Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Bà cụ gầy nhom suýt rơi tròng mắt, cục cưng bảo bối của bà ta! Con bọ cạp của bà ta, một giọt độc có thể giết chết mấy con voi, lại bị bóp chết như thế này?! Làm sao có thể!

Tuy bà ta đã lớn tuổi nhưng thị lực rất tốt, trên tay con nhóc trẻ tuổi kia không mang gì cả, ngay cả kim trên đuôi bọ cạp cũng không khiến nó bị thương?

Chỉ cần nó xuyên qua một chút, nhiệm vụ của bà ta sẽ thành công!

Trúng nọc độc của bọ cạp của bà ta, người bình thường sẽ không thể chịu nổi quá ba giây, nhưng bây giờ không biết đã bao nhiêu cái ba giây trôi qua, đối phương vẫn an ổn ngồi trong xe... Vết chích của bảo bối nhỏ của bà ta không hề khiến nó bị thương chút nào! Tay nó làm bằng sắt sao?!

Sau một lúc bị sốc, đôi mắt của bà cụ giật giật, sau đó bà ta đỡ đầu xe trực tiếp nằm xuống đất, sau đó trong miệng phát ra tiếng "ui da ui da".

Tư thế rất chuẩn, phản ứng rất nhanh, nhìn không giống người mới.

"..."

Một lúc sau, khung cảnh đẹp đẽ được tạo nên bởi xe sang và bà cụ nằm dưới đất đã thu hút nhiều người đến hóng hớt.

"Ăn vạ?" Nam nữ trẻ tuổi khe khẽ nói nhỏ, lùi lại hai bước theo bản năng.

"Hình như là ăn vạ thì phải? Thoạt nhìn tuổi của bà cụ này có vẻ rất lớn, chắc hơn 90 tuổi rồi? Tuổi già như vậy mà bị ô tô đâm, hiện tại còn có thể kêu lên như vậy sao? Chậc, chủ nhân của chiếc xe thật xui xẻo."

"Xui xẻo cái gì? Nhìn chiếc xe kia đi, rồi nhìn biển số kìa, chưa chắc là ai xui xẻo đâu..." Một người qua đường hạ giọng.

"..." Phó Du Thường thấy vậy lập tức đổi sang người liên lạc khác.


Bà cụ ở bên ngoài bắt đầu biểu diễn, vừa lăn lộn trên mặt đất vừa rên rỉ, trong miệng mắng Phó Du Thường thất đức như này như kia, đụng phải người ta mà cũng không xuống nhìn xem thế nào, muốn trốn tránh trách nhiệm các loại.

Sau khi gọi điện cho bộ phận phụ trách, Phó Du Thường mới mở cửa xe bước ra ngoài.

Thân thể bà cụ hơi căng thẳng, như đang chờ đợi điều gì đó, bà ta nhìn Phó Du Thường xuống xe, trong lòng thầm đếm: Một, hai, ba... Ba?

Nhưng tới giây thứ năm, sáu, bảy tám cũng trôi qua mà vẫn không có chuyện gì xảy ra!

Bà ta trơ mắt nhìn Phó Du Thường từng bước một đến gần bản thân, xung quanh yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.

Đây là khu vực ngoại thành, xung quanh có không ít nhà máy nhưng khu dân cư lại rất ít, chỉ có vài người đứng hóng hớt, bà cụ nhìn về phía nhà máy hai bên đường cách đó không xa.

Không phải đã nói chờ đến khi bản thân lừa gạt nó sẽ ra tay sao? Những người kia đang làm gì vậy! Là bởi vì ở đây có nhiều người nên khó ra tay? Có vẻ như mấy đứa oắt con kia không quan tâm đến điều này, lại xảy ra chuyện gì khác?

Phó Du Thường đóng cửa xe lại, nhìn bà cụ đang kêu gào ở đó, ngồi xổm xuống, đưa tay về phía bà ta: "Có thể đứng dậy được không?"

"Ôi... Chân tôi không còn dùng được nữa..." Thấy Phó Du Thường đưa tay về phía mình, ánh mắt bà cụ lóe lên, đưa tay ra.

Đám oắt con kia không đáng tin cậy chút nào, cuối cùng vẫn phải để bà già mình đích thân ra tay, một khi đã như vậy, đến lúc đó tiền thưởng sẽ chỉ thuộc về một mình bà ta! Dường như bà cụ không sợ giết người ở nơi công cộng, cũng không lo lắng về hậu quả.

Bà ta sẽ cho người trẻ tuổi này biết, khi gặp một người có thể dùng cổ thuật, tốt nhất là nên tránh xa, tuyệt đối không được tiếp xúc da thịt...


"A..." Sắc mặt của bà cụ đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, vẻ mặt đau đớn vừa rồi đột nhiên trở nên rất sống động.

Bà ta cố gắng rút tay lại nhưng phát hiện sức lực của đối phương lớn đến đáng sợ, hai tay bà ta cố chịu đựng đau đớn bị bỏng rát, cố gắng mở ngón tay của đối phương ra, đáng tiếc là người ta không hề bị gì.

"Bà cụ đã lớn tuổi như vậy, ra ngoài ăn vạ cũng rất nguy hiểm, camera hành trình của xe tôi đã ghi lại mọi chuyện, tôi đã gọi cảnh sát rồi, bà có muốn tôi gọi 120 giúp bà luôn không?"

"Ha hả..." Bà cụ há miệng, cảm thấy cổ họng như có lửa đốt, nửa chữ cũng không nói được, vặn vẹo trên mặt đất như một tên lưu manh vô lại, túm tay Phó Du Thường còn muốn cắn cô.

Vốn dĩ bị người khác ăn vạ đã đủ để khiến người ta cảm thấy đáng thương, người xuống xe lại là một mỹ nữ, so với khuôn mặt dữ tợn, thoạt nhìn có chút hung hãn của bà cụ, cán cân trong lòng mọi người đã sớm nghiêng về phía cô, khi nghe cô có lòng tốt muốn gọi 120 cho bà cụ, một số người qua đường bắt đầu lên án bà cụ.

"Lớn tuổi như vậy rồi mà còn không tích lũy chút đức hạnh nào cho mình, coi chừng ngày mai sẽ ngỏm củ tỏi xuống địa ngục!"

"Đừng, nếu ngày mai bà ta chết, có thể gia đình của bà ta sẽ muốn tống tiền chị gái này."

"Cô cũng phải cẩn thận nha, bây giờ cô có lòng tốt nên đưa bà ta đến bệnh viện, sau khi trả tiền thuốc men xong, chắc chắn bà ta sẽ không trả lại! Tôi nghĩ bà ta chỉ đang giả vờ thôi, tốt hơn hết là đợi cảnh sát đến."

"Đúng vậy, đúng vậy! Có camera hành trình là biết ngay. Bà già này còn không mau thả người ta ra? Chị gái cẩn thận, nếu bị bà ta cắn một cái sẽ phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại!"

"Ha hả..." Bà cụ buông tay ra, đưa tay về phía người qua đường, người qua đường sợ đến mức lập tức lùi lại vài bước, sợ người này sẽ ăn vạ mình, không ngờ người ta chỉ muốn xin giúp đỡ mà thôi.

"Bùm!" Đột nhiên có một tiếng động lớn truyền đến, một căn phòng trong nhà máy gần đó phát nổ, toàn bộ kính vỡ vụn, lửa bùng lên.


Xung quanh lần lượt vang lên những tiếng la hét chói tai, sự chú ý của người qua đường ngay lập tức bị thu hút, những người phản ứng nhanh bắt đầu gọi đến số cứu hỏa để tìm người đến dập lửa.

Bà cụ quên mất vùng vẫy trong giây lát, quay đầu nhìn về phía nhà máy, vẻ mặt thoáng chốc trở nên trống rỗng.

"Hình như đồng phạm của bà không may mắn rồi." Phó Du Thường buông tay ra, lòng bàn tay của bà cụ đen kịt, giống như là bị đốt cháy. "Đã lớn tuổi như vậy, an hưởng tuổi già không phải tốt hơn sao? Sao một hai lại muốn ăn cơm tù?"

"Ngươi giết bọn họ? Vị đại nhân kia sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Bà cụ đột nhiên phát hiện mình có thể nói chuyện.

"Tôi không ra tay, nhưng tôi cũng sẽ không buông tha cho Quỷ Vương." Phó Du Thường đứng dậy, nhìn về phương xa.

"Cuồng vọng, cho dù ngươi có chút thủ đoạn nhỏ thì sao? Dựa vào một nhân loại như ngươi mà muốn đối đầu với Quỷ Vương sao? Cho dù hôm nay ta bị bắt, Quỷ Vương cũng sẽ gây áp lực với phía chính phủ thả ta ra! Ngày sau chúng ta sẽ gặp lại!" Bà cụ vừa ngẩng đầu lên đã bị một áp lực rất mạnh đập mạnh xuống đất, khiến mắt bà ta nổ đom đóm.

"Thế lực hiện tại của Quỷ Vương có lẽ không còn như lúc trước nữa, nói nhiều với bà như vậy cũng vô ích, ngoan ngoãn cải tạo trong tù đi." Xa xa có một chiếc xe chạy tới, Phó Du Thường nhìn biển số, cảm thấy khá quen mắt.

"Không chỉ có bọn ta nguyện ý làm việc cho Quỷ Vương. Ở đây có vô số người đang mai phục ngươi, oắt con, đừng vui mừng quá sớm!!! Ngươi mau nhấc chân lên!"

Một vật nhỏ đủ màu sắc lặng lẽ đi đến dưới chân cô, Phó Du Thường cũng không hề khách khí với bà ta, trực tiếp nhấc chân giẫm chết nó.

Đây là một tác phẩm tâm huyết khác của bà cụ, độc tính cực cao, thấy đối phương vẫn còn chấp mê bất ngộ, Phó Du Thường nghĩ đến sự an toàn của nhân viên công tác, sức mạnh cô tản ra mang theo nhiệt độ nóng cháy.

Khuôn mặt đầy mồ hôi của bà cụ đỏ bừng như cua nướng, các phụ kiện trên tóc, khuyên tai, nhẫn, vòng bạc và các phụ kiện khác trên đầu bà ta tan chảy một cách kỳ lạ, trong chất lỏng bị tan chảy trộn lẫn rất nhiều xác côn trùng, rất nhiều côn trùng chui ra khỏi nếp nhăn trên mặt bà cụ, những con côn trùng đó như không chịu nổi sức nóng nên bò ra ngoài, nhưng sau khi bò ra ngoài lại nhanh chóng bị nướng chết, "lách tách" rơi đầy đất.

Bà cụ như đột nhiên già đi mười tuổi, nằm trên mặt đất, miệng há hốc, trong cổ họng như có thứ gì đó đang chuyển động, khi sắp bò ra thì bà ta bỗng nhiên im lặng, cơ thể bất động, đầu xoay ở góc độ mà người thường không thể làm được nhìn Phó Du Thường.

"Chính là ngươi." Trong miệng bà cụ truyền ra một giọng nam, nghe như có hai giọng nói chồng lên nhau, "Ngươi là Phó Du Thường!"


Phó Du Thường nhìn "Bà già" với vẻ mặt nguy hiểm, "Xem ra ngươi là Quỷ Vương Sở Diệm."

"Ha ha ha ha..." "Bà cụ" cười như bị bóp cuốn họng, giống như giận quá hóa cười, "Cuối cùng ta cũng nhìn thấy ngươi, thật là không dễ dàng gì! Ngươi giỏi lắm, giết chết nhiều thuộc hạ của ta như vậy, còn nhanh chân thành thân với nàng ấy trước, nếu hôm nay ta để ngươi sống sót trở về, chẳng khác nào xé mặt bản vương xuống để người khác chà đạp!"

Đây hẳn là lần đầu tiên hai người bọn họ trực tiếp trò chuyện, đối mặt với con quỷ ngay từ đầu đã thèm muốn vợ mình, Phó Du Thường còn tặng hắn một "quà gặp mặt" nho nhỏ.

"Bây giờ ngươi có thể xé." Phó Du Thường đưa tay chạm vào giữa hai lông mày của bà cụ, một sức mạnh nóng cháy trí mạng đối với ma quỷ bị Phó Du Thường truyền qua với tốc độ cực nhanh trong khi đối phương vẫn đang khống chế cơ thể.

"A!" Quỷ Vương đang tu dưỡng trong hang ổ che mặt, loạng choạng đi tới một cái ao, liều mạng tạt nước từ ao lên mặt để giảm bớt cơn đau rát.

Đợi cho đến khi cảm giác nóng rát trên mặt thuyên giảm, Quỷ Vương nhìn cái ao đặc biệt, mặt ao phản chiếu bộ dáng hiện tại của hắn, nửa khuôn mặt đã bị bỏng, cực kỳ xấu xí! Hắn cố gắng hết sức dùng âm khí chữa trị mặt mình, mất hơn nửa ngày mà vẫn còn lại vài vết bỏng!

"Đáng chết!" Quỷ Vương giận tím mặt, không thể khống chế sức mạnh gây ra tai nạn xung quanh hắn.

"Chào ngài, nữ sĩ, ngài có cần giúp gì không?" Một chiếc ô tô có mùi hôi thối dừng lại cạnh Phó Du Thường, người đàn ông trung niên ngồi ở ghế phụ lấy ra một thứ gì đó vẫy vẫy trước mặt Phó Du Thường, "Chúng tôi là bộ phận chuyên xử lý các sự kiện đặc biệt này."

Người đàn ông trung niên thấy Phó Du Thường không phải là người bình thường, mà bà cụ bên cạnh cô rõ ràng là một tên tội phạm bị truy nã khét tiếng.

"Các ông tới vừa lúc." Phó Du Thường chỉ chỉ bà cụ trên mặt đất, nói: "Giao bà ta cho các ông, còn có trong nhà máy bên kia, hình như cũng có đồng lõa của bà ta."

Khi Quỷ Vương lần nữa quay lại người bà cụ, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, đảm bảo lần này hắn sẽ không bị lọt vào tính toán của đối phương, nhưng khi hắn mở mắt ra lần nữa lại phát hiện thân thể hắn khống chế đã bị trói chặt! Cũng không biết đối phương đã dùng loại sức mạnh gì, hắn vậy mà không thể thoát ra được! Còn bị nhét vào một nơi kín không kẽ hở, xung quanh... Toàn là mùi hôi thối!

"Ọe..." Quỷ Vương nôn khan một cái, dù vậy, hắn vẫn cố gắng mở miệng nói chuyện: "Ngươi ở đâu? Đừng tưởng rằng trốn đi bổn vương là bổn vương có thể buông tha cho ngươi!"

Không ai đáp lại hắn, chỉ có vài giọt nước hôi thối chảy ra từ cái túi phía trên, đúng lúc rơi thẳng vào cái miệng đang mở của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui