Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi


"Kẹo gì ạ?" Trịnh Lam gần như không phát ra được tiếng, cậu chỉ có thể khép khép mở mở môi tạo khẩu hình.
Bùi Yến nhìn hiểu, anh trìu mến xoa nhẹ cổ của cậu, nói: "Miễn là em thích, cái gì cũng được."
Trịnh Lam chớp chớp mi mắt, không nhìn vào mắt của Bùi Yến.
Còn anh vô cùng đau lòng hỏi cậu: "Em nhận công việc này bao lâu rồi? Sao giọng lại khàn đến mức độ này?"
Trịnh Lam dùng ngón tay tạo con số, vì hai người đang đứng gần nhau nên đầu ngón tay của cậu chọc vào cổ áo của Bùi Yến.
"Cũng không lâu lắm nhỉ..." Bùi Yến nhìn cậu.
Trịnh Lam không quá vui vẻ.
Gửi tin nhắn bao nhiêu ngày cũng không thấy hồi âm, cuối cùng cũng gặp được người ta mà lại chỉ là tình cờ gặp gỡ.
Vốn dĩ không phải anh đến gặp cậu.
Bùi Yến còn chưa nghĩ ra nên không có ý định giải thích rõ ràng với cậu.
Trịnh Lam ngước mắt nhìn anh một lúc.
Nếu suy nghĩ kỹ một chút thì thật ra việc hai người họ mâu thuẫn, khó chịu lâu như vậy là một chuyện phi logic.

Cũng không phải là đôi trẻ mới biết yêu, tại sao chỉ vì bắt quả tang cậu không ngoan ngoãn mặc áo ấm lúc chạy xuống vứt rác mà anh không để ý cậu trong thời gian dài đến vậy?
Đang lúc giằng co chuyện này, Trịnh Lam đột nhiên cảm thấy mình không sai như vậy.

Về sau phần lớn là lỗi của Bùi Yến, việc Bùi Yến không nhắn lại khiến cậu lo lắng như thế, tại sao cậu lại phải đi dỗ dành người ta?
Trịnh Lam đẩy bờ vai của anh, Bùi Yến không định ngăn cậu nên anh dễ dàng bị cậu đẩy ra.
Trịnh Lam nói cậu đi trước, vừa bước được một bước thì cổ chân đau như bị kim châm, tay chới với nắm lấy đồ vật bên cạnh, may cậu vịn được vào cánh tay của Bùi Yến.
"Chân em bị làm sao thế?" Bùi Yến ngồi xổm xuống để nhìn, ánh mắt sốt ruột của anh khiến Trịnh Lam cảm thấy đỡ đau hơn một chút.
Lúc đi xuống cầu thang cậu đi nhanh quá, có lẽ do không chú ý nên bị trẹo chân lúc nào không biết.

Nhưng Trịnh Lam cẩn thận cảm nhận lại, hẳn là không có vấn đề gì lớn, lúc về cậu bóp ít rượu thuốc là được.
Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm cách nào để Bùi Yến tin cậu.
"Em không sao." Trịnh Lam hất tay của anh ra, nói: "Em bị em biết, chỉ bong gân một chút thôi, mấy ngày nữa sẽ lành."
Bùi Yến nhìn cậu một cách ngờ vực: "Không được..."
"Bùi Yến!" Giản Ký đuổi theo, tông giọng gọi cả họ cả tên người ra rất lớn.
Khi hai người họ từ từ bước xuống cầu thang, ánh mắt của Trịnh Lam cứ nhìn xuống dưới chân của mình, bày ra dáng vẻ không muốn nói chuyện với Bùi Yến.
Giản Ký chạy tới, lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bị Bùi Yến chặn lại: "Cậu đừng nói chuyện.

Cậu xin lỗi dì hộ tôi nhé, tối nay tôi không đến được.

Tôi sẽ đích thân trở về giải thích với dì sau."
Đôi mắt của Bùi Yến nhìn chằm chằm vào người đang bước xuống, ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt.

