Liêu Giai mở ra ghi chép tám nhảm của ba người họ, Ngụy Thanh Linh tường thuật tình hình thực tế cho cô cùng Ân Chu Chu, đoạn tám phun tào Tống Liên và Đường Kham Nhất tú ân ái đến đau mắt đỏ rõ ràng trước mắt, hồi tưởng lại đều là một lịch sử đẫm máu.
Hiện tại ông nói với tui cái tên Đường Kham Nhất não tràn đầy tình yêu cùng dục vọng chiếm hữu cùng muốn nói chia tay với ông.
Vậy chi bằng ông nói với tui Ngụy Thanh Linh và Nguyên Khâu Minh thực sự hẹn hò.
Hoặc là Ân Chu Chu thoát khỏi kiếp chó độc thân, bỏ cô xuất ngũ gia nhập đại quân phát cẩu lương*.
*thức ăn cho chó, đại loại kiểu show ân ái ấy
Liêu Giai nỗ lực đè nén tâm hồn muốn tào của mình, dùng ưu thế chuyên nghiệp của mình (cũng không có tác dụng gì lắm) giảng đạo nói.
“Tui vẫn cảm thấy chuyện ông hiểu lầm càng có tính khả thi cao hơn.” Liêu Giai cất điện thoại di động đi, bình tĩnh phân tích, “Ông xem, ông cũng nói lúc đó ông ngủ đến mơ mơ màng màng, có thể là ông nghe lầm, cũng có thể đây chỉ là ông buồn lo vô cớ mơ mộng lung ta lung tung thôi.”
“Chớ để ở trong lòng nha!” Liêu Giai hút một ngụm khí lớn mà khích lệ nói, “Đêm nay tâm sự hết với Đường Kham Nhất đi, nói ra là tốt rồi.”
“Hiểu nhau rất là quan trọng đấy.”
Vậy mà hôm nay Đường Kham Nhất vẫn rất muộn mới trở về như trước. Tống Liên cố nén cơn buồn ngủ, dựa ở trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, trong óc tập luyện xem lát nữa nên mở miệng nói với Đường Kham Nhất như thế nào, làm sao uyển chuyển mà cẩn thận hoàn chỉnh thể hiện tình yêu của mình, để Đường Kham Nhất hiểu rõ, để Đường Kham Nhất có cảm giác an toàn.
Lúc Đường Kham Nhất trở về cậu mơ mơ màng màng mở mắt chào hỏi, lại bị Đường Kham Nhất với dục vọng bảo hộ quá mạnh “quở trách” một trận.
“Nói buồn ngủ* thì đi ngủ sớm một chút, chớ chờ anh.” Đường Kham Nhất xoa xoa tóc của hắn, sờ sờ hắn có chút lạnh lẽo chân mắt cá, cho hắn mặc vào cái tất mới ngồi xổm người xuống đánh giá hắn, ấm điều dưới ánh đèn ánh mắt ôn nhu, như là luộc đến vừa đúng tiêu đường, tản ra khiến người tưởng hôn một cái mị lực, “Ngươi ngày hôm nay uống rượu?”
*gốc là bị nhốt???
Hắn thấy trong thùng rác có lon bia, thuận miệng hỏi một câu.
“Ừ, để bạo hơn.” Bây giờ Tống Liên kỳ thực có chút say say, song trạng thái lại vừa đúng, kéo cổ áo của Đường Kham Nhất, “Hôn em đi.”
Thân mật giống như động vật nhỏ, Đường Kham Nhất khẽ cười một tiếng, phối hợp dọn dẹp trước, đỡ mặt và sau gáy Tống Liên, nhẹ nhàng chạm một cái. Tống Liên đã đánh răng, trên người mang theo hương sữa tắm ngòn ngọt —— mùi này nghe quá ngọt, quả thực như cái cỏ nhỏ môi(?) di động, quả nhiên so với vị quýt lần trước thì ngọt ngào như vậy thích hợp với đứa nhỏ Tống Liên này hơn, lúc Đường Kham Nhất đi shopping đều cảm thấy như vậy.
Hương hoa tính cái gì, quá mức son phấn dung tục.
Tống Liên không quản bao tuổi, làm gì, đều vô cùng đáng yêu, quả thực phạm quy.
Đường Kham Nhất và Tống Liên nhìn nhau, nụ cười của hai người nếu sót trong mắt người khác quả thực chính là nụ cười của hai đứa ngốc yêu nhau, vậy mà hai người còn tưởng rằng bản thân khắc chế rất tốt.
“Em muốn ăn khuya không?” Đường Kham Nhất tùy ý Tống Liên nằm úp sấp ở trên người mình ôm lấy mình, sợ chân ngồi xổm lâu sẽ tê, Đường Kham Nhất đổi thành tư thế thoải mái hơn chút, ngồi ở trên thảm trải sàn, tiện thể đem Tống Liên ôm xuống khóa ngồi trên chân mình, miễn cho láy nữa eo Tống Liên không thoải mái.
Sau gáy Tống Liên được xoa nhấn, tay Đường Kham Nhất còn mang theo cảm giác mát mẻ bên ngoài, lúc đầu Tống Liên còn cảm thấy phấn chấn, nhưng vì được xoa rất thoải mái, cơn buồn ngủ liền giống như thuỷ triều kéo tới, gipngj nói liên thanh cũng trở nên nhuyễn dính: “Không ăn, em không đói bụng.”
Vì vậy, Tống Liên như cái đuôi nhỏ theo Đường Kham Nhất vào nhà bếp nấu mì, lúc nhìn Đường Kham Nhất ăn vẫn cứ bị xoa đầu một cái, nhếch hàm hút mì sợi, sau đó ăn một miếng liền thôi “Em đánh răng rồi.”
“Anh biết mà.” Đường Kham Nhất cười xoa xoa mặt Tống Liên, trong giọng nói không tự chủ mang tới chút dụ dỗ: “Cho nên lát nữa phải nhớ đánh răng lại nha.”
“Ồ.”
“Hiện tại anh muốn đi tắm, em cũng muốn đi theo à?” Không biết tại sao, hôm nay Tống Liên vẫn luôn rập khuôn từng bước theo sát mình, lúc rửa chén cũng theo, lúc đánh răng cũng vậy. Đường Kham Nhất một bên cởi quần áo một bên trêu đùa nhìn Tống Liên, “Là có chuyện rất quan trọng nhưng không dễ nói thẳng cho anh biết phải không?”
Nước từ trong vòi hoa sen rơi xuống như mưa tầm tã, Tống Liên ngồi trên ghế đẩu nhỏ che mặt cố gắng làm mình tỉnh táo mình một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Kham Nhất bôi bọt nhắm mắt gội tóc, giọt nước dọc theo cổ hắn qua các múi cơ trượt xuống lồng ngực, ào ào ào rơi vào trên sàn gạch men, chảy về phía miệng ống thoát nước nổi trên mặt nước. Mặt Tống Liên xoạt cái liền đỏ lên, rõ ràng đã từng nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn lại đều sẽ mặt đỏ tim đập.
Cậu bưng bên tai đỏ hồng của mình, thưa “dạ” rồi mở miệng: “Em thích anh, thích anh nhất.”
“A? Gì cơ?” Đường Kham Nhất xoa bọt tắm trên đầu, nỗ lực trợn mắt nhìn về phía Tống Liên.
“Em thích anh, từ trước tới giờ chỉ thích anh.” Tống Liên khắc phục xấu hổ trong lòng, nghiêm túc tỏ tình.
“Lặp lại lần nữa.” Đường Kham Nhất đem tóc vuốt đến sau đầu, trong màn nước nhìn thẳng Tống Liên, ánh mắt ôn nhu phảng phất như thể một khắc sau có thể dìm chết người.
“Tống Liên nói, cậu ta yêu Đường Kham Nhất.” Có thể là nói một hơi quá nhiều lần nên giới hạn thẹn thùng bị đạp đopr rồi, cũng có thể là ánh mắt Đường Kham Nhất tràn ngập mong đợi, Tống Liên hít sâu ra một hơi, đi vào, cách cửa kính của buồng tắm có vòi hoa sen nhận nhận chân chân bộc bạch, “Đặc biệt thích, thích nhất, cũng chỉ thích Đường Kham Nhất.”
“Em vẫn luôn muốn ở cùng anh.”
“Không phải Đường Kham Nhất lại không được.”
Thật đáng yêu quá.
Quả nhiên lời biểu lộ đến từ người trong lòng, mặc cho nghe mấy lần đều sẽ khiến người ta tim đập nhanh hơn.
Toàn thế giới đều phảng phất vì người trước mắt mà trở nên toả sáng lấp lánh.
Tống Liên lấy hết dũng khí đứng ở trước mặt mình đem tâm ý từng chút từng chút nói ra, ánh mắt kiên định lại sáng ngời, tựa như mặt trời nhỏ trong ngày đông tản ra ánh sáng khiến người lười biếng lại thích ý, lại giống động vật nhỏ không hề phòng bị làm nũng với ngươi, lộ ra cái bụng chỉ muốn ngươi sờ sờ nó. Tống Liên mong đợi nhìn Đường Kham Nhất, chờ Đường Kham Nhất đáp lại.
Đường Kham Nhất sao có thể để cho cậu thất vọng đây.
Anh cũng vậy.
Thích em nhất, Tống Liên.
Đường Kham Nhất phát ra một tiếng giống như là than thở, hắn mở cửa kính của buồng tắm có vòi hoa sen ta, một cái tha Tống Liên lên, kéo sát về trong lồng ngực, nước nóng làm ướt áo ngủ vải bông Tống Liên, Đường Kham Nhất như tặng thưởng mà hôn Tống Liên một cái, đổi lấy Tống Liên nhiệt tình hôn trả, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt Đường Kham Nhất bất cẩn uống mấy ngụm nước tắm.
Này không được.
Hắn lau mặt tắt nước, nhìn Tống Liên hô hấp có chút bất ổn, cười xấu xa đề nghị: “Anh nghĩ lát nữa có lẽ em phải cùng anh tắm lại một lần.”
“Không ngại.” Tống Liên cười giảo hoạt, duỗi hai tay ra ôm lấy cổ Đường Kham Nhất, “Rất là vinh hạnh.”
Trong cơn mông lung buồn ngủ, Tống Liên biết Đường Kham Nhất giúp cậu tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ cho cậu, ôm cậu lên giường. Lần này, Đường Kham Nhất hôn ngủ ngon xong liền tắt đèn.
Thân mật không khoảng cách. Tống Liên vì nỗ lực lần này của bản thân mà tự cho mình một tràng pháo tay*.
*gốc: vẽ lên đại đại câu => tui đoán bừa đấy
Sau đó cậu nghe thấy Đường Kham Nhất bắt đầu gập ghềnh trắc trở mà nhẹ giọng luyện tập mấy câu chia tay ngày hôm qua.
Đường Kham Nhất dậy sớm, lia mắt về phía trưởng ban kịch bản đang lên cơn giận dữ kịch bản, vạn phần tuyệt vọng.
Bây giờ lúc hắn nói câu chia tay còn có thể nghĩ đến khuôn mặt Tống Liên ngủ không chút phòng bị cùng số lông mi cong dài mà tối hôm qua mình đã đếm tới một nửa.
“Học tỷ, chị không hiểu.” Đường Kham Nhất bắt đầu nhiệt tình kiến nghị mỗi ngày một lần, “Nhân vật này chị hãy tìm người khác đi.”
“Cậu ngậm miệng ngay cái tên não chỉ biếtd yêu này! Đêm nay ở lại khớp lời kịch cho tôi!”
Tống Liên ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh che eo, vạn phần tuyệt vọng.
Làm sao bây giờ, người yêu tui đang tập viết câu chia tay với tui.
Tống Liên từ trước tới nay lần đầu tiên nảy ra ý nghĩ bạn trai mình là một tên ngu ngốc.
Tác giả có lời muốn nói:
Chị gái năm trên: Nếu không phải câu lạc bộ kịch thiếu người, cô sớm muộn gì cũng sẽ đem tên học đệ khốn kiếp Đường Kham Nhất này đá ra khỏi cửa.
Chị gái năm trên: Tại sao năm nay người báo danh ít như vậy! Câu lạc bộ kịch nói của chúng ta rõ ràng là một trong ba câu lạc bộ lớn nhất nha! (gào khóc)
Em gái năm dưới: Năm nay bọn họ đều tới hội học sinh.
Em gái năm dưới: Hội học sinh có Tống Liên QAQ em cũng muốn đi liếm nhan*.
*la liếm người có sắc đẹp, aka đi ngắm trai =]]
Chị gái năm trên TAT: Đường Kham Nhất lớn lên cũng không tồi nha, nếu như không phải từ sáng đến tối cứ lôi kéo người khác dỗ dành Tống Liên là tốt rồi (gào khóc)
(Bình thường mình vẫn sẽ để là “học tỷ” và “niên muội”, nhưng đoạn này thuần Việt cho lầy)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...