Biên tập: Maki
Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao
Áo bóng rổ
***
Cửa sổ ô tô mở một nửa, không khí vẫn rất ngột ngạt.
Trịnh Lam một tay cầm chốt mở cửa, tay kia rũ xuống ghế ngồi, không biết đang suy nghĩ gì, bèn quay đầu lại, hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Không có ai lên tiếng, một lát sau Trịnh Lam nói: "Cũng khuya rồi, em nên về nhà."
Cậu đẩy cửa xe ra, lần này Bùi Yến không ngăn cản nhưng lại nói: "Em vẫn còn nợ anh."
Trịnh Lam ở bên cạnh xe, đứng thẳng người, hơi khó hiểu hỏi anh: "Tại sao anh không chấp nhận?"
Bùi Yến sững sờ trước câu hỏi này, còn Trịnh Lam vốn không mong đợi câu trả lời từ anh, cửa xe vừa đóng liền quay người đi.
Bước chân nhanh như lúc cậu ở bệnh viện, có bệnh nhân nguy kịch cần phải lập tức đến đó.
Khu nhà của Bùi Yến rất rộng, lúc lái xe vào Trịnh Lam suýt đi nhầm đường.
Ra ngoài không ai chỉ đường, Trịnh Lam lại đang nghĩ nhiều chuyện, đi thêm mất vài vòng.
Thực ra, cậu khá mù đường, từ xưa đến nay vẫn thế.
Nhiệt độ buổi tối hơi thấp, gió thổi rất lạnh.
Mùa thu đang dần qua đi, ngày mai phải mặc quần áo dày hơn một chút, Trịnh Lam nghĩ.
Xe taxi cần chờ hơi lâu mới có, lúc Trịnh Lam về nhà đã gần 11 giờ.
Cậu rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ rồi bước lên giường, sau khi nhắm mắt lại nghĩ đến Bùi Yến đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Yến hơi vô lý.
Nói gì làm đó.
Trịnh Lam hối hận vì cho rằng hai năm qua mình đã thay đổi, đường nét khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn một chút.
Tóm lại cậu thấy là lúc cậu ở bên cạnh Bùi Yến trông thế nào, bây giờ vẫn là dáng vẻ đó.
Tính cách, hành động, thậm chí ngay cả cảm xúc khi nóng nảy cũng không thay đổi.
Cậu nhớ lúc trước, có một lần Bùi Yến hỏi liệu cậu có thay đổi không, sau đó nói dù có thay đổi thì anh ấy vẫn yêu cậu.
Trịnh Lam không tin đó lại là dấu hiệu báo trước cho sự chia tay của họ.
Bùi Yến nói đúng, không thể không thừa nhận rằng bản thân cậu cũng không hiểu rõ mình lắm nên mới nghĩ đến chuyện chia tay Bùi Yến.
Sau khi về nước, cậu tiếp tục đi học, không một chút vương vấn nào.
Bùi Yến đã từng thật sự yêu cậu, cả hai đều nợ nhau.
Nghĩ đến mấy thứ lộn xộn này, Trịnh Lam đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên, liên tiếp vang lên mấy tiếng.
Trịnh Lam chạm vào, thì ra là tin nhắn wechat của Bách Hạo.
Có vẻ Bách Hạo đang say, gõ mấy chữ cũng sai nhưng không ảnh hưởng đến việc Trịnh Lam hiểu được ý hắn.
Đó là hỏi cậu đã về đến nhà chưa, hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Trịnh Lam trả lời từng cái một.
Nói mình đã về nhà, không có chuyện gì cả.
Sau đó Bách Hạo gửi một tin nhắn thoại đến, Trịnh Lam chỉnh nhỏ âm lượng mới mở ra nghe.
Quả nhiên Bách Hạo lớn tiếng nói: "Không có chuyện gì cái quỷ ấy, trên bàn cơm Bùi Yến nhìn bạn bao nhiêu lần còn không đếm nổi, tôi nhìn qua thì thấy bạn cũng đang kìm nén không nhìn về phía anh ta, đũa cũng không dám gắp món ở xa.
Hai người có ai bình thường à? Không có đâu, đây là muốn làm gì vậy? Hai năm vô ích ư?"
"Trịnh Lam, sao hai người đến được với nhau thế? Năm đó hai người quen biết thông qua tôi sao?"
"Lần đầu tiên là ở trong phòng ngủ." Trịnh Lam nói.
Bách Hạo sửng sốt một chút, sau đó la to lên: "Ai hỏi cậu cái này?"
Trịnh Lam tắt điện thoại, nghĩ đến ngày đó liền thở dài.
Bùi Yến từ phía sau đẩy cậu dựa vào tường, hỏi cậu rằng bạn cùng phòng có trở lại không.
Trịnh Lam nói bạn cùng phòng không còn ở đây nữa, Bùi Yến cúi đầu xuống hôn lên hình xăm hình chú bướm trên bả vai cậu.
Lúc đó ở California không lạnh lắm, Palo Alto* bắt đầu mưa rả rích không ngừng.
*Một thành phố thuộc bang California (Mỹ)
Trong phòng có một cái lò sưởi rất nhỏ, Trịnh Lam ôm chăn mỏng, đầu gối bọc một khăn lông xù, trên cơ thể toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cái chăn này là cậu mang theo từ nhà đến, thuần một màu xám, vừa mềm mại vừa ấm áp, Trịnh Lam đi đâu cũng muốn mang theo.
Bùi Yến cam đoan với cậu sẽ bồi thường một chiếc tốt hơn, dùng tấm thảm để dỗ dành cậu, gọi cậu là Danny, là bảo bối ngoan ngoãn, những lời nói khác cậu không nghe rõ nữa.
Ngày đó, mặc dù Trịnh Lam không tức giận nhưng lúc nhớ lại, cậu cảm thấy mình cũng không hề vui vẻ.
Trong lồng ngực Bùi Yến, cậu ngửa đầu nhìn bầu trời u ám.
Sao bọn họ đến được với nhau nhỉ.
Trịnh Lam suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cũng có chút không rõ ràng lắm.
Trịnh Lam du học ở nước ngoài là bậc sau đại học, thạc sĩ nghiên cứu sinh.
Ký túc xá là phòng đôi, một bạn cùng phòng khác của cậu là người ngoại quốc, bởi vì có bạn gái nên sau khi khai giảng đã dọn đi.
Bách Hạo là người bạn tốt đầu tiên của Trịnh Lam, hai người quen nhau qua một hạng mục sáng tạo.
Bởi vì cần hợp tác chuyên môn, giáo sư đã liên hệ một số sinh viên khoa tài chính đến, Bách Hạo là một trong số đó.
Trong nhóm chỉ có Bách Hạo và Trịnh Lam là người Trung Quốc, ngày đầu tiên bọn họ đã trao đổi phương thức liên lạc.
Đây là dự án đầu tiên Trịnh Lam tiếp nhận khi vào trường, quá trình rất khó khăn.
Cậu thức trắng mấy đêm vẫn không có manh mối gì, Bách Hạo khuyên cậu trở về ngủ một giấc, nói: "Tôi ở đây xem giúp bạn."
Đúng là các kiến thức chuyên ngành cậu được học không thể giải quyết được vấn đề này, Trịnh Lam nói lời cảm ơn sau đó về ký túc xá.
Trịnh Lam ngủ đến tối mới tỉnh, nhìn thấy tin nhắn của Bách Hạo hỏi cậu có muốn chơi bóng không.
Bách Hạo: [Tới đi, buổi tối mát hơn một chút, tôi có một số ý tưởng về dự án rồi.]
Dự án tiến hành nhiều ngày rồi, Trịnh Lam rất căng thẳng, cậu nghĩ đến chơi bóng cũng là một cách thư giãn tốt nên thay quần áo đi ra sân bóng.
Sân bóng trong nhà vào buổi tối có không ít người, Trịnh Lam từ đằng xa đã thấy Bách Hạo đang ném bóng rổ.
"Bách Hạo!" Trịnh Lam chạy tới, nhảy lên đón quả bóng do Bách Hạo ném vào rổ.
Bách Hạo lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói: "Người thua ngày mai phải mang bữa sáng đến."
Rất lâu rồi Trịnh Lam không chơi, bóng rổ dường như chỉ dừng lại trong trí nhớ khi cậu học lớp mười một.
Sau khi chạy vài vòng trên sân, cơ thể cậu đã linh hoạt hơn nhưng Bách Hạo vẫn mạnh hơn cậu một chút.
Hai người chơi đến khi mồ hôi đầm đìa, bước ra ngoài sân ngồi uống nước.
Bách Hào uống một ngụm nước lớn, giọng nói đứt quãng, thở hổn hển nói: "Tôi mới nghĩ đến một...!một phương án rất thú vị."
"Sao cơ?" Trịnh Lam hỏi.
Bách Hạo nhìn cậu nói: "Nhưng mấy kiến thức này tôi chưa học đến, có lẽ cần phải tìm tiền bối năm cuối giúp đỡ."
Trịnh Lam chớp chớp mắt như đang suy nghĩ gì đó, hỏi hắn: "Khoa tài chính sao? Cần kiến thức gì?"
Bách Hạo nói với cậu, Trịnh Lam gật gật đầu ừ một tiếng, không nói gì, cầm điện thoại và chai nước khoáng đứng lên, nói: "Tôi vào nhà vệ sinh một chút."
Trong nhà vệ sinh không có ai, Trịnh Lam đứng trước bồn rửa tay, mở danh bạ điện thoại.
Khi Bách Hạo nói cần sinh viên năm cuối khoa Tài Chính, cậu nghĩ tới một người.
Trịnh Lam chạm vào dòng chữ "Nguyễn Trì Hiên" trên màn hình, gọi điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên không có người nhận, Trịnh Lam cũng không ngạc nhiên, gọi lại lần thứ hai.
Sau mười mấy giây, điện thoại có người nghe máy, nhưng truyền đến bên tai lại là tiếng nhạc ồn ào và giọng nữ xa lạ.
"Alo?"
Trịnh Lam cau mày, nói: "Tôi tìm Nguyễn Trì Hiên."
"Tìm anh Nguyễn sao? Anh ấy đang chơi, nếu không thì đợi ván này kết thúc tôi..." Giọng nữ đột nhiên nhỏ lại, âm thanh cũng lớn hơn.
"Anh Nguyễn uống rượu đi!"
Trịnh Lam nghe thấy ở đầu dây bên kia đang có rất nhiều người gọi tên Nguyễn Trì Hiên, bởi vì rất ồn ào nên cậu đưa di động ra xa hơn một chút.
"Alo? Tiểu Lam?"
Nguyễn Trì Hiên có lẽ đã uống say, giọng nói rất lớn nhưng không rõ ràng lắm.
Giọng nữ vừa rồi vẫn đang gọi tên anh, nhưng Nguyễn Trì Hiên không kiên nhẫn nói với cô nàng câu nào.
Tiếng ồn ở bên kia điện thoại dần dần thu nhỏ, Trịnh Lam xoay người tựa vào thành bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đang sáng.
"Tiểu Lam, anh đang ở bên ngoài chơi với bạn, sao em lại gọi điện thoại cho anh thế?"
"Có một chút vấn đề muốn hỏi anh." Trịnh Lam Hạ tay xuống: "Đợt này em có một dự án cần kiến thức tài chính..."
Trịnh Lam còn chưa nói xong, Nguyễn Trì Hiên đã ngắt lời.
"Là vấn đề gì vậy? Dạo này hội sinh viên hơi nhiều hoạt động, có lẽ anh không có nhiều thời gian lắm..."
"Ừm..." Trịnh Lam không nói gì, nhìn bản thân mình trong gương, nín thở một hơi không tắt điện thoại để Nguyễn Trì Hiên cảm nhận rõ một chút.
"À...!Anh hiểu sơ sơ rồi, nhưng phần này quá khó, bình thường ngoài mấy người chuyên môn nghiên cứu sâu thì không có ai học.
Tiểm Lam, anh cảm thấy giáo sư của em không đáng tin cậy, em mới là nghiên cứu sinh năm nhất thôi..."
Hiếm có người nào say rượu vẫn còn tỉnh táo, lời nói vẫn lưu loát và đầy sự logic như thế.
"Đưa ra một dự án có độ khó cao như thế hoàn toàn là làm khó các em, anh biết các em mới đến, chưa quen cuộc sống bên đó, muốn tìm người giúp đỡ cũng khó mà tìm được..."
"Nếu anh không giúp được gì thì em cúp máy trước, anh cứ từ từ chơi tiếp đi." Trịnh Lam bình tình tắt điện thoại, vặn vòi nước trên bồn rửa tay.
Nước ào ào chảy ra, văng vài giọt lên quần áo thể thao cậu đang mặc.
Nguyễn Trì Hiên là bạn học cấp ba của cậu, bởi vì vấn đề khi du học, hai người mới liên hệ lại một lần nữa.
Thực ra Nguyễn Trì Hiên làm bạn trai của Trịnh Lam không đến một tháng.
Trịnh Lam rút giấy lau tay, mở wechat có ảnh chân dung của Nguyễn Trì Hiên ra, nhắn cho hắn: [Chúng ta chia tay đi.]
Điều chỉnh tốt cảm xúc của mình xong, Trịnh Lam rời khỏi nhà vệ sinh.
Bách Hạo không biết lấy từ đâu một cây vợt tennis, cầm trong tay vung vẩy rất vui vẻ, thấy Trịnh Lam tới, hắn cười toe toét hỏi cậu: "Bạn biết chơi tennis không? Cho bạn một cơ hội, nếu thắng ngày mai không cần mang cơm cho tôi."
Trịnh Lam bước lên, cầm cây vợt để qua một bên, hỏi: "Nếu tôi thua thì sao?"
"Thế thì xin lỗi nha." Bách Hạo chỉ chỉ vào sân bóng: "Bạn sẽ phải mang cơm cho tôi hai ngày."
Trịnh Lam chơi tennis giỏi hơn bóng rổ một chút, cậu thắng Bách Hạo một lần, hai người chơi đến mức hụt hơi, đi đến hàng ghế dài bên sân ngồi xuống.
Trịnh Lam dốc chai nước, sau đó uống thêm mấy ngụm, nghe Bách Hạo giải thích cặn kẽ cho mình các vấn đề tài chính phức tạp thế nào.
"Tốt nhất chúng ta nên tìm một đàn anh khoa tài chính, trong ngành này mới thực sự có chuyên gia."
"Cậu có đề cử ai không?" Trịnh Lam hỏi.
Bách Hạo đề cập đến nhiều lần như thế, cậu nghĩ hắn đã có người muốn kéo vào nhóm nghiên cứu.
"Có người này." Bách Hạo nói đùa: "Mấy người trong top mười chuyên ngành đều là người tôi muốn đề cử."
Trịnh Lam nghiêng đầu một chút nhìn hắn: "Ai có khả năng nhờ giúp đỡ cao hơn?"
"Năm hai có hai đàn anh người Trung Quốc rất ưu tú, có thể thử một lần, nhưng có vẻ bọn họ rất bận rộn, không biết có thể đồng ý hay không.
Hai người bọn họ rất nổi tiếng." Bách Hạo nhìn về phía Trịnh Lam một chút: "Bạn có biết bọn họ không? Đường Độ và Bùi Yến."
Với Trịnh Lam, đây là những cái tên rất xa lạ, cậu dừng một chút rồi lắc đầu.
"Tôi không biết."
Bách Hạo nhún vai: "Cũng đúng, dù sao cũng là hai anh đẹp trai, nghe nói trong nhà có chút bối cảnh."
Trịnh Lam hiếm khi hiểu rõ những lời bàn tán của nhóm sinh viên, cũng không có hứng thú với nó, cậu đứng dậy nói: "Chơi thêm một ván nữa đi, đánh xong thì về ngủ một giấc."
Ván này Trịnh Lam không chú ý lắm, cậu đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể kéo người vào nhóm dự án.
Giao tiếp luôn là điểm yếu của Trịnh Lam, cái này còn làm cậu đau đầu hơn với chương trình học.
Lúc này cũng đã tám, chín giờ, sắc trời đã tối hẳn.
Trong sân vận động vẫn còn rất nhiều người, tiếng bóng rổ nặng nề chạm đất, thỉnh thoảng có người xem trận đấu hò reo cổ vũ.
Trịnh Lam nhìn chằm chằm vào quả bóng tennis đang nhảy, trong lòng hỗn loạn, trên tay cũng không đánh đúng bước, dường như đang muốn trút ra nỗi buồn phiền.
Hai người hòa nhau, tiến vào tranh thắng thua.
Đánh tới quả thứ năm, quyền đánh bóng đến tay Trịnh Lam, quả bóng tennis bị đánh lên cao, bay ra ngoài sân.
Trong dự đoán, quả bóng không bay trở lại kèm theo đó là một tiếng động lớn, quả bóng tennis cọ vào vợt của Bách Hạo, sau đó va trúng cốc trà sữa của một người đi đường.
Trịnh Lam giật mình mấy giây sau đó lập tức buông vợt chạy tới.
Người cầm cốc trà sữa là một nam sinh rất cao, anh ta nghiêng người, chiếc cốc rơi trên mặt đất, trà sữa bị đổ ra ngoài, Trịnh Lam không nhìn rõ mặt người này lắm.
"Sorry." Trịnh Lam chạy đến, cúi đầu nhìn thấy vạt áo của nam sinh bị dính đầy trà sữa.
Chiếc áo màu trắng làm từ cây đay của Fendi.
Cánh tay đang giơ ra bỗng dừng lại, dùng tiếng Anh nói: "Tôi giúp cậu giặt bộ đồ này nhé."
"Không cần." Người kia nói tiếng Trung.
Lúc này, Trịnh lam mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh ta.
Anh ta có một đôi mắt hoa đào, đuôi mắt hơi nhếch lên, màu sắc đôi mắt cũng rất phổ biến: "Do tôi đi gần sân bóng quá."
Bách Hạo cũng chạy đến nơi, đặt tay lên vai Trịnh Lam hỏi có chuyện gì vậy, Trịnh Lam dường như đã hoàn hồn, nói: "Quả bóng đánh trúng bạn học này."
Khi cậu còn đang suy nghĩ không biết xưng hô thế nào, Bách Hạo đột nhiên nói: "Anh là...!học trưởng Bùi sao?"
Dù Bách Hạo hỏi như vậy, Trịnh Lam vẫn tạm thời không nghĩ đến người trước mặt là Bùi Yến mà Bách Hạo đã nhắc tới, chỉ hơi ngạc nhiên nhìn anh.
"Đúng, tôi là Bùi Yến." Ngược lại Bùi Yến không ngạc nhiên chút nào, hướng về phía bên cạnh vẫy vẫy tay.
Ngay sau đó, quản lý của sân vận động đến, Trịnh Lam tự giác trả tiền để nhờ họ hỗ trợ dọn dẹp.
Nhân viên quản lý yêu cầu cậu làm một bản tường trình, Trịnh Lam liền nhận lấy bút cúi đầu viết vào tờ giấy.
Bởi vì ánh đèn trên đầu quá chói mắt nên Trịnh Lam cúi người hơi thấp, mệt mỏi cong lưng.
Chờ cậu buông bút, sau lưng bỗng nhiên bị chọc một chút, Trịnh Lam nghiêng đầu nhìn sang thấy Bách Hạo đang nháy mắt với mình.
Giọng nói Bùi Yến khàn khàn: "Nếu không có việc gì thì tôi đi trước."
Trịnh Lam nghe thấy Bách Hạo kêu một tiếng, sau đó bị hắn đẩy một cái liền hiểu ra, ngón tay nhẹ nhàng cầm vào vạt áo Bùi Yến, nói: "Quần áo để lại đi ạ, em giặt sạch sẽ trả lại cho anh."
"Tôi có thể vứt đi luôn." Bùi Yến từ chối một lần nữa, đầu ngón tay rất gần ngón tay của Trịnh Lam, rút vạt áo ra.
Khi nói chuyện, anh ta không có giọng điệu gì, dường như đang có chuyện quan trọng, điều này khiến Trịnh Lam cảm thấy anh ta đã hơi không kiên nhẫn.
Quả nhiên Bùi Yến nhìn Trịnh Lam một chút, sau đó xoay người đi.
Nhưng vì dự án...
Bách Hạo nhỏ giọng giục Trịnh Lam, cậu liền chạy chậm lên, nắm lấy cánh tay Bùi Yến: "Có thể giặt sạch mà, mẫu này Fendi không còn bán nữa, vứt đi không đáng tiếc sao?"
Bùi Yến dừng chân quay đầu lại, Trịnh Lam cảm thấy bản thân mình hơi vô lý, trong lòng hơi căng thẳng.
Nhưng Bùi Yến lại dịu dàng cười, khi cúi đầu xuống đôi mắt lơ đãng nhìn qua Trịnh Lam đang nắm chặt tay anh ta.
"Vậy được rồi." Bùi Yến tỏ ra hơi khó khăn: "Nhưng tôi không thể thay quần áo ở đây được, cậu về nhà với tôi được không? Ở cạnh trường học luôn, nhưng chắc sẽ phiền cậu đứng đợi một lát."
"Đương nhiên là được." Trịnh Lam nói, buông cánh tay Bùi Yến ra một cách tự nhiên.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thợ săn cao cấp thường xuất hiện như một con mồi.
Không nên tùy tiện về nhà với người lạ!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...