"Nói chung thì tối nay tôi không đến được."
"Này..." Giản Ký nhìn Bùi Yến chạy xuống, hắn đứng ở bậc thang phía trên thấy Bùi Yến chặn Trịnh Lam lại, ôm ngang eo và nâng Trịnh Lam lên bả vai của anh.
Trịnh Lam nói mấy câu, nhưng vì giọng của cậu nhỏ và khàn quá nên Giản Ký không nghe rõ.
Tóm lại, Bùi Yến nở nụ cười, bước chân vững vàng, sau vài bước thì anh đi khuất.
Trịnh Lam sao có thể để mình bị mất mặt ở nơi như thế này được.
Mới vừa xuống khỏi cầu thang, cậu không cho Bùi Yến đụng vào người mình nữa, muốn tự mình đi bằng cách vịn vào tường.
Bùi Yến biết có lẽ Trịnh Lam vẫn còn đang giận anh nên không trêu chọc cậu, anh giơ tay lên đỡ hờ cậu.
"Em muốn đi đâu?" Bùi Yến hỏi cậu.
"Em đi ăn cơm tối." Trịnh Lam nói.
"Khéo quá, anh cũng định thế."
Bùi Yến nói như vậy xong, Trịnh Lam nhướng mắt, hờ hững đối mặt với anh một chút.
Hung dữ quá, không được chọc vào.
Bùi Yến nghĩ thế xong thì bật cười, Trịnh Lam lập tức rời mắt.
"Em muốn ăn gì? Hôm nay anh mời, đừng khách sáo."
Trịnh Lam không để ý đến anh, bước đi chậm chạp về phía trước.
"Em đừng giận nữa mà..." Bùi Yến dỗ.
Người này căn bản không hiểu lý do cậu tức là gì, cậu cũng không muốn giải thích.
Trịnh Lam vẫn tự mình bước đi.
Đáng tiếc Bùi Yến là một người không biết xấu hổ, anh đi theo cậu suốt cả chặng đường, Trịnh Lam không đồng ý để anh dìu cậu thì anh cũng không động vào.

Bùi Yến đi bên cạnh cậu, đi chậm thật chậm, không hề gấp gáp.

Người đi đường xung quanh đều nhìn về phía hai người bọn họ.
Một người tức giận, người kia còn cười.

Người đang tức chân có vẻ không ổn lắm, còn người đang cười bên cạnh thật ra cũng đang che chở cho người kia.
Được rồi, đôi tình nhân cãi nhau ấy mà, kệ đi.
Hai người lên xe buýt của trường.

Nhiều trường đại học đang nghỉ lễ, trường không có ai nên chỉ có hai người họ trên xe buýt.
Hai người ngồi cạnh nhau, Trịnh Lam nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn Bùi Yến.

Thấy thế Bùi Yến cũng chỉ ngồi yên lặng, không trêu chọc cậu.
Đến cổng trường, Trịnh Lam muốn vào một quán ăn nhưng Bùi Yến đã giơ tay giữ chặt người cậu lại.
"Chúng ta đi khám bác sĩ trước nhé." Bùi Yến chỉ vào y tế bên cạnh.

Trịnh Lam không nói lời nào, cậu muốn rút tay ra nhưng không rút được.
"Không lâu đâu, đi khám trước nhé." Bùi Yến kiên trì nói.
Trịnh Lam đứng yên ở đó một lúc, dáng vẻ bất động của cậu khiến Bùi Yến rất hoảng hốt.
"Không trả lời tin nhắn của em là lỗi của anh, đã thế đến tận bây giờ còn chưa giải thích lí do cho em." Bùi Yến nâng mũ áo của Trịnh Lam lên, trùm vào đầu cho cậu.

Bọn họ đứng nơi đầu ngọn gió, gió thổi rất lạnh.
"Mẹ Giản Ký đến.

Bà ấy đã đối tác của công ty trong nhiều năm.

Buổi tối anh đi ăn cơm với bà, anh không thể không đi." Bùi Yến giải thích với cậu.
"Vậy bây giờ anh còn muốn đi sao?" Trịnh Lam hỏi anh, anh không nghe rõ lời cậu nói nên đã tiến sát đến.
Nửa bên mặt gần như chui vào trong mũ áo của Trịnh Lam.
"Vậy bây giờ anh còn muốn đi sao?" Lúc Trịnh Lam lặp lại câu hỏi thì bờ môi cậu phảng phất chạm vào làn da của anh.
"Anh không đi nữa." Bùi Yến nói xong rồi hôn chóc một cái.
Bất ngờ bị anh hôn, Trịnh Lam ngơ ngác, ánh mắt lộ vẻ sững sờ.
Sau khi ra khỏi phòng y tế, Trịnh Lam vẫn không nói chuyện với Bùi Yến mà cứ lén lút nhìn anh, mặc dù mỗi lần như vậy cậu đều bị Bùi Yến phát hiện.
Cậu tự chẩn đoán không sai, chỉ đơn giản là bị bong gân thôi, bác sĩ bôi cho cậu ít thuốc rồi nói một số lưu ý là xong.
Hai người ăn một bữa tối đơn giản ở quán ăn gần cửa trường học, sau đó Bùi Yến đưa Trịnh Lam về kí túc xá.
Trịnh Lam không muốn để anh đưa về nhưng Bùi Yến không để ý đến lời cậu nói.
Đến cửa phòng, Trịnh Lam bước vào trước, vừa định quay người đóng cửa phòng lại thì bị Bùi Yến giữ lấy không cho đóng.
Lần trước đi tắm suối nước nóng, Trịnh Lam cũng thấy gần hết cơ thể của Bùi Yến, dáng người của anh thực sự rất tốt.
Không có thịt thừa ở bất cứ đâu trên cơ thể, cánh tay, bả vai, bụng dưới, các múi cơ săn chắc nối liên tiếp nhau, hướng xuống phía dưới là đường nhân ngư được quần bơi ôm lấy, trông thế nào cũng vô cùng...!gợi cảm.

Ngay cả lúc Trịnh Lam ôm eo của anh khi ngồi trên xe mô tô, cậu cũng có thể cảm nhận được sức mạnh ở eo anh.
Đương nhiên cậu không thể cản được Bùi Yến, lại còn bị chính suy nghĩ của mình làm mặt đỏ tới tận mang tai.
"Em sao thế?" Bùi Yến cười nhẹ rồi sờ sờ vành tai của Trịnh Lam: "Em nóng à?"
"Không nóng ạ." Trịnh Lam nói: "Em mệt, muốn đi ngủ."
Đây là ý muốn đuổi khách, không phải Bùi Yến không hiểu ý của cậu nhưng anh vẫn đi vào trong.
"Trước khi em ngủ, anh bôi thuốc cho em."
Thấy Bùi Yến không rời đi, dù không muốn nhưng Trịnh Lam cũng đành mặc kệ anh, cậu lấy bộ quần áo ngủ rồi bước vào phòng tắm.
Đến khi cậu tắm rửa sạch sẽ xong, Bùi Yến đang ngồi trên ghế nghe điện thoại.
Trịnh Lam đẩy cửa thủy tinh ra thì nghe thấy tiếng anh nói chuyện.

"Vâng, lần sau cháu sẽ đưa mẹ đến thăm dì.

Mẹ cháu vẫn luôn nhớ dì đó ạ."
Trịnh Lam đang mặc một bộ đồ ngủ trắng như bông.

Cậu vừa bước tới, Bùi Yến đã bật loa ngoài và đặt điện thoại lên mặt bàn.

Anh kéo Trịnh Lam ngồi lên đùi của mình.
"Mẹ của cháu vẫn đi lại tốt, dì không đi được."
Trong điện thoại, người phụ nữ trung niên vẫn đang nói.
Trịnh Lam không dám lên tiếng, chỉ dùng tay đẩy Bùi Yến ra, giãy dụa muốn đi xuống.

