùi Yến nói xong lại cảm thấy không được đúng lắm: "Ý anh là, anh không giận đến mức đó."
Còn tại sao anh lại nhận điện thoại của Trịnh Lam thì chỉ đơn giản là vì lúc ấy Trịnh Lam đang ngủ rất ngon, Bùi Yến sợ tiếng chuông đánh thức cậu mới cầm điện thoại lên xem.
Kết quả lại phát hiện người gọi đến vậy mà lại là em họ của mình, Bùi Yến không suy nghĩ gì đã ấn nghe, còn chưa kịp mở miệng, Cố Chi đã nhanh miệng hỏi: "Cậu đang ở đâu thế Trịnh Lam, dì bảo tôi gọi cậu về ăn cơm, buổi tối hai nhà tổ chức liên hoan, thật là, tôi còn tính đi chơi với bạn thân mà..."
"Liên hoan gì?"
Bùi Yến vừa lên tiếng, Cố Chi liền sửng sốt.
Anh chỉ đành giải thích: "Trịnh Lam đang ở cạnh anh, em ấy ngủ rồi."
"A...!A, anh à, chuyện là mẹ em với mẹ cậu ấy quen biết nên mới rủ nhau ăn một bữa cơm..." Cố Chi vắt hết óc lắp bắp mà bịa chuyện, nhưng nghe Bùi Yến cười lạnh một tiếng, cô lập tức quên hết những gì định nói.
"Thế hai người tiếp tục đi, để em tìm lý do cho cậu ấy, em cúp máy trước nhé anh, quấy rầy rồi." Cố Chi nói xong liền cúp điện thoại.
Nghe lời giải thích của Cố Chi cũng có thể biết được cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Còn có thể làm gì nữa đây?
Trịnh Lam vẫn đang ngủ rất ngon, nhưng dường như ở trong mộng cũng vẫn cảm nhận được động tác của Bùi Yến, cậu dùng tay ôm lấy anh.
Bùi Yến trốn cậu, Trịnh Lam không tìm thấy người liền tiện tay ôm lấy chăn tiếp tục ngủ.
Điều này làm Bùi Yến tức tới mức cười ra tiếng, anh lại nằm xuống ôm chặt lấy cậu.
Nhưng lúc nhắm mặt lại rồi, nghĩ nghĩ mãi mà vẫn không thể nào không để tâm đến cuộc điện thoại kia, Bùi Yến liền dứt khoát rời giường, đi châm một điếu thuốc, lúc sắp châm lại sợ Trịnh Lam không chịu nổi mùi khói thuốc bèn đi đốt thêm một cây trầm hương.
Anh đã hút thuốc như vậy được rất lâu rồi, còn bị Đường Độ cười một trận, bây giờ đổi lại như cũ lại là lúc đầy bụng u oán.
Bùi Yến cảm thấy bụng dạ bản thân thật hẹp hòi, vừa nghĩ tới nguyên nhân, tâm trí anh lại bay đến trên người Trịnh Lam.
Vì sao lại không nói cho anh biết chuyện xem mắt, làm hại anh lúc biết được sự thật lại càng khổ sở hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...