"Học tỷ!" Phía sau có một người bay tới nhào vào lòng Phó Du Thường ôm chặt lấy cô, vì thời tiết lạnh nên Mộc Chiêu phải quấn thật dày mới được ra ngoài, bên ngoài mặc áo lông màu trắng, nhìn từ xa trông giống như một chú gấu Bắc Cực con đang di chuyển, "Ngẩn người làm gì vậy?"
"Chị đang suy nghĩ những tình báo Quỷ La Sát nói." Phó Du Thường nhanh chóng thu lại cảm xúc, lúc quay người lại, biểu cảm trên mặt rất bình thường, không ai nhìn ra được bất kỳ khác thường gì.
"Cảm ơn các vị đã hỗ trợ, lần sau có rảnh tôi sẽ mời các vị ăn cơm!" Sau khi loại bỏ được khúc xương khó gặm, khỏi nói ông lão vui vẻ đến cỡ nào, vui tươi hớn hở nói lời khách sáo.
"Không cần lần sau, chuyển tiền cho tôi, tôi tự mình đi ăn là được!" Ô Hạm Tầm biết quá rõ người này, căn bản không diễn trò với ông ta, đưa tay ra trực tiếp để người ta đưa tiền.
Sắc mặt ông lão cứng đờ, miễn cưỡng chuyển cho Ô Hạm Tầm một khoản phí vất vả, sau đó bảo con Mèo yêu này nhanh chóng rời đi.
"Xớ, biết ngay ông già này chỉ nói lời khách sáo mà thôi, may mà tôi thông minh!" Ô Hạm Tầm hừ cười, chia một nửa số tiền vừa tới tay cho Mộc Chiêu.
"Tiếp theo hai người có dự định gì không?" Nếu không có lịch bận gì, cô ấy muốn cùng đi ăn cá nướng với Mộc Chiêu!
Nhưng trùng hợp hôm nay lại không được, Phó Du Thường nói: "Tiếp theo, chúng tôi muốn đến thành phố A bên cạnh một chuyến, quét mộ cho cha mẹ ruột của Chiêu Chiêu."
Thành phố A là nơi cha mẹ ruột của Mộc Chiêu sinh sống.
Phó Du Thường từng hứa với Mộc Chiêu sau khi xử lý xong tất cả những công việc bị dồn lại sẽ mang nàng đi thăm cha mẹ ruột, hai ngày nay cô tăng ca xử lý hơn một nửa số công việc bị dồn nén, gần như có thể xả hơi, nên đã nghe ngóng bên phía chị gái thông tin về địa chỉ và nơi chôn cất của cha mẹ ruột của Mộc Chiêu.
Bởi vì công lao của Chiêu Chiêu, Quỷ La Sát căn bản không thể phản kháng nên đã nói ra hết tất cả những gì cô ta biết, ít hơn thời gian dự kiến mấy tiếng, nếu nhanh chóng đến thành phố A, có lẽ tối nay sẽ có thể quay về.
"Vậy sao..." Vậy mình về mua hai cân cá con về xào lăn làm đồ nhắm rượu đi, Ô Hạm Tầm luôn cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó, mảy may không nghĩ tới trong một hội quán xa xa nào đó, có một con cương thi đang u oán chờ cô ấy trở về.
"Lần sau mời cô ăn tiệc hải sản!" Mộc Chiêu vỗ vỗ vai Ô Hạm Tầm.
Tiệc hải sản... Ô Hạm Tầm nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu điên cuồng, cô ấy rất thích hải sản!
"Vậy cô ngoan ngoãn đợi ở nhà đi!"
"Được được được! Yên tâm, tôi sẽ không chạy lung tung!" Ô Hạm Tầm gật đầu như gà mổ thóc.
"À đúng rồi!" Mộc Chiêu như chợt nhớ ra điều gì đó, đi đến gần cô ấy nghiêm mặt nói: "Không cho phép say rượu! Không thì khi tôi trở lại... Cô chỉ có thể ăn thịt xào."
Thịt xào thắt lưng, thịt xào chổi lông gà, thịt xào đế giày,...
Ô Hạm Tầm giật mình, vội vàng lắc đầu, nói: "Sẽ không, sẽ không, nhất định sẽ không say rượu!"
"Tôi bấm tay tính toán là có thể biết tâm tư của cô, đừng có nghĩ đến chuyện lén uống sau lưng tôi nha!"
"Không dám, không dám!" Lần này là thật sự không dám, Ô Hạm Tầm đứng thẳng người, chỉ còn thiếu giơ ba ngón tay lên trời thề.
"Được rồi, chờ sau khi về tôi sẽ kiểm tra. Không phải là tôi không cho cô uống, nhưng chỉ được uống một chút thôi, biết không?"
"Vâng!" Lần này thật sự không dám uống chút nào! Ô Hạm Tầm cảm thấy sau cổ như bị bắt lấy.
"Ừm, trở về đi! Khi về tôi sẽ mời cô một bữa thịnh soạn!" Mộc Chiêu vẫy tay với cô ấy rồi lên xe.
"Ừm ừm ừm!" Ô Hạm Tầm vẫy tay, nhìn xe rời đi mới dám hít sâu một hơi.
Tại, tại sao cô ấy đột nhiên cảm nhận được cảm giác áp bách khi mình làm chuyện xấu mà Đại Vu Chúc kiếp trước mới có trên người Mộc Chiêu?
Sợ... Thật là đáng sợ! Đại Vu Chúc kiếp này có cảm giác mềm mụp, cảm thấy không có tí uy lực gì dạy dỗ người khác, nhưng bây giờ mông cô ấy lại cảm thấy đau âm ỉ.
Ô Hạm Tầm rơi vào trầm tư, bất luận thế nào, uống rượu gì đó... Cai đi, nếu Đại Vu Chúc biết mình vẫn luôn say rượu nhiều năm như vậy, ngài ấy cũng sẽ không quan tâm mình mấy ngàn tuổi, nhất định, nhất định sẽ nhấn mình lên giường dùng đế giày đánh đến mông nở hoa!
"Nghe Liễu tiểu thư nói cô ấy suốt ngày uống rượu say như chết, tuổi còn nhỏ sao lại dính vào tật xấu này? Nhất định phải bắt cô ấy sửa đổi!" Mộc Chiêu lên xe cũng không quên bày tỏ sự lo lắng của mình.
"Người ta đã ngàn tuổi rồi." Phó Du Thường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Chiêu bật cười, tuổi của Ô Hạm Tầm là tuổi của Chiêu Chiêu cộng thêm hai số 0 ở cuối còn không bằng, tuổi nhỏ chỗ nào?
"... Vậy cũng không được! Lớn tuổi thì càng không thể say rượu! Nếu uống quá nhiều sẽ mắc các bệnh về tim mạch, mạch máu não, bệnh gan, bệnh bao tử gì đó! Vậy càng phải kiểm soát nhiều hơn nữa! Học tỷ, chị cũng vậy, ra ngoài xã giao cũng nên uống ít một chút, dạ dày của chị vốn đã không tốt rồi!" Nhắc từ Ô Hạm Tầm đến Phó Du Thường, Mộc Chiêu không dừng một hơi nào.
Lửa cháy lan đến người mình, Phó Du Thường cũng không dám nhắc đến Ô Hạm Tầm nữa, có lẽ yêu quái không cần lo lắng đến những thứ này nhưng mình thì cần, nhất là vì sự việc được đưa đến bệnh viện sau khi ra ngoài xã giao vẫn luôn là bóng ma tâm lý của vợ, Phó Du Thường chỉ có thể vừa nghe vừa đáp lời, không dám nói nửa chữ không.
Khung cảnh xung quanh không ngừng thay đổi được phản chiếu trên cửa sổ xe, Mộc Chiêu nhìn hơi xuất thần, mục đích của nàng trong chuyến đi này không chỉ là tảo mộ cho cha mẹ nàng mà thôi.
"Học tỷ, nếu như cha mẹ em còn sống, nếu như em chạy tới nhận thân bọn họ như vậy, bọn họ có cho rằng em là kẻ lừa đảo, sau đó đuổi em ra ngoài không?" Có vẻ Mộc Chiêu có chút lo lắng.
"... Có lẽ là không, chị nghĩ chỉ cần bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của em, không cần em nói bọn họ cũng sẽ nghi ngờ liệu em có phải là con của bọn họ bị ôm sai hay không." Phó Du Thường đã xem ảnh mẹ ruột của Mộc Chiêu, hai mẹ con nàng thật sự rất giống nhau, vừa thấy là giống như cùng một nhà, nếu không tại sao chỉ dựa vào khuôn mặt mà mẹ Mộc lại nghi ngờ Mộc Chiêu không phải con gái ruột của mình?
"Hy vọng thật sự là như vậy..." Có vẻ như Mộc Chiêu thực sự lo lắng về chuyện này, như là thật sự có thể nhìn thấy bọn họ, dọc đường đi cũng ít nói hơn.
Trong lòng Phó Du Thường đột nhiên có một dự đoán, Chiêu Chiêu hỏi như vậy, có phải là muốn...
"Là... Có cách để liên lạc với bọn họ sao?" Loại liên lạc này đương nhiên chỉ có thể đi tìm trong Địa Phủ.
"Cũng chỉ là thử một lần thôi, lỡ như có thể liên lạc được thì sao." Mộc Chiêu cũng không quá chắc chắn, mở đường liên lạc giữa Địa Phủ và nhân gian, sau đó lại tìm kiếm trong biển quỷ mênh mông, kỹ thuật này quá khó, mặc dù trong đầu có kiến thức lý thuyết nhưng khi thực hiện thì vẫn có một cảm giác rất mơ hồ, cảm thấy tỷ lệ thành công không cao.
Gần đây Mộc Chiêu luôn cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, có rất nhiều thứ lung tung rối loạn, mỗi ngày tỉnh dậy đều đau đầu, sau đó biết được rất nhiều thứ không thể giải thích được.
"Nếu có thể liên lạc được thì tốt rồi."
Phó Du Thường trầm mặc hồi lâu mới nói: "Nhất định sẽ làm được."
Sau khi đi hơn hai giờ, các nàng đến một huyện của thành phố A, cha ruột của Mộc Chiêu là giáo viên cấp hai ở đây, còn mẹ nàng mở một tiệm hoa, nếu không bị ôm nhầm con, có lẽ gia đình nàng sẽ có thể sống một cuộc sống rất hạnh phúc.
Có lẽ là tạo hóa trêu ngươi, hai gia đình ôm sai con đều ở hai thành phố kế bên nhau, chỉ cách nhau hai giờ lái xe ngắn ngủi nhưng cho đến khi qua đời bọn họ cũng chưa từng gặp con gái ruột của mình.
Xung quanh người ta đã xây hai dãy nhà nhỏ hai tầng, Phó Du Thường kiểm tra dựa theo địa chỉ của từng nhà, có hai đứa trẻ đang chơi bóng chạy qua xe của các nàng, vừa cười vừa lao qua đường, một đứa đeo tạp dề, một người phụ nữ cầm dao làm bếp đi ra lớn tiếng mắng hai đứa trẻ, bảo chúng đừng chạy lung tung trên đường, cẩn thận kẻo bị xe tông.
Hiển nhiên hai đứa trẻ kia vô cùng nghịch ngợm, người lớn ở phía sau càng la to thì bọn nhóc chạy càng nhanh.
"Ranh con! Đợi xem khi trở về mẹ có lột da hai đứa hay không!" Người phụ nữ trung niên chạy được vài bước, thấy thật sự không đuổi kịp hai con khỉ nghịch ngợm liền bỏ cuộc, ở phía sau dậm chân mắng mấy tiếng.
"Dì ấy là hàng xóm của nhà em, hai đứa con của dì ấy là học sinh của cha em." Phó Du Thường nhìn thoáng ra ngoài xe rồi giải thích với Mộc Chiêu.
Người phụ nữ thở dài, quay lại thì thấy một chiếc ô tô đậu trước cửa nhà thầy Chu kế bên nhà mình.
Từ khi vợ chồng thầy Chu gặp tai nạn, đứa con gái bất hiếu kia nhận tiền bồi thường bỏ trốn, vẫn luôn không có người đến, chẳng lẽ bọn họ là họ hàng của đôi vợ chồng đáng thương?
Vì tò mò, người phụ nữ nhìn thêm vài lần.
Sau đó cửa xe mở ra, một cô gái mặc quần áo dày bước ra.
"Trời má ơi!" Người phụ nữ nhìn rõ bộ dáng của cô gái liền run rẩy ngồi xuống đất, ném dao làm bếp sang một bên. "Ma, ma?"
——————
"Hóa ra cháu là con gái ruột của thầy Chu! Dì nói mà!" Sau khi giải thích sự tình, người phụ nữ họ Bành được đỡ dậy rất nhiệt tình dẫn Mộc Chiêu và Phó Du Thường về nhà dì làm khách: "Gọi dì là dì Bành là được, đừng ngại, hai đứa con nhà dì đều là học sinh của cha cháu!"
Mộc Chiêu đã từng trải nghiệm sự nhiệt tình của người dân ở đây, nàng căn bản không thể từ chối nên đã bị dì Bành mang về nhà, thậm chí còn giữ lại ăn một bữa cơm, không chỉ dì Bành, mà cả nhà bọn họ đều rất thân thiện, không lo nàng là kẻ lừa đảo chút nào.
"Dì không sợ cháu là lừa đảo sao?" Bị nhét một nắm hạt dưa, Mộc Chiêu nghi hoặc hỏi dì Bành.
"Nhìn gương mặt này của cháu là biết cháu không phải lừa đảo, cháu và mẹ cháu giống nhau thật đó... Khi cười lên thì càng giống nhau hơn! Tính cách của mẹ cháu rất tốt, rất cởi mở, nếu không đã sớm bị đứa con gái kia làm cho tức chết!"
Chồng dì Bành còn nói thêm một câu: "Những người quen biết thầy Chu đều nói vợ chồng thầy ấy là người tốt như vậy, sao có thể nuôi ra thứ như vậy được, nhìn chẳng giống cha mẹ chút nào, thậm chí cô chú còn nghĩ không biết bọn họ có ôm nhầm Chu Tuyên Nghi hay không, không ngờ thật đúng là vậy! Thật là bi thảm... Mất mạng vì nuôi một đứa con không nên thân của nhà người khác, ngay cả mặt con gái ruột cũng chưa từng thấy lần nào." Chồng dì Bành thấy vẻ mặt cô đơn của Mộc Chiêu, lập tức đổi chủ đề, "Không nói nữa, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Sau khi cắt trái cây bưng ra, dì Bành đặt đĩa hoa quả trước mặt hai người, vừa mời nàng nếm thử vừa hỏi: "Tiểu Mộc, bây giờ cháu làm việc ở đâu?"
"Cháu ở thành phố H, làm, làm giáo viên!" Sau khi tốt nghiệp, Mộc Chiêu chủ yếu dạy vẽ cho trẻ em nên có thể coi là giáo viên. "Là giáo viên mỹ thuật."
"Giào viên? Làm giáo viên thì tốt, làm giáo viên ổn định!" Dì Bành tấm tắc bảo lạ, nói: "Thật đúng là con gái của thầy Chu, dù không được cha mẹ ruột nuôi nhưng cháu vẫn làm giáo viên như cha cháu, người xưa nói đúng, cái gì mà hạt giống nảy mầm, trái lại một cái khác..."
Có lẽ vì thực sự không biết phải nói gì, dì Bành thở dài.
"Có phải cô ấy... Chính là Chu Tuyên Nghi, đã khiến cha mẹ ruột của cháu rất đau đầu không?"
"Đâu chỉ là đau đầu? Thầy Chu là người có tính tình rất hiền lành, có lần bị tức đến mức phải nhập viện, cũng không biết sao đứa nhỏ kia lại học kém như vậy, thành tích từ nhỏ đến lớn đều kém thì cũng không sao, vợ chồng thầy Chu chưa bao giờ ép con cái phải học giỏi, nhưng từ khi học cấp hai, nó bắt đầu trốn học, đánh nhau, chơi chung với một đám lưu manh..."
"Dạy dỗ thế nào cũng vô ích, nếu để nó đến nhà dì, trực tiếp đánh chết cho dì! Ai lại đi quan tâm cái ngữ như này, cha mẹ cháu, ài, bọn họ chưa bao giờ từ bỏ nó, cảm thấy nó vẫn còn có thể cứu được, nếu không... Chuyện này sẽ không xảy ra."
Theo lời dì Bành, hình ảnh cha mẹ nàng và Chu Tuyên Nghi ôm sai với nàng dần dần sống động lên, một thầy giáo ôn tồn lễ độ có tính tình vô cùng hiền lành, một bà chủ tiệm hoa xinh đẹp sáng sủa, nếu không ôm nhầm con thì bọn họ đã có một đứa con gái hoạt bát, dễ thương, ngoan ngoãn, ai cũng phải ghen tị.
Nghe nói nàng muốn đi tảo mộ cha mẹ ruột, dì Bành đã chỉ đường cho nàng.
Nghĩa trang bên này cũng không xa lắm, thậm chí từ trên cao có thể nhìn thấy ngọn núi nơi nghĩa trang tọa lạc, cơm nước xong xuôi các nàng tạm biệt gia đình dì Bành rồi xuất phát đến nghĩa trang công cộng.
Theo bậc thang, một bậc rồi lại một bậc, cuối cùng cũng tìm thấy ngôi mộ chung của cha mẹ nàng ở một nơi rất cao, mọi người đều nói nàng rất giống mẹ mình, khi Mộc Chiêu nhìn thấy di ảnh của mẹ ruột, mới biết phản ứng ngồi bệt xuống đất vì sợ hãi của dì Bành cũng không phải là quá.
"Em và mẹ em giống nhau quá!" Mộc Chiêu đột nhiên hiểu ra vì sao nàng luôn cảm thấy lạc lõng khi ở nhà, nguyên nhân là bởi vì nhan sắc quá cao!
So với cha mẹ ruột của nàng, ngoại hình của cha mẹ nuôi của nàng kém hơn rất nhiều, chẳng trách người ta luôn trêu chọc cha nuôi không thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như nàng.
Mộc Chiêu nhìn quanh, không thấy ai, liền lấy từ trong túi ra một tờ giấy chồng đầy vàng thỏi và một bức thư đã viết sẵn.
Sau đó nàng lại nói với Phó Du Thường: "Học tỷ, giúp em chú ý chung quanh, em chuẩn bị châm lửa!"
Nghĩa trang ở đây không được phép đốt lửa, tuy ngọn lửa mà Mộc Chiêu sử dụng tuy không phải lửa bình thường nhưng nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ bị mang đi dạy dỗ!
"Được rồi, em làm từ từ thôi."
Đầu tiên Mộc Chiêu dùng "giấy vàng" gấp một chiếc thuyền nhỏ đặt trước mộ, sau đó gấp bức thư lại đặt lên thuyền nhỏ.
Nàng cọ xát ngón cái và ngón trỏ tay phải vào nhau, đột nhiên một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón trỏ, sau khi đốt cháy, linh thuyền sẽ mang thư của nàng xuống Địa Phủ.
Trước khi đốt thư, Mộc Chiêu không quên hỏi Phó Du Thường: "Học tỷ, chị có muốn nói gì với bọn họ không?"
"..." Phó Du Thường vốn bình tĩnh trước mọi việc cũng ngẩn cả người, trong phút chốc đầu óc cô trống rỗng.
Năm đó, Phó Du Thường rất chán ghét thái độ bán con gái của cha mẹ Mộc gia, đừng nói đến việc căng thẳng khi gặp phụ huynh, không đánh bọn họ một trận rồi đưa vào nhà lao là tính tốt rồi.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ một ngày nào đó mình có thể cùng trò chuyện với cha mẹ ruột của Chiêu Chiêu, nói cái gì... Nhất thời cô thật sự không thể nghĩ ra được.
"Ừm... Giúp chị nói một câu, bác trai bác gái đừng lo lắng, chị sẽ chăm sóc cho em thật tốt." Suy nghĩ một lát, Phó Du Thường chỉ có thể nghĩ ra câu này.
"Được rồi, để em thử xem!" Mộc Chiêu dùng lửa đốt bức thư mình viết, tro rơi xuống thuyền nhỏ, ngọn lửa đột nhiên bao trùm lấy thuyền nhỏ, thuyền nhỏ đáng lẽ sẽ bị đốt cháy hoàn toàn trong giây lát lại cháy với tốc độ cực kỳ chậm.
Thuyền nhỏ là môi giới, một âm một dương, nếu thuyền thuộc dương gian bị cháy hoàn toàn, Mộc Chiêu sẽ mất liên lạc với âm phủ, cho nên nàng phải tìm được cha mẹ mình và giao thư cho bọn họ trước khi thuyền cháy sạch, nếu có thể nói thêm hai câu là tốt nhất.
Mộc Chiêu nhỏ một giọt máu của mình lên thuyền giấy.
"Đi Địa Phủ đi."
Ở nơi giao nhau giữa hai cõi âm dương, một chiếc thuyền nhỏ mang theo một lá thư rơi xuống địa ngục.
Mộc Chiêu ngồi quỳ trước bia mộ, cau mày nhắm mắt lại, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên, lông mày của nàng thả lỏng, sau đó lại nhíu lại, sau đó lại cảm thấy có gì đó là lạ, cuối cùng nàng chậm rãi mở mắt ra.
"Tìm được rồi sao?" Sắc mặt Mộc Chiêu thay đổi nhiều đến mức Phó Du Thường khó có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Mộc Chiêu gật đầu, trầm trọng nói: "Tìm được rồi, vô cùng trùng hợp, em đã truyền thư cho bọn họ trước khi bọn họ đi đầu thai, Âm Sai còn rất tốt, đồng ý cho bọn họ một chút thời gian."
Trên thực tế là do Âm Sai cảm nhận được trong thư có hơi thở của một vị tổ tông nào đó ở trên trời, nào dám ngăn cản? Chỉ cần hai người kia không bỏ lỡ thời gian đi đầu thai, bọn họ hận bản thân không thể nhắm cả hai mắt lại.
"... Đây là chuyện tốt." Nhưng sao lại có biểu cảm như thế này?
"Học tỷ, em... Mẹ em nhờ em truyền một câu cho chị." Vẻ mặt Mộc Chiêu không mấy thoải mái.
Hóa ra bác trai bác gái có chuyện muốn nói với mình? Cho dù là Phó Du Thường cũng có chút lo lắng.
"Bà ấy nói... Đã kết hôn ba năm, sao còn gọi là bác trai bác gái? Không phải nên gọi là baba mama sao? Có phải là chưa cho tiền sửa miệng không? Ba em ở bên cạnh lôi kéo bà ấy, bảo bà ấy đừng nói bậy nữa."
"..."
Phó Du Thường chợt hiểu tính cách của Chiêu Chiêu là giống ai, "Là lỗi của chị, chị nên sửa miệng mới đúng."
"Ừm... Bà ấy còn nói, bà ấy không ngờ em sẽ kết hôn sớm như vậy, cũng không biết chị là người như thế nào, nhưng nếu sau này chị dám ức hiếp em, kiếp sau trở về bà ấy nhất định sẽ đổi nghề đi học y, làm bác sĩ rút ống thở của chị, sau đó ba em bảo em không được nói cái này với chị." Mộc Chiêu nói xong liền bịt miệng lại, "Em nói ra rồi?"
"Ba em nói chị ngàn vạn đừng để ý."
"Tất nhiên sẽ không, chị hiểu tâm tình của bác... Hiểu tâm tình của mẹ."
"Ba em hy vọng sau này hai chúng ta sẽ luôn hạnh phúc, ông ấy không muốn em gả vào hào môn nhưng bây giờ em đã gả vào rồi, ông ấy chỉ mong sau này chị có thể bao dung em nhiều hơn..."
"Chị nhất định sẽ làm được." Phó Du Thường ngồi xổm xuống, giơ tay lau đi những giọt nước mắt Mộc Chiêu vô thức rơi xuống.
"Mẹ em nói... Ba em không cho bà ấy nói nữa." Có lẽ là sợ vợ mình sẽ nói ra những từ ngữ dọa... Con dâu? Hoặc là con rể? Baba của Mộc Chiêu không dám để vợ nói hết lời.
"... Âm Sai đang thúc giục, nói rằng nếu bỏ lỡ thời gian, chỉ có thể đầu thai vào súc sinh, bọn họ, bọn họ hỏi em có biết Chu Tuyên Nghi hay không..." Đối với Mộc Chiêu, thật may mắn khi nàng có thể tìm thấy bọn họ trong Địa Phủ rộng lớn như vậy, nhưng không may... Thời gian quá ngắn ngủi, mà đối với cha mẹ Chu mà nói, dù sao cũng đã nuôi dạy cô con gái nuôi nổi loạn đó nhiều năm như vậy, trước khi đi vẫn hỏi đến sống chết của con gái nuôi.
"... Chỉ cần nói Chu Tuyên Nghi đã được cha mẹ cô ta tìm tới, đừng nói thêm gì nữa, để bọn họ yên tâm rời đi." Phó Du Thường sờ sờ đầu Mộc Chiêu, để nàng nói một lời nói dối thiện ý.
"Được..." Mộc Chiêu nói.
Dường như người cha nhạy bén đã nhận ra điều gì đó, ông hỏi có phải sau khi vạch trần thân thế, cả nhà cha mẹ nuôi đối xử tệ bạc với nàng hay không.
Lần này Mộc Chiêu mỉm cười, trực tiếp trả lời: "Không sao, con có... Vợ con ở đây, chị ấy rất tốt với con, con không về nhà cha mẹ nuôi cũng không sao."
Cuối cùng, người có thể làm bạn với nàng là bạn đời chứ không phải cha mẹ, nghe con gái nói như vậy, cha mẹ Chu gia cũng coi như có thể yên tâm.
Trước khi đi, mẹ Chu đã dặn dò thuyền nhỏ phát ra âm thanh nhiều lần, nói có một chiếc chìa khóa dự phòng vào nhà dưới lớp gạch ở chậu hoa thứ ba bên phải, từ nay trở đi, ngôi nhà đó sẽ là của nàng, nếu sau này cãi nhau với vợ, dù về nhà bố mẹ đẻ không có ai nhưng ít ra cũng có chỗ cho nàng ở.
Nước mắt Mộc Chiêu rơi xuống, học tỷ sẽ không bắt nạt nàng, ngược lại thì đúng hơn, nhưng nàng vẫn đáp lại để trấn an hai người sắp đi đầu thai.
Cho đến khi không còn giọng nói nào từ bên kia Địa Phủ, Mộc Chiêu biết bọn họ đã rời đi, nàng đang lau nước mắt, khi đang chuẩn bị thu lại sức mạnh thì đột nhiên một giọng nói âm trầm tiến vào đầu nàng, như là vô số kim châm đâm vào, vô cùng đau đớn.
Mộc Chiêu ôm đầu kêu lên đau đớn, Phó Du Thường vội vàng ôm lấy nàng.
"Đại Vu Chúc, tìm được ngươi rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...