Dép lê còn bị văng mất một chiếc, chiếc dép còn lại đang treo vắt vẻo trên mũi chân.
Vì cậu vừa mới tắm bằng nước nóng xong nên từ cổ chân trở xuống đều ửng đỏ.
Bùi Yến khom lưng lấy chiếc dép lê đang treo trên chân phải của cậu xuống rồi nâng bàn chân của cậu lên, đặt trên đùi của mình.
Mắt cá chân rất nhạy cảm, lòng bàn tay Trịnh Lam giật giật mấy lần, cả người như bị nước sôi làm bỏng.
"Đừng đạp anh..." Bùi Yến áp lại gần, ghé sát vào tai của cậu và nói.
Trịnh Lam sợ trưởng bối nghe thấy, cậu trừng mắt nhìn Bùi Yến nhưng lại khiến anh bật cười.
"Dì ơi." Bùi Yến nói vào điện thoại: "Cháu đang có chút chuyện nên cháu tắt máy trước nhé.

Sau này có cơ hội cháu sẽ đến thăm dì ạ."
"Được, cháu làm việc của cháu đi, bọn dì còn chưa đi ăn tối."
"Cháu chào dì ạ." Bùi Yến ôm Trịnh Lam, anh cúi người tắt cuộc gọi.

Bùi Yến đưa tay sờ sờ chân của Trịnh Lam rồi xoa nhẹ nhàng chậm rãi.
"Em có đau không?" Giọng anh nhanh chóng trở nên khàn khàn.
Trịnh Lam không nói lời nào, cầm ngay ngắn thuốc do bác sĩ kê rồi đổ vào tay mình, sau đó đẩy tay của Bùi Yến ra, tự mình che chỗ đó lại rồi chậm rãi xoa bóp.
Bùi Yến cũng không tranh với Trịnh Lam, anh rụt tay về và ôm chặt lấy cậu.
Mùi thuốc càng ngày càng nồng, ngón tay Trịnh Lam được phủ một lớp thuốc màu nâu.

Lúc cậu cúi đầu, tóc mai rủ xuống trán, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.

Bùi Yến như bị mê hoặc, ôm cũng không đủ, muốn hôn.
Tiếc rằng hôm nay Trịnh Lam không muốn trao đổi tình cảm với anh, cậu bôi thuốc xong thì lập tức giục anh rời đi: "Em buồn ngủ rồi."
Bùi Yến phát ra một tiếng ừm từ mũi nhưng anh vẫn không buông tay.
"Em nói chuyến bay của em cho anh đi, anh về với em."
"Em không biết." Trịnh Lam nghiêng đầu, quay lưng về phía anh, bướng bỉnh nói.
Bùi Yến cúi đầu, ngón chân Trịnh Lam co lại, rõ ràng cậu đang rất hồi hộp.
Anh cũng không ép cậu, anh nghiêng người về phía trước, bờ môi anh hôn lên vành tai của cậu, nói: "Cục cưng, anh thực sự phải đi đây.


Nếu em không đi thì anh cũng không đi."
Nói xong, anh lùi về sau rồi buông Trịnh Lam ra, cũng không đợi Trịnh Lam phản ứng, anh chống cằm trên đỉnh đầu của cậu, nói: "Tối nay anh phải đi gặp mấy người bạn bàn bạc chuyện công ty.

Có chuyện gì thì gọi anh nhé, gặp em sau."
Bùi Yến vui vẻ rời đi, để lại Trịnh Lam một mình đờ đẫn ngồi trên ghế rất lâu.
Trịnh Lam mở máy tính định làm luận văn thì thấy một loạt tin nhắn từ Tống Mỹ Thanh.
Đều là kết quả xét nghiệm của bà ngoại cậu Trần Thời Phương.
Tống Mỹ Thanh: Tình hình không mấy lạc quan, con được nghỉ thì về dành thời gian ở với bà nhiều một chút.
Trịnh Lam nhìn từng cái một.
Người già vốn dễ mắc bệnh, cộng thêm với việc bà ngoại cậu khi còn trẻ làm việc vất vả cực nhọc nên có rất nhiều bệnh cũ, mấy năm nay bà cậu ngày một già nua.
Trịnh Lam trả lời lại Tống Mỹ Thanh.
Hầu như cuộc trò chuyện của cậu và Tống Mỹ Thanh đều liên quan đến bà ngoại Trần Thời Phương của cậu, hai người họ không hề nói về chuyện gì khác.

Có thể xem như Tống Mỹ Thanh là y tá trưởng của Trần Thời Phương.
Từ đầu hai người cũng không có chuyện gì để nói, dù nói về cái gì cũng không thể đồng nhất quan điểm, không cần khiến cả hai không vui.
Trịnh Lam chuyển tiếp những giấy tờ này nhờ đàn anh xem giúp, sau đó gửi những đề nghị của đàn anh cho Tống Mỹ Thanh, bận bịu xong thì cũng đã gần nửa đêm.
Ngày mai là cuối tuần nên cậu có thể thoải mái nghỉ ngơi, Trịnh Lam nhảy lên giường định đánh một giấc thật ngon thì nhận được cuộc gọi từ Vạn Hàn.
Vạn Hàn là bạn cùng lớp của Trịnh Lam và Nguyễn Trì Hiên, là một cô gái nhỏ, chuyện của hai người họ cô cũng biết một chút.
Chỉ là sau khi ra nước ngoài, tuy trường đại học của họ cách nhau không xa nhưng cũng ít tiếp xúc hơn.
Nhận được điện thoại, tiếng nhạc ồn ào từ đầu bên kia khiến Trịnh Lam hơi ngạc nhiên.
"Trịnh Lam phải không?"
Âm thanh ồn ào ở đầu dây bên kia nhỏ đi hơn một chút, có lẽ Vạn Hàn đã đi đến một nơi yên tĩnh hơn.
"Tôi đây, có chuyện gì thế?"
Vạn Hàn do dự một chút, hỏi: "Cậu và Nguyễn Trì Hiên chia tay rồi à?"
Trịnh Lam hơi ngừng lại, nói: "Ừ, cũng được một thời gian rồi."
"Hôm nay tôi gặp Diêu Lỵ trong buổi tụ tập bạn bè." Vạn Hàn nói.
Diêu Lỵ đã từng nhận điện thoại thay Nguyễn Trì Hiên một lần, Trịnh Lam có ấn tượng về cô ta.
"Tóm lại thì tôi có nghe thấy cậu ấy nói mấy lời linh tinh..." Vạn Hàn có vẻ khá xấu hổ.
Nhưng Trịnh Lam cũng hiểu sơ sơ ý của cô, nói: "Bọn tôi đã chia tay, Nguyễn Trì Hiên với Diêu Lỵ có chuyện gì thì tôi cũng mặc kệ.

Cảm ơn cậu vì đã kể với tôi nhưng nó không quan trọng."
"Tôi biết, nhưng cũng không sao đâu, cậu ấy nói chưa được mấy câu thì đã bị bật trở về rồi."
"Gì cơ?" Trịnh Lam hỏi: "Bị ai nói lại thế?"
"Bùi Yến." Vạn Hàn nói ra cái tên khiến Trịnh Lam sửng sốt: "Quan hệ của hai người tốt thật đó, anh ấy rất bảo vệ cậu.

Mà hình như Nguyễn Trì Hiên cũng sắp tới rồi."
Nghe vậy, Trịnh Lam cầm áo khoác đang vắt trên ghế lên, tùy ý khoác lên người rồi hỏi Vạn Hàn: "Cậu đang ở đâu thế?"
"Tôi đang ở quán bar." Vạn Hàn nói.
"Quán bar nào vậy?" Trịnh Lam cau mày, đẩy cửa phòng ra, nói: "Cậu gửi định vị cho tôi với, đến liền đây.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui